Chương 51: Bao vây
***
Từ trước tới nay, chưa từng có ai đối xử bất kính với Tưởng Du đến vậy, thân thể ông ta vùng vằng một chút, hai mày càng chặt, sắc mặt mỗi lúc một khó coi, muốn nói gì đó nhưng trong chốc lát lại chẳng biết phải phản bác thế nào.
Nghiêm Đan Thanh đưa mắt nhìn Diệp Tích Nhân, khóe môi kìm nén không được hơi cong lên, chân mày nhuộm ý cười, cả gương mặt đều là vẻ khoan dung. Sau đó hắn khẽ hắng giọng, ánh mắt dời sang phía Tưởng Du, nụ cười cũng theo đó biến mất, khôi phục lại vẻ bình thản.
Hắn nhận lấy những tờ giấy nhuốm máu từ tay Mã Sơn, đưa ra: “Tưởng tướng, tất cả những kẻ cấu kết cùng Xích Trản Lan Sách đều ở trong này. Có hai kẻ ngoan cố không chịu phục, để răn đe, ta đã xử lý trước. Cũng có vài tên đã mở miệng, đây chính là khẩu cung của chúng. Còn về Trương tham chính… ta không làm khó ông ta, nghĩ vẫn nên để ngài đích thân thẩm vấn mới thích hợp.”
Đồng tử Tưởng Du đột nhiên co rút, không còn để tâm đến gì khác, hai mắt như dán chặt vào những khẩu cung có đóng ấn chỉ. Ông giật lấy, đứng ngay giữa cái viện cũ nát này, vội vàng lật xem từng tờ một.
Mà mỗi khi lật thêm một tờ, sắc mặt lại khó coi thêm mấy phần, giống như trong nháy mắt rơi thẳng vào hầm băng.
Bắc Yến, Xích Trản Lan Sách, của cải, mỹ nhân, giết Nghiêm Đan Thanh, mở cửa… từng chữ từng chữ trên giấy hóa thành từng lưỡi dao, khiến máu nóng trong người Tưởng Du như chảy ngược, hai mắt như muốn nứt ra, chỉ hận không thể lập tức xé nát tim gan bọn người kia!
Kinh hoảng và phẫn nộ đồng thời trào dâng, ông nắm chặt khẩu cung, vượt qua Nghiêm Đan Thanh, bước nhanh vào trong phòng.
Ngay sau đó, bên trong vang lên tiếng chất vấn.
Diệp Tích Nhân nhấc vạt váy, định bước qua ngưỡng cửa đi vào.
Nghiêm Đan Thanh lại vươn tay, nắm cổ tay nàng, khẽ dùng sức kéo người sang một bên, đưa nàng ra xa khỏi gian phòng, không cho nàng bước vào: “Đừng đi nữa, bên trong chẳng đẹp đẽ gì, để Tưởng Du lo là được, nàng không bị thương chứ?”
Diệp Tích Nhân lắc đầu: “Không, ta chỉ đến gặp Tưởng Du, sao lại bị thương được? Hơn nữa còn có Yên Sương cùng ta một đường, còn chàng…” Nói đến đây, nàng tự nhiên kéo lấy tay hắn, tháo vạt tay áo đang khép chặt, vén lên kiểm tra.
Trong lúc giao chiến, vết thương ở tay là dễ bị kéo rách nhất. Người này một khi bị thương sẽ thích mặc áo đen, rõ ràng toàn thân dính máu vậy mà vẫn có thể cười nói thong dong, khiến người khác chẳng nhìn ra chút bất thường nào. Mạng hắn và nàng đã buộc chặt lấy nhau, Diệp Tích Nhân tuyệt đối không muốn, sau bao nhiêu gian nguy mới nhìn thấy một tia hy vọng, cuối cùng hắn lại mất mạng vì mất máu quá nhiều…
Nghiêm Đan Thanh cứng ngắc đứng tại chỗ.
Sau lưng, Mã Sơn cùng Yên Sương đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt dời ánh mắt đi.
Mã Sơn huých nhẹ Yên Sương, ánh mắt ra hiệu: Đây chẳng phải là phu nhân tướng quân của chúng ta sao?
Yên Sương mặt nghiêm nghị gật đầu: Đã thế này rồi, nhất định là như vậy!
Mã Sơn xoa tay, hơi hưng phấn. Vị Diệp nhị cô nương này thoạt nhìn văn tĩnh tú lệ, chẳng có chút võ công, mềm mại yếu ớt, lá gan còn nhỏ, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện đầu tháng Ba gọi hắn đánh gãy tay ca ca nàng, sau đó nhanh gọn giúp hắn thu thập chứng cứ cứu Tiểu tướng quân, còn một đao chém chết Lục Thiên… Quả đúng là trời sinh một cặp!
Một cô nương “tàn nhẫn” như vậy, nhất định chỉ có thể xứng với tướng quân nhà bọn họ!
Diệp Tích Nhân buông tay hắn ra, lại cẩn thận nhìn kỹ từ đầu đến chân, quét qua toàn thân mới hài lòng gật đầu: “Cũng may không thêm mấy vết thương mới, nhớ phải bôi thuốc, đừng để vết cũ lại toạc ra.”
Xem ra chỉ cần không phải vây giết Xích Trản Lan Sách, thì những vết thương trên người hắn tạm thời không thành vấn đề.
“Ừ.” Nghiêm Đan Thanh thấp giọng đáp, vành tai đỏ bừng.
“Đồ điên!!!”
Trong phòng, một tiếng gầm giận dữ của Tưởng Du vang lên khiến Diệp Tích Nhân giật thót rùng mình, sự chú ý lập tức bị kéo đi. Trong tiếng cãi vã kịch liệt, giọng Tưởng Du và Trương Nguyên Mưu chồng chéo vào nhau, từng chữ từng tiếng đều như rơi máu.
“Lão già này, đã sớm nói cho ông ta biết Trương Nguyên Mưu phản quốc, sao giờ vẫn ra vẻ không thể tiếp nhận nổi?” Diệp Tích Nhân nghe thấy giọng nói tuyệt vọng giận dữ của Tưởng Du, không nhịn được thở dài cảm thán.
Nghiêm Đan Thanh vừa dùng những ngón tay thon dài cài lại tay áo, vừa thản nhiên đáp: “Tưởng Du vốn tin chắc những việc mình làm đều là vì Đại Lương, lại không ngờ thân tín bên cạnh lợi dụng lòng nóng vội ấy của ông ta hủy diệt cả giang sơn. Ông ta không thể chấp nhận nổi việc bản thân suýt nữa chôn vùi chính giang sơn mà mình muốn bảo vệ nhất.”
Hắn khẽ lắc đầu, lại nói tiếp: “Nhưng Tưởng tướng là người thông minh, ông ta sẽ rất nhanh bình tĩnh lại thôi. Dù sao, tất cả vẫn còn kịp, còn rất nhiều việc phải làm.”
Ván này, bọn họ vẫn còn sống.
Giết Xích Trản Lan Sách là hạ sách cuối cùng, chỉ cần triều đình không còn tin vào ý muốn nghị hòa của Bắc Yến, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết.
Diệp Tích Nhân nghe vậy, hai má hơi phồng lên.
Nghiêm Đan Thanh nhìn nàng, cười nói: “Nàng đối xử với ông ấy khách khí một chút, dù gì cũng là Tể tướng đại nhân…”
“Ta không giết ông ta đã là nể mặt rồi, còn khách khí thế nào nữa?”
Diệp Tích Nhân càng thêm tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Đây đã là lần thứ hai mươi mốt luân hồi rồi, bao nhiêu lần trước, ông ta hại chúng ta còn ít chắc!”
Nếu Tưởng Du vì thái độ của nàng mà không vui, lại giết nàng để mở ra vòng lặp mới… vậy cũng tốt! Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên nàng làm chính là giết ông ta, đường đường chính chính báo thù, chẳng phải rất tốt sao?
Nghiêm Đan Thanh nghe ra ý tứ trong lời nàng, khẽ lắc đầu, đôi mắt lại không nén nổi ý cười. Thấy Diệp Tích Nhân đang dán mắt nhìn về hướng căn phòng, bàn tay giấu trong tay áo khẽ động, một lưỡi dao găm hiện lên, cả gương mặt nàng đều viết rõ rành rành một câu:
Nếu dám không phối hợp, giết!
Nghiêm Đan Thanh bật cười, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay nàng: “Ông ta chết rồi thì sẽ rất phiền, sống mới hữu dụng. Tưởng Du rốt cuộc vẫn có chút bản lĩnh.”
Diệp Tích Nhân thở dài, bả vai rũ xuống, thu dao găm lại. Thôi được, vẫn là nên giải quyết phiền toái trước, sống sót, thoát khỏi vòng lặp mới là quan trọng nhất.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau trong phòng có động tĩnh.
Tưởng Du mang sắc mặt u ám bước ra, một tay chống vào khung cửa mới miễn cưỡng đứng vững, trong tay cầm chặt xấp khẩu cung, cả người lảo đảo như muốn ngã, đôi mắt đỏ rực nhìn về phía Nghiêm Đan Thanh, giọng khàn khàn: “Nghiêm tiểu tướng quân, Trương Nguyên Mưu… quả thật phản quốc. Ta đã thẩm vấn rõ ràng, Xích Trản Lan Sách ngấm ngầm làm nhiều chuyện mờ ám, ẩn chứa dã tâm, cuộc hòa đàm Bắc Yến phần lớn là âm mưu. Trước đây là ta sai rồi… xin lỗi.”
Nghiêm Đan Thanh gật đầu, chỉ vào đám người trong phòng: “Vậy những thứ này coi như chứng cứ được chứ?”
“Được! Đây chính là chứng cứ.” Tưởng Du hít sâu một hơi, đứng thẳng người dậy: “Ta phải lập tức vào cung, việc hệ trọng không thể chậm trễ. Những người này tạm giao cho Nghiêm tiểu tướng quân trông giữ, hoặc giao cho Đại Lý Tự khanh Bạch Thành Quang.”
“Được.” Nghiêm Đan Thanh đáp.
Ánh mắt Tưởng Du dần dần sáng tỏ, không chần chừ nữa, nhấc chân khó nhọc bước qua bậc cửa, cả người hoàn toàn bình tĩnh trở lại, bước đi càng lúc càng vững, ôm chặt xấp khẩu cung vội vã rời đi.
Ông phải vào cung bái kiến Thánh thượng!
Diệp Tích Nhân nhìn bóng lưng khuất dần, trong lòng bỗng thấy căng thẳng, quay sang hỏi Nghiêm Đan Thanh: “Lần này chắc sẽ không lại xảy ra sơ suất gì nữa chứ? Đừng để rồi lại chờ đến thánh chỉ giết chàng…”
Hết lần này tới lần khác, nàng đã không còn dám ôm chút kỳ vọng nào.
Nghiêm Đan Thanh không nhịn được mà đưa tay xoa xoa đầu nàng, ánh mắt nhìn theo hướng Tưởng Du biến mất, khẽ lắc đầu: “Sẽ không đâu. Thánh thượng luôn xem trọng chứng cứ, mà Tưởng Du không phải kẻ bán nước. Chỉ cần để ông ta biết rõ Bắc Yến chẳng hề có lòng hòa đàm thật sự, ông ta sẽ không còn là kẻ địch của chúng ta.”
Trong vòng lặp trước, cho dù hắn đã giết Xích Trản Lan Sách, Tưởng Du rốt cuộc vẫn mong hắn sống sót…
“Người này, không nhìn vào tâm ý của bản thân, chỉ xem có lợi cho Đại Lương hay không.” Hắn nói.
Diệp Tích Nhân mím môi, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Thật sự có thể thuận lợi sao?
*
Sứ quán Bắc Yến
Trong phòng đốt lò sưởi, than hồng cháy không khói, nồi thuốc “lụp bụp” sôi, hương thuốc thơm nồng lan tỏa khắp gian. Bố trí căn phòng mang đậm phong cách vương thất Bắc Yến, trên đất trải kín thảm len Bắc Yến, xa hoa mà ấm áp.
Trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu qua khung gỗ chạm hoa lọt vào, càng tôn thêm làn da trắng như tuyết của người trên giường. Mi mắt hắn khẽ run, hắt xuống hai vệt bóng dày rợp, mái tóc buông xõa tùy ý, lại lộ ra vài phần yêu mị dị thường.
Cao thủ Bắc Yến đều canh giữ ngoài cửa, trong phòng cung nữ quỳ ngồi hầu hạ, có người sắc thuốc, có người thay thuốc cho người trên giường, tất cả đều nín thở, ngoài tiếng sôi ùng ục, không phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ sợ đánh thức người đang ngủ.
Thuốc thượng hạng vừa bôi xong, người trên giường chậm rãi mở mắt.
“Điện hạ tỉnh rồi?” Thanh âm thị nữ khẽ khàng.
Xích Trản Lan Sách hơi gật, chống người ngồi dậy, tấm chăn quý theo đó rơi xuống, vết thương trên cổ khiến hắn khó chịu, mày lập tức nhíu chặt, toàn thân thoáng chốc lạnh lẽo, đến cả ánh dương đang rọi vào cũng như mất đi ấm áp.
“Ngô Chước tiên sinh nói, điện hạ nên nằm tĩnh dưỡng thì hơn.” Thị nữ A Hữu cẩn thận đỡ hắn, “Thương thế chưa lành, mà vết thương lại ở ngay cổ, thật sự quá hiểm nguy.”
Xích Trản Lan Sách lắc đầu, giọng khàn đặc: “Có tin tức chưa?”
“Điện hạ.” Mạc Lặc ở ngoài cửa quay người lại, “Bẩm điện hạ, vẫn chưa có tin. Đám người Đại Lương kia quả thật rất do dự, hôm qua ngài còn vì bọn họ mà tổn thương chính mình, thực là uổng!”
Xích Trản Lan Sách bật cười khinh miệt: “Ta nào phải vì bọn họ.”
Nụ cười ấy kéo rách vết thương, đau nhức kịch liệt khiến hắn chau mày, đưa tay chạm lên cổ, ngay cả lời nói cũng trở nên khó khăn. Đây quả thực là một vết thương suýt đoạt mạng hắn.
Thị nữ A Hữu đầy mặt lo lắng, trong mắt hiện tia sắc lạnh, mắng: “Đều tại đám tiện nhân Đại Lương kia, đặc biệt là nữ tử hôm qua, A Tả chết trong tay nàng, còn làm điện hạ bị thương!”
Nàng hận không thể băm vằm người kia thành muôn mảnh.
“Diệp Tích Nhân…” Xích Trản Lan Sách cũng nhớ tới nàng, không chỉ cổ đau thấu xương, ngay cả trái tim cũng như loạn nhịp, khóe môi hắn khẽ nhếch, bật cười: “Quả thật là kẻ thú vị. Việc xong rồi, nếu còn thời gian, có thể chơi với nàng ta một phen.”
Nhút nhát, cẩn trọng.
Gan lớn, liều lĩnh.
Tất cả lại dung hòa trong cùng một thân thể, mâu thuẫn mà quái lạ, khiến người ta chỉ muốn truy đến cùng, xem rốt cuộc nàng còn ẩn giấu bí mật gì.
A Hữu do dự, rồi hạ giọng: “Người Đại Lương… sẽ đồng ý giết Nghiêm Đan Thanh chứ?”
Nghe ba chữ “Nghiêm Đan Thanh”, Xích Trản Lan Sách buông tay, nghiêng người tựa lên tháp mềm, nụ cười trên khóe môi chưa tan, đôi mắt đào hoa sâu thăm thẳm, mày mắt thảnh thơi: “Bọn họ sẽ. Cho dù Nghiêm Đan Thanh là trung thần Đại Lương, cho dù hắn đối với quốc gia này quan trọng nhường nào, nhưng nếu cản trở nghị hòa, bọn họ sẽ chọn bỏ hắn. Một người chết và vạn người chết, khó chọn đến thế sao?”
Ngày hôm qua, nếu không phải thuốc nổ bại lộ, Nghiêm Đan Thanh sớm đã chết.
Hắn lại bật tiếng cười khẩy.
“So với những loài thú dữ ở thảo nguyên, lòng dạ con người phức tạp hơn nhưng cũng dễ dàng bị chi phối hơn. Chỉ cần nắm được thứ mà bọn họ khao khát nhất, sẽ có thể dắt mũi họ đi theo…”
Danh lợi không thể mê hoặc Hoàng đế Đại Lương, tiền tài cũng chẳng thể lay động được Tể tướng Đại Lương, nhưng nghị hòa thì có thể. Thứ họ muốn chẳng phải là giữ vững giang sơn, thiên hạ thái bình đó sao?
Trong mắt họ, một mạng Nghiêm Đan Thanh không quan trọng bằng vạn sinh linh.
Đáng tiếc là ở hắn, hắn có thể dùng vạn mạng người để đổi lấy một mạng Nghiêm Đan Thanh!
A Hữu thở phào, trên mặt nở nụ cười. Nàng không hiểu những tính toán sâu xa ấy, nhưng nàng biết, chuyện điện hạ muốn làm thì nhất định sẽ thành công, và kết cục cuối cùng tất sẽ mang lại lợi ích cho Bắc Yến.
Như nhớ ra điều gì, Xích Trản Lan Sách lại hỏi: “Triều đình Đại Lương vẫn chưa có người đến sao?”
A Hữu khẽ lắc đầu.
Xích Trản Lan Sách nhíu chặt mày, hôm nay lại chẳng có lấy một kẻ Đại Lương đến, thật quái lạ. Không rõ vì sao, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác bất an, như có gì đó sai trái.
Ngay sau đó, hắn quay đầu ra lệnh: “Mạc Lặc, ra ngoài dò hỏi xem, là Đại Lương xảy ra chuyện, hay bọn họ đã phát hiện điều gì? A Hữu, thu dọn đồ đạc, phải dồn ép Hoàng đế và Tể tướng Đại Lương thêm nữa, không thể cho bọn họ thời gian. Trễ sẽ sinh biến.”
“Vâng.”
Thị nữ và Mạc Lặc đồng thanh đáp, một kẻ vội vã chạy đi, một kẻ bắt đầu thu dọn hành lý, làm ra vẻ chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một trận huyên náo.
Đôi lông mày của Xích Trản Lan Sách càng nhíu chặt, gần như theo bản năng ngồi bật dậy, nhìn thẳng về phía cửa lớn. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Mạc Lặc hấp tấp chạy vào, giọng nâng cao: “Điện hạ, sứ quán bị người vây rồi!”
“Cái gì?!” A Hữu kinh sợ, sắc mặt trầm xuống, “Sao có thể? Ai vây? Đại Lương còn muốn nghị hòa nữa hay không?!”
Mạc Lặc lắc đầu.
Gương mặt Xích Trản Lan Sách trở nên lạnh lẽo, cảm giác bất an trong lòng càng thêm rõ rệt, hắn gần như theo bản năng đứng lên, nhẫn nhịn đau đớn mà sải bước đi ra ngoài. Thị nữ và Mạc Lặc muốn đỡ, đều bị hắn gạt đi.
Cả đoàn người nhanh chóng tới trước cửa.
Quả nhiên, sứ quán Bắc Yến đã bị vây chặt trong ngoài ba tầng, những kẻ đó mặc giáp sắt, trường thương trong tay thẳng tắp chĩa vào, rõ ràng chính là cấm quân Đại Lương…
Thế trận thế này, tuyệt chẳng mang nửa phần thiện ý.
Sắc mặt hắn hơi khó coi, khóe môi nhếch khẽ, đôi mắt phượng sắc lạnh dán chặt vào hàng cấm quân bên ngoài, chậm rãi mở miệng: “Là kẻ nào bao vây?”
Lời vừa dứt, cấm quân chung quanh lập tức nhường ra một lối.
Người nọ thân mặc cát phục hầu tước Đại Lương, áo rộng cổ khúc màu tím, ủng đen, đầu đội khăn bối, thắt đai ngọc vàng bên hông, sau lưng có thống lĩnh cấm quân cùng bước theo, tất cả đều lấy hắn làm chủ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Bắc Yến, hắn sải từng bước vượt qua hàng cấm quân, dáng dấp uy nghi đi thẳng tới cửa sứ quán Bắc Yến, ánh mắt lạnh lùng đối diện với Xích Trản Lan Sách.
Nghiêm Đan Thanh khẽ cười: “Là ta vây, ngươi định thế nào?”
***