Chương 6: Không còn
***
Diệp Tích Nhân gần như theo bản năng quay phắt sang nhìn Diệp Trường Minh.
Lại thấy hắn mặt mày ngây dại, lẩm bẩm: “Bồ Tát, ta nguyền rủa là kẻ giở trò hại ta, chứ đâu có nguyền chính mình đâu!”
Diệp Tích Nhân: “……” Đúng là cái miệng quạ đen!
Nàng hít sâu một hơi, đứng bật dậy, ánh mắt từ thánh chỉ trong tay Lục Thiên chuyển sang gương mặt hắn, cơn phẫn nộ cùng tuyệt vọng dồn nén không sao kìm nén: “Lục Thiên, ngươi có ý gì đây? Diệp Trường Minh lại phạm vào tội gì nữa?!”
Chẳng lẽ còn chưa xong!
Ánh mắt lạnh lùng lướt qua bọn họ, Lục Thiên thoáng khựng lại, vô thức nhìn về phía nữ tử cất tiếng. Rõ ràng chỉ là một khuê tú yếu mềm xinh đẹp, nhưng trên gương mặt kia chẳng thấy nỗi sợ mà tràn ngập phẫn nộ, thậm chí còn xen chút… quen thuộc?
Khoan đã, họ từng biết nhau sao?
Trong thoáng chốc Lục Thiên ngẩn ngơ, song rất nhanh đã lại nghiêm mặt, giọng lạnh lẽo: “Đưa người lên!”
“Bộp.” Thuộc hạ hắn ép giải một người vào, ném xuống ngay trước mặt mọi người. Người kia không ai xa lạ, chính là nha hoàn Liễu Tụ lúc nãy còn vén rèm cho Diệp Tích Nhân vào Trường Thọ Đường.
“Khẩn trương nói đi, chứng cứ tư thông với địch giấu ở đâu.” Lục Thiên chậm rãi mở miệng.
Tư thông với địch?! Đồng tử Diệp Tích Nhân bỗng nhiên co rút.
Liễu Tụ run rẩy chỉ tay về phía pho tượng Quan Âm, lắp bắp: “Trong… trong tượng Quan Âm… chính mắt nô tì thấy lão phu nhân nhét vào…”
“Ăn nói hồ đồ!” Liêu thị quát lớn.
Lục Thiên giơ tay, lập tức có tên lính áp sát, đặt lưỡi đao lạnh buốt lên cổ Liêu thị, bức bà phải im miệng.
Diệp Tích Nhân vươn tay, gạt phắt thanh đao ra, trừng mắt nhìn gã lính kia, chính tên này “hôm qua” còn nhận vòng vàng của nàng!
Tên tiểu tốt: “?”
Bị nàng hất văng lưỡi đao, lại thấy ánh mắt như muốn bùng lửa kia, hắn bỗng nhiên không dám tiến thêm nửa bước, trong lòng có chút chột dạ không thể hiểu nổi.
Ngay khi ấy, một kẻ khác bưng pho tượng Quan Âm bằng ngọc trắng đến trước mặt Lục Thiên.
Lục Thiên đảo mắt nhìn nha hoàn, rồi nhìn Triệu thị, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Diệp Tích Nhân, khóe môi dần nhếch lên mang đầy ý giễu cợt, rồi hắn duỗi tay.
“Rắc rắc” Bạch ngọc Quan Âm vỡ tan tành, mảnh vụn bắn tung tóe. Từ trong tượng, một tờ da dê gấp gọn rơi xuống, dưới ánh sáng hắt từ ngoài vào, chữ viết trên đó hiện rõ mồn một. Mọi người không hẹn mà cùng trừng to mắt.
“Cái này là gì vậy?” Diệp Trường Minh thì thào.
“Chính ta cũng muốn hỏi đây là gì.” Lục Thiên thu lại tầm mắt, nhặt tờ da dê lên, mở ra, bên trong hiện rõ một bức bản đồ, lại có thêm một cuộn giấy trắng rơi xuống. Diệp Tích Nhân còn chưa kịp nhìn rõ, lại thấy sắc mặt Lục Thiên bỗng chốc đổi hẳn: “Quả nhiên là bản đồ thất lạc của Cấm Thương quân Nam Đô!”
Diệp Trường Minh trố mắt không tin nổi. Bản đồ Cấm Thương chính là toàn bộ địa hình và bố phòng của Nam Đô. Năm trước triều đình mới dời đô từ Bắc về Nam rồi chế định, là một trong những cơ mật trọng yếu bậc nhất của Đại Lương. Thứ này sao có thể xuất hiện trong nhà bọn họ?!
Lục Thiên mở nốt cuộn giấy trắng, quét mắt qua nội dung bên trên, siết chặt bản đồ trong tay. Bàn tay còn lại run lên, cuộn thánh chỉ bằng giấy gai vàng bung ra, ánh mắt hắn tối sầm, giọng lạnh buốt mang sát khí: “Toàn bộ Diệp phủ, nghe phán!”
“Tra xét mẫu thân Thượng thư Hộ Bộ Diệp Phái, Triệu Lan Quân, tội danh cất giấu chứng cứ thông đồng với địch, cấu kết nghịch đảng, đại nghịch bất đạo. Chiếu theo luật Đại Lương, Diệp thị toàn tộc, mãn môn sao trảm!”
Thánh chỉ khác nhưng ý chỉ vẫn y nguyên. Bốn chữ “mãn môn sao trảm” vừa rơi xuống, Diệp Tích Nhân cảm thấy ngực nghẹn lại, hơi thở đứt quãng, hoa mắt quay cuồng.
Rõ ràng đã không còn vụ gian lận trường thi, sao lại mọc thêm tội tư thông với địch, lại là mãn môn sao trảm?!
Lục Thiên phất tay, thuộc hạ lập tức tiến lên muốn bắt bọn họ.
Diệp Trường Minh chống chân què giãy giụa: “Không thể nào! Tổ mẫu ta vốn xuất thân Triệu thị, cả dòng họ Triệu đều trung dũng, sao có thể thông địch bán nước? Nhất định là có kẻ vu oan! Lục Thiên, ngươi dựa vào đâu bắt chúng ta?! Ta muốn gặp phụ thân, gặp Thánh thượng!”
Hắn vốn mang thương tích, chẳng bao lâu đã bị người của Hoàng Thành tư chế ngự. Lục Thiên mở tờ giấy nhỏ cuộn tròn, giơ ra trước mặt Diệp Trường Minh, từng chữ gằn rõ: “Vậy ngươi nói xem, bản đồ Cấm Thương quân Nam Đô mấy ngày nay thất lạc, sao lại ở trong phủ các ngươi? Dòng chữ này lại là có ý gì?”
Diệp Tích Nhân lập tức nghiêng mắt nhìn. Trên tờ giấy trắng kia chỉ một hàng chữ nhỏ, dặn Diệp gia giữ kỹ bản đồ, cuối dòng chỉ đề một chữ: “Nghiêm”.
“Ta làm sao biết nó từ đâu mà ra? Tổ mẫu ta tuổi tác đã cao, tất nhiên là có kẻ cố ý vu oan giá họa. Các ngươi chẳng hề tra xét minh bạch, dựa vào cái gì mà phán tội tru di cả nhà?!” Diệp Trường Minh nghiến mắt lườm Lục Thiên, dù bị trói chặt vẫn cứng đầu không cúi đầu.
Triệu thị rốt cuộc buông tràng hạt, chậm rãi đứng lên. Bà quay lại nhìn thẳng Lục Thiên, nét mặt không đổi: “Muốn buộc tội, nào sợ thiếu cớ. Lục Nhị Cẩu, nay ngươi đổi tên thành Lục Thiên, làm chức Chỉ huy sứ Hoàng Thành tư, nhưng có còn nhớ năm xưa lúc không cha không mẹ, lang thang đầu đường xó chợ, là ai đã nhặt ngươi về, dạy ngươi tập võ, nuôi dưỡng nên người?”
Sắc mặt Lục Thiên khẽ biến, trong mắt lóe qua chút lửa giận, rồi hắn siết chặt bản đồ cùng tờ giấy, lạnh lẽo cười khẩy: “Lão phu nhân không cần lấy tình xưa nhắc nhở ta. Có oan tình thì xuống âm phủ mà kêu cùng Diêm Vương. Chứng cứ rõ rành rành, nhà họ Diệp lần này khó thoát kiếp nạn!”
Dứt lời, hắn quát: “Còn không mau áp giải đi!”
Lính áp sát, ào ạt xông lên.
Diệp Tích Nhân hất mạnh gã lính xông đến đầu tiên, chỉnh lại cây trâm vàng trên tóc, nghiến răng: “Không cần trói, chúng ta tự đi.” Nàng ngoái nhìn Triệu thị, đưa tay: “Tổ mẫu, để con dìu người.”
Không ai ngờ, kẻ bình tĩnh nhất lại là tiểu nữ Diệp Tích Nhân. Dù phải đối diện Hoàng Thành tư, đối diện thánh chỉ tru di cả nhà, nàng vẫn giữ được trấn định, tựa như đối với cái chết chẳng còn sợ hãi, trước mắt những kẻ kia cũng không chút khiếp nhược.
Đôi môi Triệu thị khẽ run, rồi đặt tay vào tay nàng, thân thể vốn gắng gượng lập tức buông lỏng, được Diệp Tích Nhân vững vàng dìu đỡ.
Lục Thiên nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Nhà họ Diệp quả là nuôi được một nữ nhi gan dạ. Ngày thường ẩn mình trong khuê các, danh tiếng chẳng hiển, không ngờ lại điềm tĩnh đến thế. Đáng tiếc.”
Vẻ mặt Diệp Tích Nhân không thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn lại. Không còn cách nào, bởi đã bốn lần chạm trán với bọn chúng, đường đi nước bước này vốn quá quen thuộc.
Một đoàn người bị áp giải lên xe tù. Diệp Tích Nhân ngoái nhìn “nhân chứng” Liễu Tụ cũng bị dẫn theo, bàn tay siết chặt thành quyền.
Diệp Trường Minh cũng phẫn uất, gầm lên: “Rốt cuộc đây là chuyện gì?! Chỉ một cái ‘chứng cứ’ từ đâu chui ra, đã muốn xử trảm cả nhà chúng ta? Không giao cho Đại Lý Tự hay Hình Bộ sao? Còn Liễu Tụ kia, nó là người của ai? Tại sao phải hại chúng ta? Phụ thân đâu rồi?!”
Hắn dùng một tràng câu hỏi để che giấu nỗi hoang mang.
Đáng tiếc, những câu hỏi này chẳng ai trả lời nổi. Trong thoáng chốc Triệu thị như già đi mấy chục tuổi, giọng khàn khàn: “Phụ thân con, giờ e rằng cũng khó toàn mạng.”
Đã tru di, làm sao có thể bỏ sót Diệp Phái?
Vành mắt Liêu thị đỏ hoe, lại hỏi: “Thưa mẫu thân, thế bản đồ và tờ giấy đó…”
Triệu thị khẽ lắc đầu, hiển nhiên cũng chẳng rõ.
“Tổ mẫu.” Diệp Tích Nhân ghé sát bên, thấp giọng: “Người hãy nói cho con nghe, Lục Thiên rốt cuộc là kẻ thế nào?”
Diệp Trường Minh kinh ngạc: “Sắp chết đến nơi, muội còn tâm tình hỏi việc đó?”
Diệp Tích Nhân hít sâu một hơi, rốt cuộc vỡ òa: “Ván này đã hỏng rồi, nhưng ít nhất cũng phải chuẩn bị cho lần sau chứ!”
Đáng chết.
Cái thánh chỉ tru di này, sao vẫn cứ lặp đi lặp lại mãi thế!
*
Đại Lý Tự, chiếu ngục.
Bóng người khẽ động, tay chân bị xiềng kéo theo xích sắt, cổ tay và mắt cá lại rỉ máu, nhưng hắn như không hề hay biết, vẫn ngồi ngay ngắn trong ngục tối. Lưng thẳng tắp, đôi mắt ẩn dưới mái tóc rối loạn dõi về phía cửa ngục, nơi có chút ánh nến nhấp nháy.
Một con chuột chạy lướt qua chân, hắn cũng chẳng để tâm, chỉ lẳng lặng nhìn về cửa ngục. Chốc lát, bóng đen xuất hiện, ngục tốt vào đưa cơm, đặt hộp xuống trước mặt hắn, từng phần đồ ăn được lấy ra, đổ thêm nước vào chiếc bát mẻ.
Bóng người thoáng liếc nhìn, rồi chậm rãi khép mắt lại.
*
Giữa chợ, đao phủ cao giơ tay, phun một ngụm rượu mạnh, quỷ đầu đao lóe hàn quang, nặng nề bổ xuống. Cơn đau nhói ập đến, máu tươi phụt trào…
Diệp Tích Nhân ôm cổ, bừng tỉnh ngồi dậy, thở hổn hển, đôi mắt đầy kinh hãi.
“Cô nương?” Đám nha hoàn ùa vào, đại nha đầu hốt hoảng, vừa vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, vừa quát: “Mau đem nước tới!”
Cảnh tượng quen thuộc, giọng nói quen thuộc. Vành mắt Diệp Tích Nhân ướt nhòe, khóe môi run run, vừa khóc vừa cười, bộ dáng cực kỳ khác thường.
Thật sự lại trở về rồi!
Trước đó đã ba lần quay lại, nhưng đều dừng ở mồng một tháng ba với vụ gian lận khoa cử của Diệp Trường Minh. Lần này lại là “tội thông đồng với địch của tổ mẫu”, hơn nữa đã đến mồng hai tháng ba… Lúc cận kề cái chết, bề ngoài nàng tỏ ra điềm tĩnh, chỉ riêng bản thân biết mình đã sợ hãi đến nhường nào.
Nhỡ đâu, đó là lần cuối cùng thì sao?
May thay, nàng đã trở lại! Vẫn còn cơ hội cứu lấy Diệp gia!!
Diệp Tích Nhân mặc kệ mồ hôi chảy ròng, cũng chẳng đáp lời lo lắng của Tuyết Thiền, mà túm chặt lấy cổ tay nàng, truy hỏi: “Hôm nay là ngày mấy, tháng mấy?”
Tuyết Thiền ngơ ngác đáp: “Mồng một tháng ba ạ.”
Diệp Tích Nhân vừa kinh vừa mừng, thời gian lại quay về mồng một tháng ba, nàng có thêm nhiều thời gian chuẩn bị, tìm cách cứu Diệp gia.
Nàng bật dậy, vội vã xuống giường: “Mau, mau, chuẩn bị y phục, xe ngựa!”
Ngày mồng một tháng ba, không kịp bận tâm đến chuyện tượng Phật, việc quan trọng nhất là một chuyện khác: Khoa cử của Diệp Trường Minh!
Phải vượt qua được kiếp nạn ngày mồng một, mới có thể sống đến mồng hai.
Tuyết Thiền ngẩn ngơ mà vẫn làm theo, chuẩn bị xe ngựa, khoác áo choàng cho tiểu thư đang vội vã: “Đại công tử vừa ra ngoài, cô nương có thể đuổi kịp. Ăn chút gì đã, đừng để đói bụng.”
Nàng hầu như chẳng kịp chạy theo tiểu thư nhà mình! Sao lại gấp gáp đến thế?
“Không kịp nữa rồi.” Diệp Tích Nhân vừa đi vừa cài áo choàng, bước vội đến đỏ ửng cả mặt, nhưng đôi mắt lại sáng rực đến chói mắt. Đi được mấy bước, nàng bỗng dừng lại, quay đầu: “Ta thấy nha hoàn Liễu Tụ ở viện tổ mẫu không tồi, hãy đưa về viện ta đi.”
Tuyết Thiền sững sờ.
Khi ngẩng đầu lại, Diệp Tích Nhân đã đi xa, tay cầm lồng đèn, bóng dáng mờ ảo trong đêm ngoặt qua hành lang, chiếc áo choàng tơ gấm xanh thêu kim tuyến quét nhẹ một góc, rất nhanh đã khuất hẳn.
Cô nương dường như không còn như trước nữa? Lời nói, hành động sắc bén hơn, chẳng còn dáng vẻ ngoan nhu dịu dàng. Rõ ràng vẫn là người ấy, nhưng lại như biến đổi đâu đó. Nàng giống như một ngọn lửa đang bừng cháy, khiến người ta phải kinh sợ.
Ngựa xe lộc cộc, chẳng mấy chốc đã dừng trước Văn Lâm Phường.
Bóng đêm quen thuộc, con hẻm quen thuộc, bên trong la liệt bóng người nằm ngang dọc, quần áo rách rưới.
Diệp Tích Nhân đứng ở đầu ngõ, nâng lồng đèn, hít sâu một hơi rồi lớn tiếng gọi:
“Mã Sơn!”
Giọng điệu quen thuộc, quen đến không thể quen hơn.
***