Chương 26
***
Huyện Vũ Dương thực sự là một vùng nhỏ bé không mấy ai để tâm.
Trước cổng thành, Giải và mười thuộc hạ ngẩng đầu nhìn bức tường đất loang lổ, bảng hiệu gỗ bị mục gần nửa treo lủng lẳng, ai cũng khẽ thở dài.
Họ chưa từng thấy huyện thành nào hoang tàn thế này, đến cả những trấn biên ải từng bị giặc Đê cướp phá cũng không thảm đến vậy. Sứ quân của bọn họ có lẽ sẽ không ở nơi này.
Nhưng Công Thừa tiên sinh đã ra lệnh, dù hy vọng mong manh, họ vẫn sẽ lật tung cả Vũ Dương lên mà tìm.
“Đi thôi, nhớ làm việc kín đáo, đừng để lộ thân phận.” Giải dắt dây cương ngựa, dẫn đầu tiến vào thành.
Hai binh lính canh cổng thành là hai trung niên cao gầy. Họ tiến lên kiểm tra giấy thông hành của hắn, thái độ vô cùng khách khí, chỉ liếc qua một cái rồi cho qua.
Huyện Vũ Dương nằm sâu trong vùng trung tâm của vương triều, trừ đợt tuyển quân bốn năm trước gây ra một trận sóng gió lớn, những thời gian khác, bách tính nơi đây đều ngày qua ngày sống cuộc sống lặp lại như nhau.
Đám binh lính hoàn toàn không ngờ vực thân phận của Giải và những người đi cùng, cường đạo nếu có đến đây thì cướp được gì chứ? Kê mạch, vải vóc, hay vài món sắt vụn đồng nát?
Nhìn những kẻ vạm vỡ kia, chỉ một cú đấm thôi cũng đủ hạ gục hai người họ, hơn nữa còn dắt theo ngựa, bọn họ đâu dám đắc tội.
Giải và mười người còn lại thuận lợi tiến vào huyện thành, chẳng mấy chốc đã tìm được chỗ trọ.
Trong huyện thành Vũ Dương chỉ có hai khách xá, họ chọn nhà rộng rãi sạch sẽ hơn, tình cờ lại nằm ngay cạnh y quán do Mạnh đại phu khám bệnh.
“Nhìn mấy vị công tử đó đi, khí huyết dồi dào, bước đi nhanh nhẹn, đích thực là những trang nam tử.”
Khi Giải và vài người dắt ngựa đi vào khách xá, Mạnh đại phu đang bắt mạch cho một bệnh nhân, vô tình trông thấy bọn họ, trong lòng ông không khỏi thầm khen ngợi.
Nếu ai nấy đều có vẻ ngoài cường tráng như thế, thì mỗi ngày ông đã chẳng bận rộn đến mức không kịp uống ngụm nước nào.
Có điều, nam tử thân hình còn mạnh mẽ hơn cả Giải, không phải Mạnh đại phu chưa từng gặp.
“Nếu chân không bị thương, thì quả là mãnh hổ lang sói sống lại.” Ông cảm thán, nam tử bình thường, bị thương nặng như vậy, e là đã sớm mất mạng.
Người bệnh đang được bắt mạch nghe vậy, tò mò hỏi người đó là ai.
Mạnh đại phu mỉm cười đáp, “Là một vị quý nhân sa cơ gặp nạn, may mắn phúc lớn mạng lớn không chết, lại được một cô nương hiền lành cõng về nhà.”
Giải tập võ nhiều năm, thính lực phi phàm, nghe đến hai chữ “quý nhân” từ miệng Mạnh đại phu, hắn liếc mắt nhìn từ xa.
Nhưng người cứu là một cô nương, vậy hẳn không phải là Sứ quân của bọn họ, bởi thân hình của Sứ quân cao ráo khác thường, phải đến tám thước hai, một cô nương yếu sức sao có thể cõng nổi.
*
Sau tai Trương Tĩnh Hàm, cảm giác nóng rực mãi chưa tan, đến cả lúc xe sợi gai xong, vành tai vẫn còn đỏ bừng.
Trong lúc ấy, nàng như lâm đại địch, thỉnh thoảng lại cảnh giác nhìn về phía nam nhân dưới gốc cây táo chua.
May mà hắn không nói thêm lời nào kỳ lạ, cũng không làm ra động tác gì kỳ quặc nữa. Trước khi trời tối, Trương Tĩnh Hàm đã dùng dây gai nối các tấm ván gỗ lại, lát thành một con đường nhỏ.
Nàng thử đẩy xe, từ đầu đến cuối chẳng tốn mấy sức, vô cùng nhẹ nhàng.
“Như vậy, đến ngày mưa, lang quân cũng sẽ không gặp chút phiền phức nào.”
Trong đáy mắt Trương Tĩnh Hàm tràn đầy niềm vui, tuy rất mệt nhưng lại hoàn thành một nhiệm vụ nữa rồi. Đúng vậy, nàng xem việc chăm sóc Tạ Uẩn như một nhiệm vụ và ngày nhiệm vụ hoàn thành cũng chính là ngày nàng hoàn toàn giải thoát.
Tạm biệt kiếp trước, cuộc đời nàng sẽ rẽ sang một ngã rẽ hoàn toàn khác.
Trương Tĩnh Hàm tin tưởng, tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn.
Niềm vui của nàng lan tỏa từ trong ra ngoài, Tạ Uẩn ngồi trên chiếc chiếu cỏ nhìn thấy rất rõ. Hắn khẽ “ừ” một tiếng chẳng ai nghe thấy, đường nét vốn lạnh lùng cứng rắn cũng trở nên bớt đáng sợ.
Đang định gọi nữ tử ấy lại, nàng đã chẳng ngoảnh đầu, bước lên ván gỗ chạy ra đến cổng sân.
“Lang quân, ngày mai có khi trời sẽ mưa, ta phải về thôn nói với cậu một tiếng.” Trương Tĩnh Hàm vẫn nhớ, hai ngày này kiếp có một trận mưa lớn, kê mạch ngoài ruộng bị ngập, tổn thất không nhỏ, nàng không muốn chuyện đó tái diễn lần nữa.
Nghe vậy, Tạ Uẩn lạnh mặt không nói gì, hắn chán ghét cái cảm giác nữ tử ấy quay lưng bỏ chạy khỏi mình.
“Lúc trở về, ta sẽ mang theo ít bánh đậu cho lang quân, bánh đậu của mợ làm ngon hơn ta làm nhiều.” Trương Tĩnh Hàm lưỡng lự một lát, lại thêm một câu.
Nàng đi truyền tin, chắc mợ sẽ không đuổi nàng đi.
Thế nhưng lời vừa thốt ra, gương mặt thiếu nữ chợt lộ rõ mấy phần lo lắng khó che giấu, vì nàng biết tin tức mình nhận được từ miệng Tạ Uẩn chẳng có chút giá trị nào.
Gọi là khôi phục ký ức rõ ràng chỉ là lời nói lấy lệ của hắn, có lẽ đến khi Công Thừa Việt đến, nàng mới mong có được tin tức hữu ích thật sự.
Xét ra, Công Thừa Việt dễ nói chuyện hơn Tạ Uẩn nhiều.
Nàng vừa suy nghĩ vừa khép cánh cổng sân lại, chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng đến cực điểm vang lên.
“Bốn năm trước triều đình tuyển binh để ứng phó giặc Đê, nhưng trong quân thường có điều động binh lính riêng, biểu ca của A Hàm có lẽ đã bị điều đến nơi khác, không ở trong Bắc phủ.”
*
“Thì ra là vậy, đợt thứ ba và hai đợt đầu không ở cùng một doanh trại.”
Trong nhà Trương Song Hổ, khi nghe cháu gái thuật lại, sắc mặt ông thoáng dịu đi, xem như là một tin vui. Ngẫm nghĩ lại câu nói của quý nhân, chẳng phải là nói những người trong thôn bị tuyển không phải đi giao chiến với giặc Đê sao?
Sự tàn bạo của giặc Đê khắp thiên hạ đều biết, nếu bọn họ thật sự bị điều đến nơi khác trái lại còn an toàn hơn.
Trương Tĩnh Hàm gật đầu, có phần không dám nhìn sang mợ, “Cậu, lát nữa cậu hãy báo tin này cho dân làng, thêm nữa e rằng khó dò được.”
“Ừm, quý nhân cũng đâu thể biết hết mọi chuyện.”
Trương Song Hổ khẽ thở dài, hiểu rằng mọi chuyện đến đây là hết. Ông nhìn sang thê tử đang lộ rõ nét thất vọng, liếc mắt ra hiệu cho cô con gái út Hạ Nhi.
“Mẫu thân, Hạ Nhi đói rồi, muốn ăn bữa chiều.” Cô bé đảo mắt láu lỉnh, lập tức nhào vào lòng mẫu thân mình.
Trời đất bao la, chẳng gì quan trọng bằng cái bụng được no.
Lưu Bình Nương sực tỉnh, trừng mắt nhìn cô con gái bướng bỉnh, mắng: “Ăn ăn ăn, một vại cơm cũng chẳng lấp nổi cái bụng của con!”
“Con không muốn ăn cơm mạch, con muốn ăn bánh đậu.” Hạ Nhi chẳng sợ mẫu thân, níu tay bà, còn nói muốn chấm mật ong.
Lưu Bình Nương bị đứa bé níu riết, đành lấy mấy miếng bánh đậu hấp sẵn ra.
Thấy vậy, Trương Tĩnh Hàm mím môi, cẩn thận hỏi mợ có thể cho nàng đem một ít đi không, “Quý nhân rất thích ăn.”
Không khí trong phút chốc ngưng lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lưu Bình Nương.
Trương Xuân Nhi thậm chí căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, mong rằng mẹ mình đừng nổi giận rồi đuổi đại tỷ thêm lần nữa. Nhờ đại tỷ cứu vị quý nhân kia, họ mới có được những tin tức này.
“Xuân Nhi, lấy một cái túi vải lại đây.” Lưu Bình Nương bất ngờ cất tiếng, mặc dù giọng vẫn cứng nhắc, song bà không hề từ chối bỏ bánh đậu vào túi.
“Cảm ơn mợ.” Trông thấy vậy, mắt Trương Tĩnh Hàm cong cong, như được trút bỏ gánh nặng.
Cuối cùng, mợ đã bắt đầu tha thứ cho nàng.
“Cậu, mợ, còn một chuyện nữa! Hai ngày nay nóng nực quá, e là trời sắp mưa, chi bằng hỏi thử bô lão trong làng, mau chóng thu hoạch kê mạch ngoài đồng đi.”
“Thu kê mạch à!” Nghe thế, Trương Nhập Lâm lập tức kêu khổ, mỗi năm đến mùa thu kê mạch, hắn luôn khổ nhất nhà!
*
Trời dần tối, Trương Tĩnh Hàm men dọc theo bờ suối quay về viện nhỏ, bước chân tung tăng vui vẻ như hồi nhỏ.
Hương thơm bánh đậu đỏ quấn quýt mũi nàng không ngừng, nàng tự nhiên lấy một miếng ra, vừa đi vừa ăn.
Khi ăn hết một miếng, cách đó không xa Tạ Uẩn đứng tựa vào gốc cây, khóe môi khẽ cong, hỏi nàng mang theo nụ cười nửa cười nửa không: “Đồ của ta, ngon lắm phải không?”
Khoảnh khắc ấy, tim Trương Tĩnh Hàm hụt mất một nhịp.
“…Ngon lắm.” Nàng liếm mấy vụn bánh dính trên khóe môi, thành thật đáp.
Ánh mắt Tạ Uẩn tối lại, từng chữ từng chữ: “Lại đây, để ta nếm thử.”
***