Mộng hồi Tây Châu – Chương 172

Chương 172: Cô Hoạch Ca (40)

***

Trịnh Nhị Nương ngẩn ra một thoáng, chẳng những không chịu đi ra ngoài, ngược lại còn tiến lên hai bước, giọng nghẹn ngào: “Mẫu thân, người đã có thể nói chuyện rồi sao?”

Toàn thân Trịnh phu nhân run rẩy, từ trên giường ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt: “Đã nói ta không phải mẫu thân ngươi!”

Bà xõa tóc rũ rượi, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, tròng mắt đầy tơ máu, cộng thêm nửa khuôn mặt bị sẹo dữ tợn và biểu tình hung ác, trông hệt như một ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Dù là Lục Uyển Anh, thoáng nhìn thấy bộ dạng ấy cũng không khỏi giật mình trong lòng.

Trịnh Nhị Nương vừa thấy gương mặt kế mẫu thì vô thức nép sang bên Lục Uyển Anh, run run siết chặt tay nàng, đôi mắt vẫn mở to nhìn người trước mặt, muốn nhận nhưng lại chẳng dám nhận.

Ngay sau đó, nó lộ ra vẻ mặt nửa khóc nửa cười, tựa như muốn cười mà không cười nổi, muốn khóc lại không khóc được: “Người chính là mẫu thân……”

“Không phải.” Trịnh phu nhân lạnh lùng đáp.

Môi Trịnh Nhị Nương run bần bật, như sắp khóc òa ra: “Người rõ ràng chính là mẫu thân, sao lại không thừa nhận?”

Nó loạng choạng bước lên, như thể muốn nhào vào lòng kế mẫu, song chưa kịp đến gần mép giường thì Trịnh phu nhân đã bất ngờ đưa tay, mạnh mẽ đẩy ra.

Trịnh Nhị Nương ngã ngồi trên đất, rốt cuộc không kìm nén được nữa “òa” một tiếng bật khóc nức nở: “Vì sao, vì sao lại không nhận ta……”

Sắc mặt Trịnh phu nhân trắng bệch, hai hàm nghiến chặt, đôi môi mím thành một đường thẳng.

Lục Uyển Anh vội đỡ Nhị nương tử dậy, phủi bụi đất phía sau lưng, rồi hướng về phía Trịnh phu nhân nói: “Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, có gì thì cứ nói cho rõ…… sao lại phải động thủ?”

“Ngươi cũng biết nó là một đứa trẻ!” Trịnh phu nhân trừng mắt nhìn nàng, “Vậy mà ngươi còn đưa nó đến nơi thế này làm gì?!”

Lục Uyển Anh vốn hiền hậu, nhưng cũng chẳng phải không có tính khí. Nàng vừa dùng khăn tay lau nước mắt cho Nhị nương tử, vừa nói: “Cho dù ngươi có nhận hay không, ngươi cũng là mẫu thân của nó, ngươi nợ nó một lời giải thích.”

Trong mắt Trịnh phu nhân thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lập tức quay đầu đi: “Chẳng có gì đáng giải thích cả.”

Trong sự vỗ về của Lục Uyển Anh, Trịnh Nhị Nương dần dần nín khóc, nấc nghẹn nói: “Họ nói người giết……”

Trịnh phu nhân cắt ngang: “Đúng, ta giết phụ thân của ngươi.”

Trịnh Nhị Nương há miệng, không thốt nổi lời nào, dòng lệ vừa dừng lại lập tức lại trào ra.

Trịnh phu nhân quay sang nói với Lục Uyển Anh: “Mau đưa nó đi!”

Lục Uyển Anh thấy Trịnh Nhị Nương đau khổ đến thế, trong lòng cũng thoáng tự trách, lo ngại của Đàm Viễn sư huynh quả nhiên đúng, để hai người bọn họ gặp mặt e rằng là sai lầm.

Nàng nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Trịnh Nhị Nương, vừa định mở miệng khuyên giải, nhưng Trịnh Nhị Nương lại khẽ giãy ra, ngẩng cao đầu nhìn kế mẫu: “Vì… vì sao? Vì sao người phải giết phụ thân?”

Trịnh phu nhân xoay mặt về phía nó, gương mặt đầy vẻ mỉa mai: “Làm gì có nhiều vì sao thế, bởi vì ta là kẻ ác. Kẻ ác làm chuyện xấu, vốn là chuyện hiển nhiên.”

Trịnh Nhị Nương: “Nhưng mà……”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Trịnh phu nhân dứt khoát nói, “Ngươi nếu còn ăn vạ ở đây, ta sẽ giết cả ngươi và A tỷ ngươi!”

Trịnh Nhị Nương điên cuồng lắc đầu: “Con không tin! Trước kia người rất thích chúng ta…”

Trịnh phu nhân lạnh lùng cười khẩy: “Ta nào từng thích các ngươi? Ta hận phụ thân của các ngươi, dĩ nhiên cũng ghét bỏ các ngươi.”

“Người còn tặng con hổ ngọc với cá vàng nhỏ…” Trịnh Nhị Nương cố sức kìm nén, nhưng nước mắt vẫn tuôn thành dòng.

“Tất cả chỉ là làm bộ trước mặt phụ thân các ngươi thôi.” Trịnh phu nhân nói, “Các ngươi vốn chẳng phải con ruột của ta, ta việc gì phải thích các ngươi? Mẫu thân ruột của ngươi họ Lư, bà ta mới thật lòng thương yêu các ngươi. Đừng nhận nhầm mẹ nữa.”

Trịnh Nhị Nương rốt cuộc chẳng kìm nổi, khóc đến mức mức gần như không thở nổi: “Người… gạt con! Người không… không phải……”

Mắt Trịnh phu nhân hoe đỏ, song thái độ lại càng thêm lạnh lùng: “Ngươi không phải muốn một lời giải thích sao? Đây chính là lời giải thích.”

Bà nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ của tiểu nương tử: “Kế mẫu của ngươi là kẻ ác, giết chết phụ thân yêu thương các ngươi, hại các ngươi thành cô nhi, nhớ kỹ chưa?”

Trịnh Nhị Nương khóc đến nỗi thở không ra hơi, vẫn cứng cỏi lắc đầu.

“Nhớ kỹ chưa?!” Trịnh phu nhân gắt gao túm chặt vai nó, gương mặt vặn vẹo, “Nhớ cho ta!”

Trịnh Nhị Nương sống chết không chịu gật đầu, khóc đến mức nghẹn lại, bỗng bật một tiếng nôn ra.

Trịnh phu nhân bị nôn bẩn cả người, nhưng chẳng kịp để ý, theo bản năng đưa tay vỗ lưng giúp đứa bé thông khí, vỗ được hai cái mới bừng tỉnh, hất mạnh nó ra: “Bẩn chết đi được, mau cút ra ngoài!”

Trong lòng Lục Uyển Anh vô cùng khó chịu, kéo Trịnh Nhị Nương sang một bên, lau miệng: “Ta đưa ngươi đi thay y phục.”

Trịnh Nhị Nương quay đầu nhìn kế mẫu, thấy Trịnh phu nhân đã cởi chiếc áo ngoài dính bẩn ném xuống đất, chỉ mặc áo trung y ngồi dưới đất. Tiểu nương tử ngập ngừng nói: “Đất lạnh, không thể ngồi thẳng xuống sàn… Trước kia người vẫn thường nói với con như vậy……”

Chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Trịnh phu nhân, nó không dám nói tiếp nữa.

“Đi thôi.” Lục Uyển Anh siết chặt bàn tay nhỏ bé.

Trịnh Nhị Nương như nụ hoa bị gió mưa vùi dập, ủ rũ gật đầu, để nàng dắt ra ngoài.

Tiểu nương tử đi được hai bước lại quay đầu một lần, dẫu kế mẫu đã xoay lưng lại với mình, vẫn cứ không ngừng ngoái lại.

Tới cửa, nó bỗng buông tay Lục Uyển Anh, chạy về phía bóng lưng kia, song chỉ dám dừng lại cách giường vài bước, dường như do dự chẳng dám tiến thêm.

Trịnh phu nhân quay lưng về phía cửa, giọng khàn khàn: “Còn chuyện gì nữa?”

Trịnh Nhị Nương hít sâu một hơi, lớn tiếng chất vấn: “Đêm đến, người tới hát cho con nghe, bầu bạn trò chuyện cùng ta, có phải là người không?”

“Không phải ta.” Trịnh phu nhân đáp không chút do dự, “Là A nương đã mất của ngươi.”

Trịnh Nhị Nương ngẩn người, bờ vai nhỏ bé run lên không một tiếng nức nở, tựa như bị cả thế giới ruồng bỏ.

Lục Uyển Anh bước đến, lại nhẹ nhàng nắm tay nó: “Chúng ta đi thôi.”

Trịnh Nhị Nương cúi gằm đầu, theo nàng đi ra ngoài.

Lục Uyển Anh đưa đứa bé đi súc miệng, rồi về phòng thay áo sạch sẽ.

Sau khi gặp kế mẫu, Trịnh Nhị Nương như biến thành một người khác, không còn quấn lấy Lục Uyển Anh hỏi đông hỏi tây, cũng chẳng làm nũng hay giận dỗi, ngoan ngoãn thay áo, súc miệng, lại uống hết bát cháo ngọt nhũ mẫu bưng đến, rồi mệt mỏi nằm trên giường, quay mặt vào trong, chẳng nói nửa lời.

Lục Uyển Anh áy náy khôn nguôi, song không biết làm sao để an ủi, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng.

Mới vỗ được mấy cái, thân thể bé nhỏ kia liền run lên, nó xoay người lại, khuôn mặt đầm đìa nước mắt: “Phụ thân không còn nữa, A tỷ không để ý đến ta, mẫu thân cũng chẳng nhận ta… có phải vì ta không tốt không?”

Tâm tư Lục Uyển Anh dậy sóng, ôm nữ đồng vào lòng: “Không phải ngươi không tốt, những việc này chẳng phải lỗi của ngươi.”

“Vậy vì sao mẫu thân lại đối xử với ta như thế?”

Lục Uyển Anh không có lời nào để đáp, chỉ đành dùng những câu nói nhạt nhẽo vô lực mà dỗ dành nàng.

Đứa trẻ khóc một hồi, khóc mệt rồi, cuối cùng thiếp đi.

Lục Uyển Anh thở phào, giao Trịnh Nhị Nương cho nhũ mẫu chăm sóc, rồi bước ra khỏi viện.

Trở lại chính viện, nàng đi ngang qua cửa gian phòng, ngập ngừng một chút, vẫn đẩy cửa bước vào.

Trịnh phu nhân nghe thấy tiếng bước chân quay lại, khẽ gật đầu với nàng.

Khi kế nữ không có ở đó, trạng thái của bà ta khác hẳn ban nãy, vẻ lạnh lùng giữa chân mày tan biến, như thể trút bỏ một lớp giáp cứng, cả người toát ra vẻ mệt mỏi, yếu ớt.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, cuối cùng Lục Uyển Anh mở miệng trước: “Nhị nương tử về phòng lại khóc rất lâu, vừa rồi vì sao người lại nói như thế? Nó đã đau lòng đến tận cùng rồi.”

Trịnh phu nhân khẽ cười khổ: “So với việc ta giết chết phụ thân của nó, thì mấy câu nói của ta tính là gì?”

Lục Uyển Anh lắc đầu: “Đừng tưởng trẻ con không hiểu gì, ai thật lòng đối đãi với chúng, trong lòng chúng đều rõ ràng. So với người phụ thân kia, bà và chúng còn gần gũi hơn.”

“Gần gũi thì thế nào.” Trịnh phu nhân không hề dao động, “Ta rốt cuộc vẫn chỉ là kế mẫu, chẳng thể vượt phận thay cha mẹ. Dù thân hay xa thì việc ta giết phụ thân ruột của chúng vẫn là sự thật.”

“Nhưng bà là vì bọn chúng……”

Trịnh phu nhân nhấc tay cắt ngang lời nàng: “Không phải vì bọn chúng, mà là vì ta.”

Lục Uyển Anh không phản bác, chỉ cau mày: “Vì sao không đem chân tướng nói cho hai tỷ muội bọn họ biết?”

“Phải nói với chúng thế nào?” Trịnh phu nhân cười lạnh, “Chẳng lẽ nói cho chúng biết, phụ thân ruột của chúng là cầm thú, đã sỉ nhục huynh trưởng của chúng, còn kế mẫu ta không nhịn được tội ác ấy nên giết hắn đi?”

Lục Uyển Anh chau mày càng chặt: “Có gì mà không thể? Có lẽ hiện giờ chúng chưa hiểu được nỗi khổ tâm của bà, nhưng một ngày nào đó nhất định sẽ hiểu.”

Trịnh phu nhân khẽ cong khóe môi, lắc đầu: “Ngươi còn nhỏ, có những việc không hiểu. Chúng có thể có một người kế mẫu độc ác giết người, nhưng tuyệt đối không thể có một phụ thân chẳng bằng cầm thú.”

“Nhưng phụ thân là phụ thân, bọn họ là bọn họ, tội lỗi của phụ thân liên quan gì đến những đứa trẻ đâu?”

Trịnh phu nhân mỉm cười nhạt: “Sao lại không liên quan? Tiếng xấu của hắn sẽ như bóng theo hình, đeo bám những đứa trẻ suốt đời, đè lên vai chúng cho đến khi hủy hoại , nghiền nát cả đời này. Chỉ cần nghĩ đến trong huyết mạch mình chảy dòng máu của một phụ thân như vậy, chúng làm sao an ổn được? Huynh muội chúng lại làm sao đối diện nhau?”

“Đôi mắt Đại nương vì sao mà bị mù, ngươi biết rồi chứ? Ta đã để hắn hủy hoại hai đứa, không thể lại để hắn làm tổn thương nốt Nhị nương. Nói ra chân tướng, với bất cứ ai cũng chẳng có ích gì. Nghĩ đi nghĩ lại, gánh nặng kẻ ác này, vẫn là nên để người ngoài như ta gánh thay thì hơn.”

Lục Uyển Anh không thốt nổi lời phản bác, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy có điều gì đó sai trái.

Nàng cắn mạnh môi: “Ông ta làm đủ điều xấu xa, cuối cùng lại giữ được tiếng hiền phụ đến đời sau, còn bà rõ ràng vì ba đứa trẻ mà gánh tội, lại phải lấy cả mạng mình ra trả, chết rồi còn mang theo tiếng xấu, bị người đời phỉ nhổ. Bà cam tâm sao? Thiên lý và công đạo ở đâu?”

Trịnh phu nhân mỉm cười nhìn Lục Uyển Anh một cái: “Nếu ta không nhìn nhầm, ngươi hẳn xuất thân cao môn vọng tộc?”

Lục Uyển Anh sững sờ.

Trịnh phu nhân nói: “Ta chỉ thuận miệng đoán thôi, đừng để tâm. Với xuất thân như ngươi, hẳn là hiểu rõ danh tiếng quan trọng đến mức nào. Nếu việc này truyền ra ngoài, tiểu lang còn biết sống sao?”

“Nhưng rõ ràng hắn là bị người cha cầm thú kia bức ép mà thành……”

Trịnh phu nhân nhìn nàng với ánh mắt dung chứa yêu thương: “Phụ là gương cho tử. Chỉ cần danh phận này còn, dù sống hay chết, hắn vẫn đè nặng trên đầu tiểu lang. Làm cha thì nào có sai? Dù là sai thì cũng hóa thành đúng.”

Bà dừng lại một chút: “Ngươi đoán xem, người đời sẽ đổ bao nhiêu bùn nhơ lên tiểu lang? Rồi cả Đại nương, Nhị nương, ngươi đoán xem họ còn có thể dựng ra bao nhiêu lời đồn bẩn thỉu?”

Lục Uyển Anh kinh hãi, căn bản chưa từng nghĩ đến còn có tầng nghĩa này.

Trịnh phu nhân đưa mắt nhìn về phía cửa sổ rèm màn buông thấp, ánh mắt như có thể xuyên qua lớp vải nặng nề: “Có lẽ một ngày nào đó công đạo sẽ giáng xuống, nhưng không phải bây giờ. Hiện giờ, danh tiếng quan trọng hơn công đạo rất nhiều.”

“Nhưng, một khi bà chết đi, chúng sẽ thành cô nhi……”

Trịnh phu nhân lắc đầu: “Ba tỷ muội nó còn có thân tộc, còn có ngoại tổ cao môn, tiểu lang chỉ cần thêm vài năm nữa là thành niên, có thể kế thừa gia nghiệp. Đến lúc đó ba tỷ muội nương tựa lẫn nhau, ngày tháng cũng chẳng đến nỗi quá tệ.”

“Thế nhưng còn bà thì sao?” Lục Uyển Anh hỏi.

Trịnh phu nhân dường như hoàn toàn không ngờ nàng sẽ nói như vậy, thoáng ngẩn ra: “Ta?”

Lục Uyển Anh nói: “Bà vốn có thể không chết, vì sao không để Cô Hoạch Điểu đưa mình đi?”

Trịnh phu nhân cúi đầu, khẽ mỉm cười: “Giết phụ thân, có quan hệ mờ ám với sư trưởng, giết phu quân, đây chính là cả đời ta. Còn có gì cần phải tiếp tục nữa chứ?”

Lục Uyển Anh nghẹn lời, nước mắt lăn vòng quanh khóe mắt.

“Làm hại đến bằng hữu của ngươi, ta thực sự áy náy.” Trịnh phu nhân khẽ cúi mình, “Nhưng e rằng kiếp này chẳng thể bù đắp được nữa.”

Lời vừa dứt, cánh cửa khép hờ bỗng bị người từ bên ngoài đẩy mở.

Lục Uyển Anh quay đầu lại, thấy Đàm Viễn bước vào, lông mày chau chặt, sắc mặt nặng nề.

Trong lòng nàng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Đàm Viễn liếc nhìn Trịnh phu nhân: “Quận thủ Hội Kê, Trịnh lang quân đã đến……”

Trịnh phu nhân hiểu ra ngay: “Ông ta muốn thẩm vấn ta phải không?”

Bà ngừng lại giây lát: “Phiền ngươi nói với hắn, chờ ta chải đầu rửa mặt, thay một thân y phục sạch sẽ rồi sẽ ra gặp.”

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *