Chương 18
***
Tìm người thân cho hắn?
Tạ Uẩn nhìn nữ tử nông gia luôn tự khiến bản thân mình trông chật vật ở trước mắt, trong giây phút ấy, dường như hắn đã hiểu thấu ý nàng.
Nàng ghét bỏ hắn là gánh nặng, muốn nhanh chóng phủi tay!
Khoảnh khắc đó, hơi thở quanh hắn như hòa làm một với con sài đầy tà khí vừa chết khi nãy, khiến người ta rùng mình.
Tim Trương Tĩnh Hàm chùn xuống, nàng vội đổi giọng, lông mi khẽ run, khe khẽ nói: “Lang quân, ta sống một mình đã bốn năm rồi… thật ra, nhiều lúc rất cô đơn.”
Nàng biết muốn đánh lừa được hắn, phải nói ra lời chân thật, không được dùng dối trá.
“Ta thường ghen tị những thiếu niên trong làng, có cha mẹ thương yêu, dù cũng phải đóng thuế ruộng thuế thân nhưng họ được vô tư sống vui vẻ. Còn ta không có ai thương yêu, lại còn khiến… người tốt với ta thất vọng.”
Giọng nàng nghẹn lại, rồi giọt nước mắt trong veo trượt xuống, rơi lên mu bàn tay Tạ Uẩn.
Sắc mặt hắn không đổi, nhưng hơi thở khựng lại rồi trở nên nặng nề. Trước mắt hắn, nàng nhỏ giọng khóc, giãi bày nỗi buồn và cô độc.
“Nhưng mà lang quân thì khác, ta vốn bạc mệnh, không có ràng buộc ruột thịt, còn lang quân nhất định có cha mẹ thương yêu, huynh tỷ đệ muội kính trọng, sao có thể ở lại chốn hoang vu thưa thớt người qua như nơi này?”
Trương Tĩnh Hàm ngẩng đầu, thêm một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. Nàng mỉm cười, ánh mắt hướng về xa xăm: “Lang quân nên ở thành Kiến Khang phồn hoa tột bậc trong miệng Mạnh đại phu kia, ngắm phong cảnh tráng lệ mà người đời chỉ có thể ngước nhìn từ xa.”
Tìm người thân càng sớm, càng sớm trở về nơi phồn thịnh xứng đáng với hắn, một chút thương tích cỏn con đâu thể trói buộc con chim bằng bay lên chín tầng trời.
Nàng quay sang, chân thành tán dương: “Lang quân là phượng hoàng, chí lớn tung trời, sáng rực đầy kiêu hãnh.”
Còn nàng chỉ là một điểm dừng bé nhỏ trên hành trình của hắn, không đáng để tâm, không đáng bận lòng.
Mèo mun nghiêng cái đầu nhỏ xinh, tò mò quan sát hai con người đột nhiên im lặng, nó không hiểu vì sao đường xuống núi đang đi lại dừng giữa chừng.
Đặc biệt là nam nhân kia, khi nữ tử loài người cúi đầu sắp xếp mớ cành thông, ánh mắt đen sâu của hắn khiến nó liên tưởng đến sói vương ở sâu trong rừng, khi sói cái bị thương hoặc đau đớn, sói vương cũng từng mang ánh mắt giống hệt như thế.
Là sự che chở của giống đực dành cho giống cái sao?
Trương Tĩnh Hàm dùng dây gai kéo theo cả đống đồ nặng, còn Tạ Uẩn thì chậm rãi đẩy xe, giữ khoảng cách một bước với nàng.
Đúng lúc đó, con trai của Hương lão là Lưu Đồ vác một thạch kê mạch đi tới, thấy quý nhân đang trên con đường nhỏ vào núi, sắc mặt hắn thoáng đổi.
“A Hàm, chân quý nhân đang bị thương, sao có thể để người ta theo ngươi vào núi được chứ?” Hắn cứ ngỡ là do Trương Tĩnh Hàm mở miệng đòi hỏi, bèn hạ giọng trách móc nàng.
Trương Tĩnh Hàm cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nhu mì, không hề biện giải cho mình: “Đồ thúc, lần sau ta sẽ không làm thế nữa.”
Lưu Đồ thấy nàng nhận sai nhanh như vậy, cũng đặt bao kê xuống, giúp nàng kéo những cành thông và khúc gỗ vào trong nhà.
“Ngươi định dùng cành thông hun heo rừng thành thịt khô à?”
“Vâng, ta nhặt được nhiều cành thông, thúc cần thì có thể mang về một ít.”
Lưu Đồ gật đầu, bỗng cảm thấy sau lưng có ánh mắt sắc bén, hắn do dự một lát rồi hỏi xem nhà nàng có thiếu thứ gì không.
“Trong làng chỉ có nhà thúc và nhà Trịnh gia là có giấy bút mực, ta có thể mượn hai tờ giấy được không?”
Nghe Lưu Đồ hỏi, Trương Tĩnh Hàm hơi ngại ngùng nói, nàng là người đã nghĩ đến việc gì là phải làm cho bằng được.
Giấy là thứ vô cùng quý giá, nhà hắn luôn giữ gìn cẩn thận, chẳng mấy khi đem ra dùng. Mượn người khác ư? Lưu Đồ miễn cưỡng đáp ứng cũng là vì nể mặt Tạ Uẩn.
“Cảm ơn Đồ thúc, vài hôm nữa ta sẽ trả lại.”
“Không cần đâu, quý nhân mà cần thì ngươi cứ nói, chẳng đáng để trả lại làm gì.”
Lưu Đồ đương nhiên đoán được ai mới là người cần giấy, bởi trong ấn tượng của hắn và người trong làng, A Hàm nào có biết chữ!
Hắn cho rằng là Tạ Uẩn cần giấy nên vội vàng rời đi, chẳng mấy chốc đã bưng về ba tờ giấy.
Thô ráp ngả vàng, loại giấy vốn chẳng xứng xuất hiện trong thư phòng của Tạ Uẩn, vậy mà ở ngôi làng nhỏ trên núi này lại quý giá như bảo vật.
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách rõ ràng hiện ra, lặng lẽ phơi bày sự khác biệt sâu sắc giữa Tạ Uẩn và người dân thôn Tây Sơn, giữa Tạ Uẩn và một nữ tử nông gia như Trương Tĩnh Hàm.
Trong lòng Tạ Uẩn không kìm được dâng lên chút thương xót, nàng đã cố gắng sống đến kiệt sức rồi, hắn nên đối xử với nàng khoan dung hơn một chút.
Không cần quá nhiều, chỉ cần khiến nàng vui lòng trong chốc lát là đủ.
Hắn mỉm cười cảm tạ Lưu Đồ, bảo rằng sau này nếu Lưu Đồ có chuyện muốn nhờ, cứ đến tìm hắn.
Lưu Đồ vô cùng vui mừng, hớn hở về kể lại với cha là Hương lão.
Tâm trạng Trương Tĩnh Hàm cũng không tệ, nàng như thấy được ánh sáng của hy vọng. Nàng chọn từ trong bếp ra một khối than đen tốt nhất đưa cho Tạ Uẩn.
“Lang quân, ngài mau viết hoặc vẽ những gì mình nhớ được đi.” Nàng tràn trề mong đợi, còn đặt sẵn chậu nước sạch và khăn vải bên cạnh hắn.
Tạ Uẩn hờ hững cầm lấy que than đen sì, lúc đầu như đang trầm ngâm, chẳng đáp lời nàng. Nhưng bỗng nhiên, hắn ngước nhìn Trương Tĩnh Hàm, rồi hạ bút viết xuống mặt giấy hai chữ.
Nét bút sắc bén, lạnh lùng, nhưng lại viết ra tên của nữ tử thôn dã.
“A Hàm.”
Dù là kiếp trước hay hiện tại, lần đầu tiên nàng thấy được tên mình, đều là dưới ngòi bút của hắn, dùng thể chữ triện trang trọng nhất.
Trương Tĩnh Hàm sững người, cả hơi thở lẫn nhịp tim đều rối loạn đến mức không thể khống chế.
Nàng cúi đầu cắn môi thật mạnh, cố gợi lại những ký ức chua chát và đáng xấu hổ của kiếp trước, may thay cách này có tác dụng.
Nhịp tim rối loạn dần lắng xuống, nàng giả vờ như không biết, chỉ tay hỏi chữ ấy là gì, rồi chẳng đợi hắn mở miệng, lại nói mình phải đi hun thịt heo và dứt khoát ra sân.
Con mèo mun đi theo chân nàng, meo meo đòi uống nước mật.
Trương Tĩnh Hàm biết phía sau mình luôn có một ánh mắt dõi theo, nhưng nàng cố ép bản thân dồn hết chú ý vào mèo mun, vuốt ve đầu nó, đút nó uống mật, lại ném cho nó một miếng thịt sống tươi ngon.
Tạ Uẩn đứng sau cửa sổ trúc nhìn cảnh người và mèo hòa hợp vui vẻ, bờ môi khẽ mím, bật ra một tiếng hừ lạnh.
Nông nữ dù sao cũng chỉ là nông nữ, không biết chữ cũng là chuyện hết sức bình thường, hắn đúng là đã bị ma xui quỷ khiến.
Tạ Uẩn cưỡng chế nỗi tức giận không biết từ đâu mà đến, cầm que than đen phủ kín hai chữ vừa viết, xoá sạch đến mức không còn dấu vết.
Hắn lại lấy một tờ giấy trắng khác, vẽ lên đó một ký hiệu đơn giản, thoạt nhìn chẳng có gì đáng chú ý, chỉ mơ hồ giống như một con sông uốn quanh đồi núi.
Người không biết sẽ thấy nó vô cùng bình thường, chỉ có những cận vệ đi theo hắn nhiều năm mới vừa nhìn đã nhận ra, đó là ký hiệu của Trường Lăng trên địa đồ.
Tạ Uẩn, tự Tương Chi, vì bốn năm trước đại phá tộc Đê trong trận chiến Hoài Thủy, được phong làm Trường Lăng Hầu, kiêm chức Thứ sử châu phủ.
Tháng trước, hắn nhận lời mời dự yến, trên đường trở về thì bị ám sát, chỉ vì trót tin lầm người, mới rơi vào cảnh ngã xuống vực sâu.
Nào ngờ, dưới vực không phải là tuyệt lộ, mà lại là một thôn làng hẻo lánh.
Quận Vũ Lăng, huyện Vũ Dương, tuy ở ngay trên đường hắn đi dự yến rồi trở về, nhưng Tạ Uẩn chưa từng dừng chân ở đó.
Một vùng đất nhỏ không tiếng tăm, chẳng mấy ai chú ý. Hắn đoán rằng dù là kẻ trong tối muốn giết mình hay là tâm phúc thân tín, cũng sẽ phải mất một khoảng thời gian mới có thể lần đến nơi này.
Nhưng nếu xuất hiện thêm ký hiệu đó, thời gian để tâm phúc tìm được hắn sẽ rút ngắn rất nhiều.
Thế nhưng, Tạ Uẩn chẳng mảy may do dự, xé vụn tờ giấy có vẽ ký hiệu. Nếu hắn thật sự muốn nhanh chóng trở thành con phượng hoàng rực rỡ như lời nàng nói, thì đã chẳng giấu đi thân phận và cố tình nói mình quên mất phần lớn ký ức.
Tạ Uẩn trời sinh kiêu ngạo, không thể chịu đựng được việc bản thân trọng thương, thậm chí mất khả năng đi lại, lại bị người quen trông thấy, biết được, rồi đem ra chế giễu.
Chỉ cần nghĩ đến dù một chút khả năng đó, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, lạnh lẽo đáng sợ.
Thế nhưng, nữ tử này không chỉ lấy lòng hắn, mà dường như còn thật lòng lo lắng cho hắn.
Vì giọt nước mắt nàng từng rơi trên mu bàn tay mình, Tạ Uẩn có chút mềm lòng.
Khi nàng cầm thịt khô mới nướng xong đến thử thăm dò, hắn hờ hững đáp, bản thân vừa mới nhớ ra một chuyện nhỏ.
“Lang quân nhớ ra chuyện gì rồi?” Mắt Trương Tĩnh Hàm sáng lên, vội vã hỏi.
Trên người nàng vương mùi mật ong và thịt khô thơm nức, yết hầu của Tạ Uẩn khẽ động, như đang kiềm nén điều gì đó, trả lời bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Không có gì to tát, chỉ là… giống như A Hàm, Tạ Uẩn chưa thành thân.”
“Có điều, ta nhớ là mình không có vị biểu muội nào mà vấn vương sâu nặng.”
Ánh mắt hắn trầm sâu khó đoán, vì quá kén chọn nên đến giờ chưa từng có nữ tử nào đến gần.
Ở một góc độ nào đó, nàng lại là nữ nhân đầu tiên tiếp xúc thân mật với hắn.
“Thì ra là chuyện này…” Trương Tĩnh Hàm nghe xong hơi thất vọng, nàng mong hắn nói ra điều gì khác, chẳng hạn như tên thật của mình.
“Lang quân thử nghĩ kỹ thêm xem? Hoặc là ngài tự họa lại dung mạo, để ta mang lên huyện tìm người.”
“Không vội. Đợi cậu của A Hàm trở về rồi hãy vào thành cũng chưa muộn.”
Vừa nhắc đến cậu mình, Trương Tĩnh Hàm im bặt, lặng lẽ bưng bữa chiều tới.
Bữa chiều không chỉ có thịt khô hun lửa, mà còn có thịt thỏ rắc gia vị thơm nồng, bánh lúa mạch và canh đậu giải ngấy.
Mèo mun ăn uống no nê đã bỏ đi, chỉ còn hai người ngồi cùng bàn, lại thêm một ngày nữa trôi qua.
Sau bữa tối, Trương Tĩnh Hàm châm cứu lên chân Tạ Uẩn, rồi ấp úng nói mình đã đun sẵn một vại nước nóng: “Ta còn bỏ thêm Vương Bất Lưu Hành vào trong nước, vết thương của lang quân đã đóng vảy, có thể tắm rửa rồi.”
Tạ Uẩn lạnh lùng nhìn nàng hồi lâu, đến mức nàng không chịu nổi mà né tránh, hắn mới đẩy xe đến gần bếp.
Khi đến trước cửa bếp, giọng hắn khô cứng: “Thắp nến lên.”
Trương Tĩnh Hàm thở ra một hơi thật sâu, làm đúng như lời dặn, còn chu đáo đặt cây nến ở nơi hắn có thể dễ dàng với tới.
Trong phòng chỉ còn lại mình nàng, sắc đỏ trên mặt dần tan đi, nàng cúi xuống đất, lục tìm được một tờ giấy và vô số mảnh vụn.
Một phần giấy bị bôi đen, nàng lướt qua, tiếp tục nhìn xuống dưới, dưới ánh trăng, nàng lại một lần nữa nhìn thấy tên mình.
“A Hàm.”
“A Hàm.”
“A Hàm.”
…
Cả một tờ giấy, kín đặc là tên nàng.
Ngón tay Trương Tĩnh Hàm run lên như mất kiểm soát, một lúc lâu sau, nàng quay mặt đi, hơi thở rối loạn mà vội vàng ghép lại những mảnh vụn.
Ghép ra được một họa tiết, nàng đối chiếu, rồi chép lại lên tấm vải bố.
“Đừng hoảng loạn… không sao cả.”
Nàng tự trấn an mình.
***