Mộng hồi Tây Châu – Chương 153

Chương 153: Cô Hoạch Ca (21)

***

Người đầu tiên phá tan bầu không khí trầm lặng là Lương Dạ: “Dù thế nào đi nữa, việc cấp bách trước mắt là phải tra rõ vụ án của Trịnh gia. Giữa Cô Hoạch Điểu và nhà họ Trịnh có muôn vàn dây mơ rễ má.”

Nói đoạn, hắn ngừng lại, nhìn về phía Trình Hàn Lân: “À đúng rồi, Ngọc Thư có tra được gốc gác của Đàm Viễn không?”

Mỗi lần nhắc đến vị Đàm Viễn sư huynh của mình, Trình Hàn Lân lại tỏ ra lúng túng, do dự một lát rồi mới gật đầu đáp: “Đàm Viễn sư huynh có chút khác với các sư huynh khác, huynh ấy nửa đường xuất gia, thực ra đến Chiêu Minh Tự cũng chưa đầy hai năm.”

Hải Triều nghe vậy thì kinh ngạc: “Vậy sao huynh ấy lại trở thành đệ tử thân truyền của phương trượng? Trước khi đến Chiêu Minh Tự, huynh ấy ở đâu?”

“Ta lén hỏi thăm vài sư huynh khác.” Trình Hàn Lân gãi gãi đỉnh đầu trọc bóng loáng, “Nghe nói Đàm Viễn sư huynh vốn không phải người của Chiêu Minh Tự, là do một vị cao tăng ở một ngôi chùa lớn ở Kiến Nghiệp, vốn là tri kỷ nhiều năm của phương trượng, tiến cử đến đây. Thế nên tính ra, trong số sư huynh đệ, Đàm Viễn là người nhập môn muộn nhất.”

“Có biết hắn xuất gia năm nào không?” Lương Dạ trầm ngâm hỏi.

Trình Hàn Lân lắc đầu: “Ta có bóng gió hỏi, nhưng huynh ấy nói qua loa lảng đi. Ta từng định lúc huynh ấy sơ suất lén nhìn độ điệp, nhưng huynh ấy rất cảnh giác. Khó khăn lắm mới có cơ hội, ta đã lục soát tủ, rương áo và hành trang của huynh ấy, nhưng vẫn không tìm thấy độ điệp, e rằng là huynh ấy mang theo bên mình.”

Lục Uyển Anh chau mày: “Độ điệp đâu phải vật gì cơ mật, sao lại phải giữ bên mình?”

“Có khi nào hắn vốn chẳng có độ điệp?” Hải Triều bất chợt nghĩ ra, “Lẽ nào hắn chỉ giả dạng hòa thượng?”

Trình Hàn Lân lắc đầu: “Không thể nào, Chiêu Minh Tự vốn là gia miếu của họ Trịnh, tuyệt đối không dung nạp tăng nhân giả mạo, không độ điệp, lai lịch bất minh. Khi vào chùa, phương trượng nhất định đã kiểm chứng độ điệp rồi.”

Hắn ngừng lại một thoáng: “Hơn nữa, hằng năm quan phủ đều có kiểm kê, cũng sẽ phái người đến tra xét số lượng và thân phận của tăng chúng, không dễ dàng mà qua mặt được.”

Hải Triều đột nhiên cũng không hiểu: “Trong độ điệp có những gì?”

Trình Hàn Lân đáp: “Có năm tháng xuất gia, tuổi tác khi đó, ngôi chùa làm lễ xuống tóc… còn có cả tên họ tục gia nữa…”

“Thời gian xuất gia thì chẳng có gì đáng giấu.” Hải Triều phân tích, “Lẽ nào vấn đề lại nằm ở thân phận tục gia của hắn?”

Nàng nhìn sang Lương Dạ: “Tiểu Dạ, ngươi nghĩ sao?”

“Những vấn đề này, tốt nhất là trực tiếp hỏi chính hắn.”

Cả ba đều ngẩn người.

“Hỏi hắn, liệu hắn có nói cho chúng ta biết không?” Trình Hàn Lân do dự.

“Trong mắt hắn, chúng ta chỉ là bọn trẻ con thôi…” Lục Uyển Anh cũng lo lắng.

“Nhỡ đâu hắn là kẻ xấu thì sao?” Hải Triều cũng tiếp lời, “Chẳng phải ngươi nói hắn đáng ngờ ư? Ta cũng cảm thấy hắn có gì đó không đúng, mỗi lần có chuyện xảy ra, luôn luôn có mặt hắn.”

Lương Dạ nói: “Thân phận của chúng ta vốn không tiện để tra án, nên cần mượn ngoại lực. Đáng ngờ chưa chắc đã là kẻ xấu, có lẽ chỉ là có mục đích riêng.”

Hải Triều bất giác nhớ tới thiếu niên mắt xanh trong mật cảnh lần trước, Bích Lưu Ly. Hắn cũng từng che giấu thân phận, nhưng cuối cùng lại giúp họ không ít. Chẳng lẽ Đàm Viễn cũng là người như thế?

Nghe Lương Dạ nói vậy, Trình Hàn Lân rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Ta cũng nghĩ Đàm Viễn sư huynh không phải kẻ xấu. Không nói gì khác, huynh ấy từng có vô số cơ hội hạ thủ với chúng ta, nhưng ngược lại đã giúp đỡ không ít.”

Lương Dạ gật đầu: “Hắn ta rõ ràng biết huynh đang dò la về mình, nhưng vẫn giả vờ như không, ngầm cho phép huynh điều tra. Đó cũng có thể là một kiểu thử thách.”

Trình Hàn Lân giật mình kinh hãi: “Đàm Viễn sư huynh phát hiện ta đang tra huynh ấy ư? Từ khi nào? Ta rõ ràng đã rất cẩn thận… nhưng Tử Minh, sao huynh lại biết được?”

Chưa đợi Lương Dạ đáp, hắn đã bừng tỉnh: “Chẳng lẽ Tử Minh bảo ta đi tra huynh ấy cũng chính là có ý thăm dò? Huynh biết ta sẽ để lộ sơ hở…”

Hải Triều liếc hắn một cái đầy cảm thông. Công tử nhà phú thương này quả là “vỏ mỏng nhân dày”, điều này ai mà chẳng nhìn thấu?

Lương Dạ chẳng nói phải cũng chẳng nói không, chỉ bảo: “Chuyện không nên chậm trễ, chúng ta đi đến viện nơi xảy ra chuyện, tìm gặp Đàm Viễn.”

Ngừng một thoáng, hắn lại quay sang Lục Uyển Anh: “Phiền Lục nương tử cùng Ngọc Thư đi một chuyến tới Bi Điền Phường, hỏi đứa trẻ kia một chút: làm sao nó biết khi tỷ tỷ A Thủy gặp chuyện thì A Thủy đang ở đó, là nghe từ ai nói lại.”

Lục Uyển Anh gật đầu đồng ý. 

Trình Hàn Lân thì lẩm bẩm: “Lần sau Tử Minh nhớ báo trước một tiếng, lỡ như Đàm Viễn sư huynh thực sự có tâm địa xấu thì sao…” Rồi lại làm bộ như chợt hiểu ra: “Ta hiểu rồi, nhất định là Tử Minh đã sớm biết Đàm Viễn sư huynh không phải kẻ xấu, Tử Minh quả nhiên liệu sự như thần…”

Hải Triều: “…”

Thế là bốn người tách nhau hành động.

Hải Triều cùng Lương Dạ đi đến trước cổng viện của Trịnh đại nương, vừa khéo thấy Đàm Viễn đẩy cửa bước ra.

“Đàm Viễn sư huynh!” Hải Triều cất tiếng gọi.

Đàm Viễn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Tiểu Hải Triều, sao ngươi lại đến nữa vậy?”

Rồi liếc nhìn Lương Dạ: “Ồ, lần này còn mang theo cả tiểu Gia Cát. Nhưng cho dù là tiểu Gia Cát thì ta cũng phải mời các ngươi rời khỏi đây. Nơi này không phải chỗ để trẻ con tới.”

Lương Dạ chẳng mấy bận tâm đến ý trêu chọc trong lời hắn, chỉ nói: “Chúng ta muốn được xem thi thể của Trịnh lang quân, mong Đàm Viễn sư huynh thuận tiện giúp đỡ.”

Đàm Viễn ngạc nhiên nhướng mày: “Xác chết thì có gì hay mà xem?”

“Nếu đã chẳng hay ho gì, vậy vì sao Đàm Viễn sư huynh lại xem?” Lương Dạ thản nhiên hỏi ngược lại.

“Ngươi làm sao biết ta…” Đàm Viễn nói được nửa câu thì cúi đầu, khẽ lắc lắc, bất đắc dĩ cười: “Không ngờ ta lại bị một đứa trẻ dẫn dắt mà lỡ lời. Thôi được, nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn gì?”

“Chúng ta cũng muốn biết Đàm Viễn sư huynh muốn gì.” Lương Dạ dùng đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm hắn, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt hắn, “Đêm hôm ấy khi chúng ta bị tập kích ở bệnh phòng, ngươi lại tình cờ xuất hiện ở đó, nghe thế nào cũng chẳng giống chuyện ngẫu nhiên.”

Lời hắn nói ra đã hoàn toàn mất đi khẩu khí trẻ thơ, tuy giọng còn non nớt, nhưng ngữ điệu lại mang phong thái của người trưởng thành.

Đàm Viễn vậy mà cũng không lấy làm lạ, dường như vốn dĩ nên như thế.

Hắn nhếch môi cười nhạt: “Ta từng nói với Hải Triều rồi, hôm đó đúng lúc ta trực tuần đêm, đi ngang qua gần bệnh phòng nghe thấy động tĩnh nên mới qua xem, tiện thể giúp các ngươi một tay, chẳng lẽ có gì sai?”

“Nhưng sau đó ta có hỏi thăm, đêm đó vốn không đến lượt ngươi tuần tra. Ngươi xuất hiện ở đó tuyệt không phải tình cờ. Để ta đoán thử…”

Lương Dạ một chút: “Thực ra là ngươi đi theo Hải Triều đến.”

Đến đây, ngay cả Hải Triều cũng giật mình kinh hãi: “Sao có thể…”

Lương Dạ tiếp tục: “Đáng lẽ ra ngươi phải ngủ ở tăng xá của Chiêu Minh Tự, việc ngươi xuất hiện gần bệnh phòng chỉ có ba khả năng. Thứ nhất, ngươi nghi ngờ ta, nên nửa đêm đến dò xét. Điều này không thể, vì ngươi chưa từng gặp ta, chẳng thể sớm sinh nghi như vậy.

Thứ hai, ngươi bám theo gã giả yêu quái đã tập kích chúng ta, ẩn nấp ở gần đó, rồi ra tay cứu chúng ta vào lúc mấu chốt. Nhưng tên giả yêu quái ấy không phải người trong Chiêu Minh Tự, sao ngươi lại biết hắn sẽ ra tay với chúng ta?

Thứ ba, đêm đó ngươi thực ra đến một nơi khác, và ở đó tình cờ gặp Hải Triều, rồi sinh nghi, thế nên đã bám theo nàng đến bệnh phòng, lén nghe chúng ta nói chuyện. Đang chuẩn bị rời đi thì đúng lúc tên yêu quái giả tập kích, ngươi ở ngoài chờ sẵn rồi chọn thời điểm thích hợp ra tay cứu giúp.”

Hắn ngừng lại một chút: “Trước khi Hải Triều đến bệnh phòng, nàng từng ghé một nơi, chính là Phật đường nơi đặt thi thể Lâm Tam Lang. Chỉ có ở gần đó mới hợp lý để ngươi tình cờ gặp Hải Triều.”

Đôi mắt đen láy của thiếu niên khóa chặt ánh mắt hắn, chậm rãi hỏi: “Đàm Viễn sư huynh có thể giải thích vì sao lén đến Phật đường giám định thi thể Lâm Tam Lang không?”

Nụ cười thản nhiên trên môi Đàm Viễn đã biến mất. Hắn đối diện với Lương Dạ một lát, bỗng cười khẽ: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”

“Đàm Viễn sư huynh không cần hỏi chúng ta là ai.” Lương Dạ nói, “Chỉ cần biết rằng mục đích của chúng ta giống nhau, chúng ta cũng đang đi tìm chân tướng.”

Đàm Viễn nhướng mày: “Ngươi làm sao biết ta đang tìm chân tướng?”

“Đoán.” Lương Dạ gọn ghẽ đáp.

“Các ngươi không sợ đoán sai ư?” Sắc mặt Đàm Viễn chợt trầm xuống, trong mắt lóe lên tia sáng, bước lên một bước, “Sao các ngươi biết ta không phải là kẻ ác hay hung phạm, một khi các ngươi phát hiện bí mật, ta sẽ giết các ngươi diệt khẩu?”

Hải Triều không thể không thừa nhận, dáng vẻ ấy quả thật có chút đáng sợ, nàng vô thức đưa tay chạm vào chiếc ná bên hông, đồng thời bước lên một bước, nửa người chắn trước mặt Lương Dạ.

Ánh mắt Đàm Viễn lóe sáng, nhìn họ với vẻ hứng thú, dường như cảm thấy hết sức thú vị.

Lương Dạ nói: “Nếu ngươi thực sự muốn gây bất lợi cho chúng ta, đã sớm ra tay diệt trừ hậu hoạn rồi. Điều đó đủ cho thấy ngươi không phải loại hung đồ giết người không chớp mắt.”

Đàm Viễn bật cười, lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa như một vị huynh trưởng thường ngày: “Nếu ta nói hết gốc gác của mình cho các ngươi, thì ta được lợi gì?”

“Ngươi tất nhiên có thể không nói.” Lương Dạ đáp, “Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể báo cho người Trịnh gia biết rằng trong Chiêu Minh Tự lẩn vào một tăng nhân đáng ngờ. Chỉ cần họ cho người xem qua độ điệp của ngươi, căn cứ vào tục danh và thời gian xuống tóc, sẽ biết ngươi có lai lịch ra sao. Ta đoán rằng ngươi không muốn bọn họ biết.”

Đàm Viễn nghẹn lời, nửa thật nửa giả nói: “Hiện giờ ta quả thực muốn giết các ngươi để diệt khẩu rồi.”

Lương Dạ: “Có muốn diệt khẩu cũng không kịp nữa, vì sư đệ Đàm Sinh của ngươi biết chúng ta đến tìm ngươi. Nếu đến giờ mà chúng ta chưa quay lại, hắn sẽ đem chuyện này báo cho nhà họ Trịnh.”

Đàm Viễn cười khẽ hai tiếng: “Xem ra ta buộc phải nói cho các ngươi rồi… Thôi vậy, ta cũng chẳng có bí mật gì không thể cho người khác biết.”

Hắn ngừng lại một thoáng: “Ta vốn là một tiểu lại trong châu phủ, chức quan chỉ là tiểu Thôi quan. Chừng hai năm trước, vì tra ra một vụ án cũ, mà chọc phải người không nên chọc, suýt bị vu oan tống ngục. May thay, một vị hòa thượng ở ngôi chùa tại Kiến Nghiệp vốn nợ ta một ân tình nên đã giúp ta làm độ điệp, giúp ta thoát khỏi Kiến Khang bằng đường thủy, còn viết thư tiến cử, giới thiệu ta với một lão bằng hữu của ông, chính là phương trượng của Chiêu Minh Tự. Phương trượng nể tình cố giao mà phá lệ thu ta làm đệ tử.”

Hắn xòe hai tay: “Đấy chính là gốc gác của ta, các ngươi có báo quan bắt ta cũng chẳng sao, nhiều lắm thì ngồi tù vài năm.”

“Vụ án gì?” Lương Dạ hỏi, “Có liên quan đến nhà họ Trịnh không?”

Khóe môi Đàm Viễn khẽ nhếch: “Ngươi không phải yêu quái biến thành đấy chứ? Trước đây nghe Đàm Sinh nói ngươi thông minh tuyệt đỉnh, trí kế vô song, ta còn nghĩ tiểu tử ấy mắt kém…”

Lương Dạ không hề dao động, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, nét mặt lạnh lùng.

Không nhận được phản ứng gì, Đàm Viễn cười gượng gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Nói không liên quan thì lại có, mà nói có liên quan thì cũng không.”

Hải Triều bị hắn nói vòng vo đến hoa cả mắt: “Rốt cuộc là có liên quan hay không?”

Đàm Viễn sảng khoái nói: “Là một vụ hỏa hoạn của nhà họ Cố. Nói có liên quan, vì phu nhân Trịnh gia tức là Cố phu nhân chính là người duy nhất sống sót trong đám cháy ấy. Nói không liên quan, vì lúc xảy ra vụ án, nàng ta mới chỉ chín tuổi, còn hơn mười năm nữa mới gả vào nhà họ Trịnh.”

Hải Triều kinh hô một tiếng: “Thế nên vết sẹo trên mặt bà ấy không phải do bị bỏng hương lư, mà là từ vụ hỏa hoạn kia ư?”

“Không phải.” Đàm Viễn đáp, “Vết sẹo ấy vốn có từ trước, đám cháy ấy không hề để lại thương tích mới. Nàng chỉ ngất trong đám cháy, rồi được cứu ra.”

Lương Dạ trầm ngâm nói: “Ngươi nói nàng là người duy nhất sống sót, vậy người chết là ai?”

“Chết là phụ thân của Trịnh phu nhân và một tiểu thiếp. Hỏa hoạn phát sinh giữa đêm, phán quan giảo nghiệm suy đoán rằng gió thổi tàn lửa trong lò than dính vào bình phong giấy, rồi bén sang màn trướng. Vì đang là nửa đêm, hai người hoàn toàn không hay biết. Hơn nữa đúng lúc tiết trời giá rét, đêm ấy lại có gió to, gió quạt thế lửa, lan nhanh sang dãy phòng bên.”

Hải Triều lấy làm khó hiểu: “Những phú hộ hiển quý giống như Trịnh gia hẳn phải có rất nhiều gia nhân, đêm khuya cũng có người gác đêm chứ? Sao lại để cháy lớn đến thế mới phát hiện?”

Đàm Viễn gật đầu: “Tiểu Hải Triều nói đúng, đó chính là chỗ khả nghi đầu tiên. Đêm hôm ấy lại không có gia nhân trực đêm, trong viện ngoài Cố lang quân và vị thị thiếp kia, chỉ còn có Cố Cửu Nương mới chín tuổi, cũng chính là Trịnh phu nhân sau này.”

“Người nhà họ Cố giải thích thế nào?” Lương Dạ hỏi.

“Trong hồ sơ vụ án có lời khai của Cố quản sự, nói rằng lang quân nhà họ vốn ngủ không sâu, không thích bị gia nhân quấy rầy nên ban đêm chỉ cho thị thiếp hầu hạ.”

“Thế thì Cố nương tử sao lại ở trong viện đó?” Hải Triều hỏi.

“Thân mẫu của Cố Cửu Nương mất khi nàng mới năm sáu tuổi, từ đó được thị thiếp kia nuôi dưỡng.” Đàm Viễn đáp, “Thân mẫu Cố Cửu Nương vốn là một vũ cơ, nghe nói là được đồng liêu tặng Cố lang quân trong một buổi yến tiệc, thân phận thấp kém, bởi vậy Cố Cửu Nương cũng chẳng được phụ thân sủng ái. Các huynh đệ tỷ muội khác nếu chẳng còn thân mẫu thì đều do đích mẫu hay lão phu nhân dạy dỗ, chỉ riêng Cố Cửu Nương bị tùy tiện giao cho thị thiếp ấy nuôi.”

Đàm Viễn nói tiếp: “Cố Cửu Nương ở tại tây sương phòng. Theo hồ sơ ghi chép, thế lửa từ chính phòng nhanh chóng lan sang phía tây sương, chẳng bao lâu mà tây sương cũng thành biển lửa. Cố Cửu Nương trong mộng bị khói hun tỉnh, phát hiện có cháy thì quấn chăn chạy ra ngoài, vì hít khói mà ngất ngay ở cửa phòng. May mắn thay, nửa thân đã thò ra ngoài cửa, chưa hít phải nhiều khói đặc, chẳng bao lâu sau được gia nhân thấy lửa chạy đến cứu sống.”

“Như vậy có gì bất thường sao?” Hải Triều hỏi.

“Quá mức trùng hợp.” Đàm Viễn nói, “Hai người trưởng thành như Cố lang quân và thị thiếp, giữa mùa đông dùng chậu than lại sơ suất đến mức đặt sát ngay cạnh bình phong giấy, thật khiến người khó lòng hiểu nổi.

Trong lời khai của gia nhân cũng có nhắc, chậu than thường ngày vốn không đặt cạnh bình phong, đêm ấy chẳng rõ vì sao Cố lang quân hay thị thiếp lại đem nó dời đến đó.”

Hắn ngừng lại một chút: “Còn nữa, họ không giống như phần nhiều nạn nhân trong hỏa hoạn, chết mê man trong giấc ngủ vì ngạt khói. Thi thể cháy đen của họ được phát hiện ở gần cửa, hơn nữa trên cửa còn có dấu vết bị đập mạnh từ bên trong…”

Hải Triều chợt giật mình: “Ý huynh là… có người từ bên ngoài chốt cửa, cố ý không cho họ chạy thoát?”

Trong viện đã chỉ có ba người, kẻ khả nghi nhất tất nhiên chỉ còn Cố Cửu Nương, cũng chính là Trịnh phu nhân sau này.

Đàm Viễn mím môi, coi như thừa nhận: “Tuy khi gia nhân tới thì cửa không khóa từ ngoài, nhưng chẳng ai giải thích nổi vì sao hai người trưởng thành lại không mở nổi một cánh cửa không khóa, đến nỗi bị sống thiêu trong phòng.”

“Nhưng khi ấy Cố Cửu Nương còn chưa đầy mười tuổi, sao nàng lại phải làm vậy… Đó là cha ruột nàng, dù thế nào cũng quá đỗi khó tin.”

Đàm Viễn khẽ lắc đầu: “Ta cũng nghĩ mãi không thông, nhưng ta càng tin vào dấu vết lưu lại trong vụ hỏa hoạn. Chỉ là khi ấy vị Thôi quan xử án cùng Phán quan khám nghiệm đều không cho là thế. Ai mà nghi ngờ một đứa bé chín tuổi chứ? Huống chi bản thân nàng cũng hít phải khói, suýt nữa chết đi.”

Hắn dừng lại, lại nói: “Còn nữa, phán quan khi khám nghiệm hiện trường phát hiện trong lư hương còn sót một loại mê hương…”

Hải Triều bất giác nhớ đến thứ mê hương mà Lương Dạ lấy từ chỗ Trịnh tiểu lang: “Là loại mê hương nào?”

“Các ngươi từng nghe qua Ngũ Thạch Tán chứ?” Đàm Viễn hỏi.

Lương Dạ gật đầu.

“Cũng tương tự như thế.” Đàm Viễn đáp, “Ở Kiến Nghiệp, đám công tử phú quý thường dùng mấy thứ này, nghe nói nuốt vào có thể làm người lâng lâng như tiên, còn thứ hương này cũng thế, chỉ là trong ấy còn dùng thêm chút mạn đà la và dây cà độc, có thể là để trợ hứng…”

Hắn liếc nhìn gương mặt ngây thơ hồn nhiên của Hải Triều, không giải thích “trợ hứng” là trợ cái gì.

Nghe thấy tên hai loại dược vật kia, trong lòng Hải Triều như dậy sóng, nàng quay sang nhìn Lương Dạ: “Chẳng lẽ là…”

Nhưng vì có Đàm Viễn ở đó, nàng không dám nói hết.

Song Lương Dạ hiển nhiên đã hiểu ý nàng, loại mê hương này giống hệt thứ ở chỗ Trịnh tiểu lang. Chẳng lẽ thứ mê hương Trịnh tiểu lang dùng, lại có nguồn gốc từ Trịnh phu nhân?

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *