Chương 19
***
Tạ Uẩn với mái tóc đen còn ướt sũng, đẩy xe ra thì bắt gặp cảnh Trương Tĩnh Hàm ngẩn ngơ trong sân.
Thần trí nàng lơ đãng, ngồi ngây trên chiếc xích đu, đến mức không nghe thấy tiếng hắn lại gần.
Dải buộc tóc màu lam nhạt thả xuống đến tận ngang eo, Tạ Uẩn chỉ khẽ khàng kéo một cái, mái tóc dài được nàng cột gọn gàng lập tức bung xõa.
Vài sợi tóc rơi đúng vào những ngón tay thon dài của hắn.
Trương Tĩnh Hàm giật mình quay lại, cái bóng cao lớn phủ trùm lên nàng, dù cả hai đều đang ngồi, ánh mắt hắn vẫn khiến nàng cảm thấy bị áp chế từ trên cao.
“Dây buộc tóc bị tuột.”
Tạ Uẩn lạnh nhạt nói, chìa tay ra trước mặt nàng, dải buộc tóc nàng dùng cùng mấy sợi tóc mềm, đều quấn lấy đầu ngón tay hắn.
Ngón tay nam nhân thon dài, các đốt rõ ràng, rắn rỏi mạnh mẽ, lúc này lại nắm một dải lụa mềm mại, hình ảnh có chút mập mờ kỳ lạ.
Trương Tĩnh Hàm thoáng sững lại, nàng vốn ít khi vấn tóc, mái tóc đen dài thường chỉ dùng một dải buộc nhẹ cột lại, vừa tiện vừa chưa từng bị bung ra.
Sao nàng ngồi yên đó mà dây buộc lại lỏng?
Nhưng, vừa rồi nàng đã thất thần, giờ không sao biện minh được.
“Lần sau ta sẽ để ý, lang quân trả nó lại cho ta được không?” Nàng nhẹ giọng, muốn lấy lại dây tóc.
Nghe vậy, Tạ Uẩn khẽ khép mắt, thờ ơ đáp: “Nó rơi vào tay ta, ta hành động bất tiện, A Hàm tự lấy đi.”
Hành động bất tiện ư… nàng nào có thấy? Huống chi thương tích của hắn là ở chân, liên quan gì đến tay đâu?
Trương Tĩnh Hàm cúi đầu, không hỏi thêm mà lặng lẽ đưa tay tháo dây tóc. Dải lụa bị quấn rất chặt, lại thêm trời tối khó nhìn, nàng dồn hết chú ý vào tay hắn, chẳng hay từ lúc nào khoảng cách giữa hai người đã quá gần.
Một lần nữa, Tạ Uẩn nhìn thấy nốt ruồi nhạt trên chóp mũi nàng, ánh mắt tối sâu dán chặt không rời.
Cuối cùng, dải buộc được tháo ra, Trương Tĩnh Hàm thở phào, khẽ ngẩng đầu.
Trong khoảnh khắc không đề phòng, chóp mũi nàng, chính xác nơi có nốt ruồi ấy lướt qua môi mỏng của hắn.
Cơ thể cả hai đều cứng đờ.
Trương Tĩnh Hàm là người phản ứng trước, vội vàng lùi sang một bên, nhưng đã quá muộn, một bàn tay lớn bất ngờ siết chặt lấy cằm nàng, lực mạnh đến độ đủ nghiền nát xương, khiến nàng không thể nhúc nhích.
Động tác của Tạ Uẩn nhanh mà thô bạo, khống chế được nàng rồi, bàn tay còn lại của hắn đặt lên nốt ruồi trên chóp mũi nàng, dùng lực nặng nề như muốn moi cả nốt ruồi nguyên sinh đó ra.
Một lần, hai lần… Đến lần thứ ba, Trương Tĩnh Hàm đau đến mức hé miệng, nhưng trước khi kịp bật ra tiếng nào, yết hầu Tạ Uẩn đã chuyển động và hắn buông nàng ra.
“Lúc nãy không nhìn rõ, tưởng trên mũi A Hàm có con sâu nhỏ, hóa ra không phải.”
Hắn bật cười trầm thấp, mái tóc đen còn ẩm ướt phủ xuống vai, khiến khuôn mặt hắn càng thêm sắc nét mà lạnh lẽo.
Sống mũi nàng vẫn còn đau rát, dấu vết bị hắn chạm mạnh bỏng rẫy, phải mất một lúc Trương Tĩnh Hàm mới lấy lại được nhịp thở, không phân biệt nổi hắn nói thật hay đùa đã vội vã lùi ra xa.
Lần này, đến lượt hắn ở lại sân, đợi tóc ráo khô.
Nhưng tâm tình Tạ Uẩn lại không tệ, dù tóc thấm ướt cả sau áo, hắn vẫn cảm thấy sảng khoái.
Thật ra, hắn còn muốn dùng răng sắc mà cắn, dùng đầu lưỡi lạnh lẽo mà liếm, nhưng chưa phải lúc. Tạ Uẩn trời sinh cao ngạo, hắn phải chờ đến khi nàng dịu dàng cất lời, thật lòng thổ lộ thích hắn.
Chỉ lấy lòng thôi thì chưa đủ, huống chi nàng còn có một vị biểu ca suýt chút nữa đã cưới làm chồng.
Nghĩ đến đó, tâm trạng hắn lại bực bội vài phần, khuôn mặt lạnh lùng khiến con hoàng oanh đang tò mò nhìn trộm cũng giật mình bay ngược vào tổ.
*
Có lẽ vì trong lòng rối bời, sáng hôm sau, Trương Tĩnh Hàm cố ý tránh mặt Tạ Uẩn.
Ngoại trừ bữa sáng hai người cùng ngồi, những lúc khác, nàng đều cúi đầu bận rộn với việc của mình.
Khi thì nhổ cỏ, khi thì gánh nước, khi thì ngồi dưới gốc cây chẻ số gỗ đã khuân về từ trên núi.
Nàng đang chuẩn bị đóng cho mình một chiếc giường nhỏ, bởi nằm trên chiếu cỏ thật sự không thoải mái.
Tạ Uẩn qua khung cửa trúc không thấy bóng nàng, sắc mặt âm trầm bất định, trực tiếp đẩy xe ra sân, nhìn nàng lấm lem đầy bụi đất.
Cả hai đều im lặng, chẳng ai lên tiếng.
Đến bữa tối, Tạ Uẩn nhìn nàng, hờ hững buông một câu: “A Hàm có muốn học chữ không?”
“A Hàm tận tâm tận lực chăm sóc ta mỗi ngày, nếu ta không hồi báo, ắt sẽ áy náy.”
Miệng nói áy náy, nhưng dáng vẻ và ánh mắt của hắn lại chẳng giống người mang tội chút nào, trái lại giống một con thú đói đang hứng thú thăm dò con mồi trong tầm ngắm.
Kiếp trước cũng thế, khi ấy Trương Tĩnh Hàm mù quáng vì hạnh phúc, thật lòng tin lời hắn, gần như không chút do dự mà đồng ý.
Sau đó, nàng học được cách viết tên mình, thuộc lòng Kinh Thi, Sở Từ, nghe hắn giảng lịch sử, kể truyện ngụ ngôn sắc bén.
Dần dần, trái tim nàng lún sâu không lối thoát.
Nàng càng đối xử với hắn dịu dàng tinh tế, đến khi quan thuế về thôn kiểm tra ruộng đất, hắn vẫn chưa nhớ ra phần lớn ký ức của mình, kể cả thân phận. Vì vậy, Trương Tĩnh Hàm đã gom hết dũng khí tặng hắn một con chim nhạn.
Hắn từng dạy nàng rằng trong Lễ Ký, chim nhạn biểu trưng cho tình yêu thủy chung, cũng mang ý nghĩa “một đời chỉ một”.
Giữa nam nữ chưa cưới, tặng chim nhạn là lời cầu thân.
Trương Tĩnh Hàm đã bỏ bao công sức mới bắt được một con chim nhạn đẹp đẽ, nàng mang nó đến cầu hôn hắn trước kỳ thu thuế.
Nàng vừa ngại ngùng vừa vụng về, còn viện cớ thật ngô nghê, nếu thành thân nàng sẽ không phải giao nộp lương phạt nữa, tiết kiệm được hẳn một hộc kê mạch.
Thế mà giờ đây, đầu óc Trương Tĩnh Hàm lại vô cùng tỉnh táo. Nàng khẽ xua tay, tỏ vẻ “bối rối bất an,” nhẹ giọng nói mình không muốn làm phí tâm sức của hắn.
“Ta tư chất ngu dốt, không xứng để lang quân phải dạy dỗ riêng. Nếu lang quân thấy buồn chán, có thể dạo quanh thôn, dạy chữ cho những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn. Dân trong làng nhất định sẽ vô cùng cảm kích.”
Đã từng học một lần rồi, cần gì phải học lần thứ hai? Sợi dây giữa nàng và hắn càng đơn mảnh, sau này càng dễ cắt đứt.
Trương Tĩnh Hàm từ chối là việc Tạ Uẩn hoàn toàn không ngờ tới, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Một nữ tử dám thoát khỏi sự quản thúc của bề trên, dù chọc giận cũng không đổi ý, đáng lẽ khi đứng trước kho báu còn quý hơn cả vàng bạc là tri thức và trí tuệ thì phản ứng đầu tiên phải là vui mừng xen bối rối, chứ nào phải tự nói mình “ngu dốt, không xứng”.
“Không muốn học? Hay không muốn học với ta?” Ánh mắt Tạ Uẩn sắc như dao, khóe môi cong lên nụ cười chẳng hề chạm mắt, “A Hàm tốt nhất đừng lừa ta. Có lẽ không ai nói với nàng, nhưng lớp ngụy trang của nàng rất vụng về.”
Từ lúc nàng cứu hắn, những mâu thuẫn bên trong nàng đã bị hắn nhìn thấu hoàn toàn.
Vừa muốn gần gũi, lấy lòng hắn, nhưng thoáng chốc lại trở nên lạnh nhạt, cố ý né tránh.
Vậy nên khi ấy, hắn mới thâm ý bảo nàng: “A Hàm thật là một người rất kỳ lạ.”
Mà cũng chính vì thế, nàng khiến ánh mắt hắn mãi không sao rời khỏi được.
Giờ phút này, Tạ Uẩn trừng trừng nhìn nàng, khí thế xâm lược lan tỏa không lời.
***