Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 16

Chương 16

***

Cách Trương Tĩnh Hàm và mấy thiếu niên chừng vài chục bước, một cọc gỗ tròn đã được dựng đứng.

Nàng thả lỏng tay, mũi tên lập tức phóng đi, chuẩn xác cắm vào đúng tâm của khúc gỗ.

Lông vũ nhẹ run, mọi người đều ngẩn ra.

Đến lúc Trương Xuân Nhi phản ứng lại, lập tức mừng rỡ hô lên, chạy lại xem thì thấy mũi tên đã cắm ngập hết thân vào gỗ, nàng kéo thử mà không nhúc nhích.

Mấy thiếu niên khác cũng thử sức, nhưng chẳng ai rút được mũi tên ra.

Chờ họ thử chán, Trương Tĩnh Hàm im lặng bước tới, tay nắm thân tên, hơi dùng lực mũi tên đã trở lại trong tay nàng.

Tinh thần mấy thiếu niên lập tức phấn chấn, vây thành một vòng quanh nàng xin học.

Nhà ai có cung thì cầm cung, không có thì cầm thương gỗ, thay nhau đâm vào khúc gỗ tròn.

Thím Tần tay vẫn đang se dây gai, thấy con trai mình là Đại Ngưu cũng cầm cành cây làm bộ ném lấy ném để, không khỏi mừng rỡ. Bà vẫn nói A Hàm là cô nương nổi bật nhất mười dặm tám thôn, thuật bắn tên được truyền từ Trương Song Hổ, đúng là có bản lĩnh!

Đáng tiếc, phần lớn người trong thôn đều vì nàng là nữ nhi mà xem thường.

Ngay cả mợ nàng cũng vậy… Thím Tần mỉm cười ngồi xuống cạnh Lưu Bình Nương, vừa khen trượng phu Trương Song Hổ biết dạy dỗ, vừa nói: “Bình Nương cũng nuôi dạy khéo quá, khiến ta ngưỡng mộ vô cùng.”

“A tẩu quá mức khiêm tốn rồi, Đại Ngưu cũng là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.” Lưu Bình Nương thản nhiên đáp, nếu không phải vì chuyện lợn rừng phá ruộng quá nghiêm trọng, mà A Hổ lại rời làng hỏi thăm tin tức con lớn, bà tuyệt sẽ không để con cái mình đến gần con sói mắt trắng kia.

“Ôi, A Hàm bận tối mặt tối mũi, đến bữa sáng cũng chưa kịp ăn, vừa nãy tôi thấy con bé đói đến mức ngấu nghiến nuốt vội quả trứng, nhìn mà nghẹn thay.” Thím Tần vẫn không từ bỏ ý định nói tốt cho Trương Tĩnh Hàm trước mặt Bình Nương.

Lưu Bình Nương không hề phản ứng, tay vẫn đều đặn xe sợi gai mà Hương lão giao.

Thấy vậy, thím Tần đành thở dài tiếc thay cho cô cháu gái, muốn được Bình Nương tha thứ đúng là không dễ dàng.

Nhưng chữ “nghẹn” kia không phải là vô ích.

Tạ Uẩn thu ánh mắt vẫn dừng ở một chỗ, khẽ mỉm cười, sai người mời Hương lão đến rồi nói bằng giọng nhã nhặn: “Trời nóng, chi bằng nấu ít canh giải nhiệt cho dân làng dùng, cũng để họ nghỉ ngơi chút.”

Hương lão nhìn thấy mồ hôi ai nấy đều rịn trên trán, cung kính đáp ứng.

Không bao lâu sau, hai chum lớn được người ta hợp sức khiêng ra, bên trong là canh đậu xanh mát.

Người trong thôn tạm dừng việc, về nhà lấy bát, từng muỗng từng muỗng uống canh dưới bóng dâu mát mẻ, cũng xem như khoảnh khắc thư thả hiếm hoi.

Trương Tĩnh Hàm không tiện về nhà, dùng cái bát mà biểu muội Xuân Nhi dúi vào tay, nàng liếc khẽ về phía mợ, thấy mợ đang buộc tóc cho Hạ Nhi thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Canh đậu xanh có chút ngọt dìu dịu, nàng rất thích, ngồi dưới bóng cây dâu cả người như thả lỏng.

Cho đến khi Tạ Uẩn đẩy xe lăn tới gần, cúi mắt nhìn nàng uống canh.

Sự hiện diện của hắn quá rõ ràng, không thể nào không nhận ra, Trương Tĩnh Hàm ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi: “Lang quân nắm chắc việc đối phó với hơn hai chục con lợn rừng kia chứ?”

Kiếp trước cũng đã phá được lợn rừng, kết cục mọi người đều vui vẻ nhưng khi đó cậu nàng còn ở trong làng.

“Chẳng phải A Hàm đã nói tin tưởng ta ư? Nay sao còn hỏi lại như vậy?” Tạ Uẩn một tay đặt lên bánh xe, nửa người nghiêng về phía nàng đang ngồi, tán dâu che khuất bóng dáng hai người, đồng thời cũng khiến nàng như bị hắn vây kín trong một khoảng không chật hẹp.

Sau lưng nàng là cây dâu, trước mặt lại là gương mặt hắn gần trong gang tấc cùng ánh mắt bức bách không tha.

Hắn lại tiến thêm một bước, khiến cả người Trương Tĩnh Hàm run lên sợ hãi, muỗng canh trong tay rơi thẳng vào bát.

Gần quá rồi, gần đến mức nàng có thể nhìn rõ bóng mình phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Uẩn.

“Ta đương nhiên… tin lang quân, chỉ là số lượng lợn rừng hơi nhiều, ta lo dân làng sẽ có người bị thương.” Trương Tĩnh Hàm cố gắng lựa lời, nhẹ giọng nói, “Lang quân còn chưa khỏi hẳn, buổi tối nên ở nơi an toàn.”

Ánh mắt Tạ Uẩn không rời khỏi đôi môi đang hé mở của nàng, đột nhiên hỏi: “Canh đậu ngon không?”

Một câu chuyển đề tài bất ngờ khiến mạch suy nghĩ của Trương Tĩnh Hàm bị cắt đứt, nàng vô thức mím môi, hồi tưởng lại hương vị vừa nếm, rồi khẽ gật đầu.

“Rất ngon, có chút ngọt.”

Ngọt. Từ ấy lọt vào tai Tạ Uẩn như mang theo ẩn ý mờ ám, con ngươi hắn càng thêm thâm trầm, không khách khí ra lệnh người trước mặt đi múc cho hắn một bát canh đậu.

“Rửa sạch bát muỗng, rồi ta sẽ nói cho nàng làm sao đối phó được mấy con dã thú.”

Trương Tĩnh Hàm không chần chừ đáp một tiếng, múc một bát canh đậu mà thôi, với nàng chỉ là chuyện tiện tay.

Nàng đứng dậy, vô tình chạm vào cánh tay và bờ vai hắn khi bước ra khỏi bóng cây dâu, cuối cùng, dải buộc tóc màu xanh phất qua môi mỏng của hắn.

Sắc mặt Tạ Uẩn không chút biến đổi, chỉ nửa khép mắt, mãi đến khi bóng dáng thôn nữ hoàn toàn khuất xa mới thẳng người lại.

Một bát canh đậu được Trương Tĩnh Hàm đem đến, hắn cắn những hạt đậu xanh, im lặng nhìn nàng.

Bầu không khí trở nên có chút kỳ quái.

Trương Tĩnh Hàm đành phải hỏi lại cách đối phó với lợn rừng. Hôm nàng đến muộn, chỗ ngồi cũng không tốt, không nghe được cuộc trao đổi giữa hắn và Hương lão.

“Rất đơn giản, bắt rồi giết.”

Tạ Uẩn nhấn từng chữ, trước chỉ vào những sợi dây gai, sau đó ngón tay hờ hững móc vào túi vải đựng tên gỗ bên người nàng.

“Nhưng lợn rừng rất khỏe, dây gai có khi trói không nổi, da chúng dày lại lấm lem bùn đất, mũi tên với giáo chưa chắc đã đâm vào được.”

Trương Tĩnh Hàm nhẹ giọng đáp, âm thầm kéo giãn chút khoảng cách với hắn.

Tạ Uẩn hoàn toàn không nhận ra, rút một mũi tên gỗ từ túi nàng, tùy tiện đâm xuống đất rồi nhấc lên, thái độ ngạo mạn lạnh lùng: “Một lát nữa A Hàm sẽ tự biết.”

“À, vâng.”

Buổi chiều, khi các phụ nhân đã se xong mấy chục sợi dây đay, đám trai tráng cũng làm được những cây giáo đầu nhọn, dưới sự phân phó của Hương lão, một nhóm người đi đến bờ ruộng.

Tạ Uẩn đẩy xe đi dọc mương, chỉ huy Lưu Báo đánh dấu vài chỗ thành từng vòng tròn.

Ở những chỗ ấy, bất kể nam nữ già trẻ đều xắn tay đào đất. Chung quanh hố đất sâu hẹp là đống đất chất lên, bên dưới chôn kín dày đặc những mũi giáo gỗ.

Đến lúc này, Trương Tĩnh Hàm mới nhìn thấu dụng ý, không hỏi thêm gì nữa, chỉ cẩn thận lau chùi chiếc cung ngắn quý giá của mình.

Thời gian nhanh chóng trôi đến chạng vạng, làng xóm yên ắng, một bầy lợn rừng ung dung lao xuống từ núi.

Kê mạch ngoài đồng còn chưa cứng, nhai vào có vị ngọt, hợp khẩu vị chúng lắm.

Hôm qua đám người kia chẳng làm gì được chúng, chúng chẳng sợ ai, cứ xông vào ruộng là ủi, là giẫm, là cắn.

Đột nhiên, những ngọn đuốc bùng cháy sáng rực trời.

Đám khỉ chí chóe xuất hiện từ hướng lợn rừng kéo đến, từ trên cao ném đá xuống ruộng, còn một bên, đám trai tráng trong làng vung những cây gậy to nặng, bắt đầu xua đuổi bầy lợn rừng.

Trương Tĩnh Hàm cùng mấy thiếu niên trong làng và cả thím Tần ở một bên khác đồng loạt giương cung bắn tên, ném giáo gỗ về phía đám lợn rừng. Bọn họ không định làm chúng bị thương, chỉ muốn khiến chúng bực bội, không thể tiếp tục phá hoại ruộng đồng.

Đàn lợn rừng dần trở nên hỗn loạn, con đầu đàn nóng nảy nhất lập tức lao về phía đám người, mà đối tượng đầu tiên của nó dĩ nhiên là đám nữ nhân, trẻ con yếu thế hơn.

Nhìn con lợn rừng đang xông tới, Trương Tĩnh Hàm ngược lại trở nên bình tĩnh, nàng kéo dây cung đến tận cùng, ngắm thẳng vào con mắt nó rồi buông tay.

Một phát trúng ngay!

Con lợn rừng vì đau đớn mà phát điên, gào rú lao thẳng về phía nàng, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Uẩn đẩy xe đến sát bên.

Giọng hắn thản nhiên hỏi, nàng có thích khoảnh khắc máu bắn tung tóe không.

Khi chỉ cách hai bước chân, con lợn rừng to lớn đột nhiên rơi thẳng xuống hố, bị giáo gỗ đâm xuyên người, máu tanh hôi phun thành vòi, có một giọt bắn lên mặt Trương Tĩnh Hàm.

Vừa khéo ngay dưới mắt nàng, tựa như một nốt chu sa rực rỡ.

Tạ Uẩn căng chặt quai hàm và yết hầu, nhìn nàng ung dung lau vết máu rồi lắc đầu đáp: “Không thích.”

Máu tượng trưng cho chết chóc và biến loạn, Trương Tĩnh Hàm chỉ mong được sống yên ổn mà thôi.

Nghe vậy, Tạ Uẩn khẽ cong môi cười. Hắn thì… rất thích.

Vài con lợn rừng lớn với da dày đều bị giết bằng cùng một cách, thân mình chi chít lỗ thủng, những con nhỏ hơn thì bị lưới dây gai chụp xuống, rồi đâm dao gỗ vào cổ kết liễu.

Tổng cộng hai mươi hai con lợn rừng bỏ mạng trước mặt dân làng, chẳng bao lâu sau, tiếng hò reo vui mừng đã vang khắp nơi.

Nhiều thịt lợn thế này, chia đều cho mỗi nhà, chắc ăn được nhiều ngày.

Sợ mùi máu tanh dẫn thú dữ trên núi xuống, Hương lão đứng ra quyết định, họ đun nước nóng trong đêm cạo lông, xả huyết lợn, còn lục phủ ngũ tạng thì chôn hết vào hố sâu đã đào sẵn.

Sau đó đến khoảnh khắc mọi người trông đợi nhất: chia thịt!

Theo giao ước trước đó, Tạ Uẩn nhận được hai con lợn rừng nhỏ, thịt lợn con ăn không bị hôi như thịt lợn lớn.

Còn lại, mỗi nhà được chia đầu, chân, sườn… ai nấy đều cười đến nheo mắt. Dù thịt này không hẳn là ngon, nhưng có thịt ăn là quý rồi!

“A Hàm, qua đây.” Hương lão vốn là người công bằng, biết mũi tên quyết định kia do Trương Tĩnh Hàm bắn ra, liền gọi nàng tới hỏi muốn lấy gì.

“Thúc công, con không cần thịt, thôn có thể chia cho con ít kê mạch được không?” Trương Tĩnh Hàm không thiếu thịt, trong nhà nàng còn hai con thỏ, nhưng rất thiếu lương.

Vì nàng lập hộ một mình, lại quá tuổi mười bảy chưa xuất giá, mỗi năm đều đóng thuế lương nhiều hơn người khác, giờ thêm Tạ Uẩn ở chung càng thiếu lương thực.

Hương lão trầm ngâm một lát, liếc nhìn quý nhân không xa, rồi gật đầu đồng ý cho nàng nguyên một thạch kê, ông tin chắc quý nhân cũng sẽ ngấm ngầm đền bù nàng.

“Cảm ơn thúc công!”

Lương phạt năm nay đã có, Trương Tĩnh Hàm vui đến mỉm cười, nàng đến chỗ Báo thúc đang chia thịt, xin thêm cặp nanh của con lợn rừng lớn.

Nanh chắc thế này, đem làm đầu mũi tên hẳn là rất tốt.

Mọi người bận rộn đến gần giờ Tý mới tạm nghỉ, Trương Tĩnh Hàm cầm một cây đuốc còn cháy, cùng Tạ Uẩn trở về căn viện nhỏ có hàng rào trên cao.

Trước đó, dân làng đã nhiệt tình đưa hai con lợn rừng nhỏ thuộc về họ lên đó và xử lý sạch sẽ rồi.

Trương Tĩnh Hàm cắm đuốc xuống sân, chợt nhớ ra điều gì, nàng vào bếp lấy than củi mình cất kỹ và hũ mật ong.

“Lang quân, để ta làm món thịt nướng mật ong cho ngài ăn nhé.”

Nàng giữ đúng lời hứa, đôi mắt trong veo ngẩng lên nhìn Tạ Uẩn.

Gió núi khẽ thổi qua, thổi bay những lọn tóc dài sau vai hắn.

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *