Mãn môn sao trảm – Chương 46

Chương 46: Tức giận

***

Diệp Trường Minh nghĩ mãi không thông, quay đầu hỏi: “Hôm nay ở triều đình, vì sao Nghiêm tiểu tướng quân lại cam tâm tình nguyện chịu chết?”

Tuy rằng phe chủ chiến nhất mực đòi giết hắn, nhưng đã có Tể tướng ủng hộ, lại thêm thái độ bệ hạ cũng dần buông lỏng, nếu Nghiêm Đan Thanh còn chịu biện giải thêm đôi câu, ắt vẫn có khả năng giữ được mạng sống!

Thế nhưng, bởi vì câu trả lời của Nghiêm Đan Thanh, cuối cùng hắn vẫn bị giết chết trong tiếng hò hét đòi mạng của phe chủ hòa.

Diệp Phái thở dài một tiếng: “Hắn đã giết Xích Trản Lan Sách, người trong triều đều cho rằng hắn phá hoại việc nghị hòa giữa hai nước, lòng dạ khó lường. Tất cả phẫn nộ cùng sát ý dồn cả lên người hắn. Nếu miễn cưỡng bảo toàn tính mạng cho hắn, e rằng triều cục sẽ đại loạn, thiên hạ lê dân cũng chưa chắc có thể hiểu được.

“Tình thế trước mắt vốn đã bất ổn, không chịu nổi sóng gió. Ta nghĩ, chính vì vậy nên Nghiêm Xuân Trú mới chịu từ bỏ cơ hội sống sót. Nếu không… hẳn là hắn đã hoàn toàn thất vọng với Đại Lương, với chúng ta.”

Một ý nghĩ ấy khiến Diệp Phái vô cùng đau xót.

Ngay cả khi sắp chết, Nghiêm Đan Thanh vẫn còn che chở cho bọn họ, dùng binh phù cùng huyết thư để đổi lấy sự khoan dung của bệ hạ, không bị xử phạt nặng nề, chỉ bị buộc cùng Bạch Thành Quang đóng cửa tỉnh tội…

Diệp Trường Minh cũng theo đó mà than thở. Hòa đàm không thành, tiếp theo tất nhiên sẽ là chiến tranh giữa hai nước, mà lúc này Nghiêm tiểu tướng quân lại bị giết, ưu thế vốn đã mỏng manh của Đại Lương lại bị cắt xén thêm một tầng.

Hắn chợt nghĩ tới điều gì, thấy khó hiểu: “Vì sao Tể tướng lại muốn giữ mạng Nghiêm tiểu tướng quân?”

“Sao biết được?” Diệp Phái khẽ lắc đầu, “Có lẽ còn có mưu tính khác. Hôm qua Xích Trản Lan Sách đưa ra thủ thư, ông ta hận không thể lập tức giết chết Nghiêm Đan Thanh để chốt lại hòa đàm.”

Nghe vậy, Diệp Trường Minh không nhịn được lại mắng: “Bán nước! Đồ hèn hạ không xương sống!”

Diệp Phái day day ấn đường, như chợt nghĩ tới gì đó, ánh mắt bất giác nhìn về hướng hậu viện, nghi hoặc: “Thế còn Tích Tích đâu?”

Tiếng chửi của Diệp Trường Minh lập tức ngừng lại, hắn lắc đầu: “Không biết, từ sáng sớm đã chạy ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về. Con bé này giấu giếm không ít bí mật, đáng tiếc đến giờ con chẳng moi ra được cái nào. Hôm nay con cố tình không ngủ, dậy sớm canh giữ ở trong viện, kết quả vẫn không bắt được người, chỉ thấy loáng qua một bóng lưng…”

Diệp Phái lập tức trừng mắt, đá hắn một cước: “Cả một ngày trời không về? Thế mà còn đứng đây! Mau đi tìm! Nếu muội muội ngươi xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Diệp Trường Minh: “…”

Mấy ngày gần đây, hành tung của Diệp Tích Nhân như quỷ thần, đừng nói một ngày không về, ngay cả tối qua cũng chẳng thấy bóng dáng ở nhà. Ai mà biết nàng đang làm cái gì cơ chứ!

Trong lòng tuy oán thầm, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng. Hắn dẫn theo Bàn Kim và Thấu Ngân cùng nhau đi tìm, mấy người rất nhanh biến mất ngoài cổng.

Diệp Phái không thể ra ngoài, chỉ biết nóng ruột chờ đợi trong phòng. Ông biết Diệp Tích Nhân có thể điều động người của Nghiêm Đan Thanh, khi ông còn chưa kịp nhận ra, hai bên đã vô cùng thân quen.

Nhưng giờ Nghiêm Đan Thanh đã chết, còn Tích Tích lại bặt tăm không thấy, ông thật sự sợ nữ nhi sẽ liên lụy gặp chuyện…

Diệp Phái cứ thế chờ, chờ mãi. Đến khi sốt ruột muốn bất chấp mà lao ra ngoài tìm cùng thì Diệp Trường Minh đã vội vã chạy về, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt khác thường.

“Làm sao vậy? Muội muội ngươi đâu?” Diệp Phái vội nhìn ra phía sau hắn.

Diệp Trường Minh thở hồng hộc, lắc đầu: “Vẫn chưa tìm thấy Tích Tích.”

Chưa đợi Diệp Phái kịp trừng mắt, hắn đã vội vàng nói tiếp: “Nhưng chúng ta phát hiện một chuyện quan trọng, Triệu tướng quân cùng Mã Sơn bị người của Tể tướng chặn lại ở cổng thành, không cho ra ngoài. Còn Tể tướng thì đã vội vã tiến cung rồi.”

“Cái gì?!” Diệp Phái kinh sợ, lập tức chẳng còn tâm trí quan tâm đến chuyện khác, lại gấp gáp hỏi: “Ông ta vào cung từ khi nào?”

Diệp Trường Minh ấn xuống đôi chân run rẩy vì chạy quá gấp, vừa thở hổn hển vừa đáp: “May mà chúng ta phát hiện kịp, Tể tướng vừa mới vào cung thôi.”

Trong thành không thấy tung tích Diệp Tích Nhân, Diệp Trường Minh dẫn người đi ra cổng thành, muốn xem nàng có xuất thành hay chưa. Không ngờ chẳng thấy bóng dáng Diệp Tích Nhân, lại gặp ngay Mã Sơn đang cuống cuồng…

Hôm qua hắn từng gặp qua Mã Sơn, lại vừa liếc mắt liền nhận ra đây chính là kẻ đã đánh gãy chân mình, sao có thể nhận nhầm được?

“Đi mau!”

Diệp Phái theo bản năng vội chạy ra ngoài.

Tuy chưa rõ trong đó rốt cuộc có ẩn tình gì, nhưng tướng quân sắp ra trận lại bị chặn ở cổng thành, theo bản năng ông cảm thấy có vấn đề, sốt ruột muốn vào cung dò cho rõ ngọn ngành.

Thế nhưng, hai người cuống quýt chạy đến cửa cung thì bị ngăn lại bên ngoài, lại đi tìm Bạch Thành Quang cùng Trịnh Văn Giác, vẫn chẳng thể tiến vào.

Giờ phút này, Tể tướng đang mật đàm với Thánh thượng, không gặp bất kỳ ai.

Diệp Phái nóng nảy đến xoay vòng vòng, lông mày nhíu chặt: “Ta luôn cảm thấy có chuyện, chết tiệt, vì sao lại không vào nổi hoàng cung chứ?!”

Diệp Trường Minh đã trấn tĩnh lại, liền hỏi: “Còn cách nào khác không?”

Diệp Phái lắc đầu, sắc mặt vô cùng khó coi. Lúc này thậm chí ông còn chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì, cho dù thực sự có chuyện, ông cũng chẳng làm được gì, càng không thể ngăn được Tể tướng…

Làm sao bây giờ?!

*

Trong cung

Tưởng Du cầm mật tín hối hả tiến cung, trên khuôn mặt hiện lên vẻ muôn phần phức tạp, vừa như mừng vừa như lo.

Sợ có kẻ lại tới phá hỏng việc, ông lập tức sai người phong kín cửa cung, cấm kẻ khác quấy nhiễu.

Sau đó, bước nhanh tiến vào ngự thư phòng.

“Thánh thượng!” Tưởng Du tiến vào, nâng vật trong tay hành lễ.

Vẻ mặt Lương Việt cũng phức tạp: “Ái khanh có chuyện gì?”

“Bệ hạ, Đại Lương ta cùng Bắc Yến có lẽ vẫn còn cơ hội nghị hòa! Thần vừa nhận được mật tín, nói Bắc Yến đã lập Thái tử mới!” Tưởng Du vội vã mở miệng, ánh mắt dán chặt lên bóng người trong y phục minh hoàng ngồi trên thượng vị, như thể đã nắm được một tia hy vọng, trong mắt lóe ra quang mang rực rỡ vô tận.

Thế nhưng, Lương Việt lại chẳng vui mừng như ý nghĩ, trái lại hạ mắt xuống, chậm rãi hỏi: “Tin tức ấy từ đâu mà có?”

“Có được từ đâu không quan trọng, bệ hạ, hiện giờ quan trọng nhất là…”

Lương Việt khẽ lắc đầu: “Không, từ đâu mà có tin tức ấy mới là điều quan trọng, bởi vì… đó là tin giả.”

Tưởng Du sững người, giọng nói lập tức nghẹn lại, nghi hoặc, mờ mịt mở miệng: “Gì cơ, giả… giả ư?”

Tin tức này sao có thể là giả được? Mà Thánh thượng lại biết từ đâu?

“Sau khi Nghiêm Đan Thanh chết, đã có người tới tìm trẫm, nói rằng hôm nay ngươi sẽ nhận được mật tín Bắc Yến lập Thái tử mới. Mục đích chính là để trì hoãn bước chân chúng ta, thừa cơ Bắc Yến tấn công chiếm lấy Hoài An.” Lương Việt vừa nói, vừa khẽ nâng tay.

Sau màn trướng, có hai bóng người bước ra, một nam một nữ. Nam tử kia thân hình mập mạp, đôi mắt nhỏ, rõ ràng chính là Tham tri chính sự Lưu Đa Hỉ, kẻ xưa nay vốn chỉ biết qua loa đối phó. Còn nữ tử lại hoàn toàn xa lạ.

Tưởng Du không rõ vì sao, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác quen thuộc.

“Vị này chính là đích nữ của Hộ bộ Thượng thư Diệp Phái, Nhị tiểu thư Diệp gia.” Như biết ông đang nghi hoặc, Lưu Đa Hỉ cười híp mắt giới thiệu.

Tưởng Du khẽ chấn động.

Vị này… chính là Diệp Tích Nhân sao?!

Phải nói rằng, cũng giống như việc Nghiêm Đan Thanh vắng mặt trong triều nhưng khắp nơi đều còn lại dấu vết của hắn, thì kể từ ngày hôm qua, vị tiểu thư khuê các xưa nay vô danh này, bỗng chốc “nổi danh thiên hạ”.

Diệp Phái không vào được cung, lo rằng chẳng ngăn nổi Tưởng Du, nào ngờ nữ nhi ông đã sớm vào cung, từ lâu chờ sẵn ở nơi đây.

Ông ta rất nhanh thu hồi suy nghĩ đặt trên người Diệp Tích Nhân, nghi hoặc mở miệng: “Các người làm sao biết được? Tin tức này của ta tuyệt đối đáng tin cậy, các người…”

Vừa định chất vấn, nhưng lại nghĩ tới việc ngay sau khi Nghiêm Đan Thanh chết, đối phương đã có thể chính xác nói ra rằng ông sẽ nhận được mật tín. Phải biết, ngay cả khi ấy chính ông cũng chưa hay biết chút gì về chuyện mật tín, càng đừng nói đến nội dung bên trong.

Lưu Đa Hỉ vẫn cười híp mắt, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên quyết: “Ông đừng quan tâm chúng ta biết bằng cách nào, hiện tại quan trọng nhất là mật tín giả kia, ai đã đưa cho ông?”

Tưởng Du cau chặt mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu Đa Hỉ: “Chứng cứ đâu? Dựa vào đâu mà chứng minh?”

Diệp Tích Nhân đứng ngay bên cạnh Lưu Đa Hỉ, vốn chẳng mấy nổi bật lại bất ngờ cất tiếng: “Chứng cứ ở ngay trong tay Tể tướng. Sáng nay giờ Thìn, hẳn Tể tướng đã phái người đi dò xem Bắc Yến có lập Thái tử mới hay chưa, vậy đến giờ đã nhận được hồi âm chưa?”

Mật tín “Thái tử mới” mà ông vừa nhận được, tuyệt đối không thể là kết quả tra xét từ sáng nay, tin tức ấy không thể truyền về nhanh đến thế.

Đồng tử Tưởng Du chợt co rút, khó tin nhìn về phía Diệp Tích Nhân. Nghĩ đến sự việc xảy ra buổi sớm, hai cái bóng lập tức chồng khít. Nàng thậm chí còn ngang ngược đến mức chẳng thèm thay y phục!

Ánh mắt Tưởng Du đột nhiên trở nên sắc lạnh, gắt gao trừng trừng: “Là ngươi?!”

Khóe môi Diệp Tích Nhân khẽ nhếch, nụ cười ung dung không chút sợ hãi: “Đúng, là ta.”

Bị ánh mắt đáng sợ như thế ghim chặt, nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ kinh hãi, thậm chí sợ đến mức chẳng dám thở mạnh. Nhưng bây giờ, đã giết ông ta đến hai lần rồi, còn sợ cái gì nữa?!

Hơi thở Tưởng Du dồn dập.

Lưu Đa Hỉ bước lên chắn trước mặt Diệp Tích Nhân, nheo mắt lại: “Tể tướng hẳn phải tính toán kỹ càng thời gian. Nếu thật sự giờ Thìn sáng nay đã phái người đi dò xét, thì tin tức giờ này gửi về chắc chắn là tình hình Bắc Yến khi Xích Trản Lan Sách còn chưa chết. Nếu như khi đó đã lập Thái tử mới… Tể tướng, hãy thử nghĩ lại điều kiện nghị hòa mà Xích Trản Lan Sách đã đưa ra xem!

“Nếu khi ấy còn chưa lập Thái tử, vậy thì mật tín mà ngài nhận được rốt cuộc từ đâu mà ra?!”

Hai câu hỏi như đòn sấm sét giáng thẳng xuống đầu Tưởng Du, câu sau còn đáng sợ hơn câu trước. Vị hoàng đế ngồi trên thượng vị càng nghe càng thấy sắc mặt trắng bệch, suy sụp cúi đầu.

Nghiêm Đan Thanh đã chết rồi!

Dù là khả năng nào đi chăng nữa, Bắc Yến nhất định vẫn còn âm mưu, mà bọn họ còn chưa kịp vạch trần thì đã vội giết chết Nghiêm tiểu tướng quân… Nghĩ tới đây, bàn tay Lương Việt run rẩy không thôi.

Diệp Tích Nhân nhìn thẳng Tưởng Du, nụ cười nửa như có nửa như không: “Tể tướng, không đi tra tin báo trở lại sao?”

Kinh hãi trong lòng Tưởng Du chẳng kém gì bên ngoài, ở đây toàn là kẻ thông minh, chỉ cần gợi một cái liền hiểu rõ. Sắc mặt ông ta trắng bệch, giơ tay, giọng khàn khàn: “Bệ hạ, thần xin đi tra cho rõ…”

Lương Việt yếu ớt phất tay.

Thân thể Tưởng Du lảo đảo, vội vã quay người rời khỏi.

Cục diện đã nguy ngập, căn bản chẳng thể chậm trễ. Diệp Tích Nhân bảo ông ta tự mình đi xem “kết quả”, hiển nhiên ông ta không thể không tin. Huống hồ, Bắc Yến đã bộc lộ âm mưu, Nghiêm Đan Thanh lại đã chết, Đại Lương trước mắt lâm vào nguy cơ chưa từng có, càng khiến ông ta không dám trì hoãn.

Tưởng Du vội vàng rời đi, trên thượng vị, Lương Việt ủ rũ ngồi xuống. Trước mặt hắn là “chứng cứ” Lưu Đa Hỉ sớm đã trình lên, tin tình báo mới nhất từ Hoài An gửi tới trong ngày, hoàn toàn không hề đề cập việc Bắc Yến lập Thái tử mới…

Cho dù Xích Trản Lan Sách vừa chết, Mạc Lặc cùng những kẻ khác lập tức dùng bồ câu đưa tin, Bắc Yến cũng không kịp vừa lập Thái tử vừa truyền tin tức ấy trở lại. Vậy thì mật tín mà Tưởng Du nhận được rốt cuộc là thứ gì?

Lương Việt thì thào: “Đợi Tể tướng đi tra kẻ đứng sau màn.”

Tưởng Du muốn tra xét không chỉ là “chứng cứ”, mà còn là kẻ nào đã chen ngang vào đường mật tín của ông ta, đưa đến tin giả.

Diệp Tích Nhân ngẩng mắt nhìn Lương Việt, mím môi, đột nhiên mở miệng: “Trước hôm nay, Tưởng Du đã bị Xích Trản Lan Sách lừa gạt, một mực thúc đẩy nghị hòa, thao túng nội ứng Bắc Yến là Lục Thiên hãm hại Diệp gia, thậm chí còn muốn giết chết Nghiêm tiểu tướng quân, đoạn tuyệt sinh cơ của Đại Lương. Hiện nay lại bởi một phong mật tín giả, ngăn cản Triệu tướng quân cùng Mã tướng quân xuất chiến… Một kẻ chỉ biết tham sống sợ chết, chỉ cầu yên thân như thế, liệu có xứng đáng giữ chức Tể tướng duy nhất của Đại Lương?”

“Vô lễ!”

Lương Việt bỗng đứng phắt dậy, tấu chương bên tay nặng nề ném xuống, đôi mắt giận dữ trừng trừng: “Tể tướng một lòng vì nước, sao đến lượt ngươi được phép đặt điều?!”

“Vì sao ngài lại tin ông ta đến vậy sao?” Diệp Tích Nhân không hề thoái lui, ngẩng đầu chất vấn.

Trong ánh mắt nàng, chỉ có sự bướng bỉnh cố chấp, chan chứa bao phẫn uất và bi thương sau vô số lần tuyệt vọng bị giết chết. Không hề có kính sợ đối với Thánh thượng, cũng chẳng có trung nghĩa của bề tôi.

Không cam lòng!

Vì sao? Vì sao bệ hạ thà tin tưởng một kẻ yếu hèn vô năng, chỉ biết cúi đầu cầu sống, lại chẳng chịu tin vị tướng quân từng chinh chiến sa trường, hết lòng báo quốc?

“Ngươi!” Lương Việt giận đến nỗi bàn tay run rẩy.

Lưu Đa Hỉ bị dọa đến mặt mày tái nhợt, cho dù hắn có hiền hòa đến mấy thì đó cũng là hoàng đế! Chỉ một đạo thánh chỉ là đủ định đoạt tính mệnh cả nhà!

Ông ta vội vàng kéo Diệp Tích Nhân, quỳ rạp xuống dập đầu: “Bệ hạ, là Diệp nhị tiểu thư hồ đồ. Nàng vốn thẳng tính, lại cùng Nghiêm tiểu tướng quân có giao tình riêng, nên mới lỡ lời. Xin bệ hạ rộng lòng…”

Nghe đến bốn chữ “Nghiêm tiểu tướng quân”, toàn bộ cơn giận dữ trong mắt Lương Việt bỗng chốc tan biến, hắn rũ người ngồi phịch xuống, không còn lên tiếng nữa.

Một lúc lâu sau, hắn phất tay phân phó: “Các khanh lui ra, giúp Tể tướng điều tra cho rõ, đem kẻ giở trò đưa tới cho trẫm.”

Diệp Tích Nhân mím môi không đáp.

Lưu Đa Hỉ run rẩy kéo nàng ra ngoài, thân hình béo núc ních khẽ rung lắc, vội vàng lôi người rời khỏi Ngự thư phòng.

Đều là những kẻ điên cả.

Ông thực sự không theo kịp gan dạ của bọn trẻ này, một thân hình bé nhỏ, mà lá gan lại lớn hơn cả thân thể nặng hai trăm cân của ông.

Bên trong, Lương Việt vẫn ngồi yên thật lâu không nói một lời.

Từ cánh cửa lớn mở rộng nhìn ra ngoài, hoàng hôn đã hoàn toàn lặn xuống, ánh chiều tà cuối cùng cũng biến mất, trời tối dần, bóng đêm sắp phủ trùm cả thế gian, như thể hy vọng đã vĩnh viễn tắt lịm.

Có tiểu thái giám lặng lẽ bước vào, thắp sáng ngọn nến.

Hắn làm sao có thể không tin tưởng Tể tướng được chứ?

Bấc đèn được thắp sáng, ánh lửa nhảy nhót, lúc sáng lúc tối, hắn như chợt trở về năm ngoái, khi ấy còn ở phương Nam, tại Vương phủ của Dự Vương.

Khi đó triều đình vừa mới di xuống phía Nam, chiến hỏa ngập trời, dưới vó ngựa sắt Bắc Yến, mọi người chỉ biết bỏ chạy, chẳng có ai đủ sức kháng cự, Đại Lương hoàn toàn không có phần thắng. Hắn lo lắng cho quốc gia, ngày đêm chẳng yên, mải miết viết xuống bao điều tâm huyết, xúc động dâng một tấu chương.

Đêm ấy, Tưởng tể tướng Du đã cầm bản tấu tới tận Dự Vương phủ chật hẹp. Khi đó, hoàng đế tuổi còn thơ, sau khi Tưởng Du giết gian tướng, cả triều đình đều đã nằm trong tay ông ta. Tấu chương vốn đều do ông phê chuẩn, từ lâu đã là một vị “vua không ngai”.

Tưởng Du cầm tấu chương, chỉ vào những điều non nớt, phiến diện mà đến tận khi đăng cơ hắn mới nhận ra, từng điều từng điều tra hỏi kỹ càng, ánh mắt gắt gao nhìn hắn, dò xét thái độ.

Bàn về đường lối chấp chính, về kỳ vọng, về tương lai của cả Đại Lương…

Đêm ấy bọn họ ngồi đối diện, trò chuyện suốt một đêm dài.

Đến khi trời vừa hửng sáng, lúc Tưởng tể tướng Du rời đi, bỗng vung nhẹ tay áo, chậm rãi quỳ xuống. Cái quỳ ấy, cũng là khi vị tiểu hoàng đế còn thơ ấu “bệnh mất”, Tưởng Du nghênh đón hắn từ phủ Dự Vương vào Nam Đô hoàng cung.

Nếu ông ta chỉ ham quyền thế, khi hoàng đế còn nhỏ tuổi không thể chấp chính, cả thiên hạ đều sẽ là một tay quyền tướng thao túng. Ông ta muốn nói gì, làm gì, lại còn ai có thể ngăn cản?

Cần gì phải tự tìm cho mình một sự áp chế?

Ông ta đã cân nhắc về tương lai cả Đại Lương.

Hoàng đế còn trẻ, lòng người bốn phương chưa quy thuận. Ông không có ý muốn làm vị “hoàng đế trong bóng tối”, chỉ mong thiên hạ thái bình, bản thân có thể làm một thần tử trọn đạo.

Cũng là năm ấy, tân hoàng đăng cơ, Hiến Tông để lại một mớ bầy hầy khổng lồ. Cả quốc gia đã mục ruỗng, chao đảo trong phong ba, lòng người hoảng hốt.

Mâu thuẫn cũ mới, sự dung hợp Nam Bắc, chiến sự biên cương…

Năm Lương Việt đăng cơ, chính là Tưởng Du cùng hắn gian nan chống đỡ, vừa phải ổn định triều cục, vừa phải chi viện tiền tuyến. Bao nỗi cay đắng, nào có thể kể cùng người ngoài?

Hai người bọn họ gánh vác biết bao, há dám để ai hay? Những lúc cùng nhau trong ngự thư phòng, vì tai ương, vì chiến sự, vì lương thảo mà khổ tâm suy tính, đêm không chợp mắt… Người ngoài lại đâu có thấy?

Tể tướng, Hoàng đế, nếu là thời thái bình còn có thể hưởng đôi chút an nhàn, nhưng trong năm tháng phong vũ này, trên vai bọn họ đặt trọn gánh nặng của cả quốc gia, trước mắt là từng lớp bách tính Đại Lương đang trong tuyệt cảnh…

Hoàng đế, vốn dĩ nắm trọn giang sơn.

Nhưng khi thực sự ngồi lên ngôi ấy, mới biết rằng từ nơi này chẳng thể nhìn thấy tứ hải thiên hạ, mà chỉ thấy Văn Đức Điện dưới long ỷ, chỉ một khoảng thế giới chật hẹp.

Không biết nên tin ai, cũng chẳng biết có thể tin ai. Một quyết định sai lầm, chính là tương lai của cả triều đại.

So với những kẻ hai mặt ba dao, mưu tính chồng chất trong hậu trường; so với những thần tử miệng thì nói trung thành, nhưng trong lòng chẳng biết nghĩ gì; so với những kẻ chỉ biết gào thét hô hào đại chiến, mà căn bản chẳng hiểu tình thế nguy nan họ đang đối diện… tại sao hắn lại không tin tưởng Tể tướng?!

Dự Vương điện hạ, ngài đã nghĩ kỹ chưa? Từ hôm nay theo ta đi, thì từ nay về sau, quân thần chúng ta sẽ cùng triều đình Đại Lương sắp sụp đổ này, cùng sống cùng chết.

Đi đến ngày hôm nay, nếu đến Tưởng Du mà hắn cũng chẳng thể tin tưởng, vậy còn có thể tin ai?

Lương Việt chậm rãi nhắm mắt lại.

Cho dù Tưởng Du có sai, thì đó cũng là… lỗi lầm của cả hai người bọn họ.

*

Bên kia, Diệp Tích Nhân cùng Lưu Đa Hỉ đã tìm được Tưởng Du.

Trong tay ông ta đang cầm một phong mật tín mới, toàn thân run rẩy, thoáng chốc dường như càng thêm già nua, hai bên thái dương bạc trắng hoàn toàn, cả người khom xuống như thể mất hết sức lực, lảo đảo sắp ngã.

Lưu Đa Hỉ vội vàng bước lên đỡ lấy.

Diệp Tích Nhân liếc ông ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt: “Xem ra Tể tướng đã tra được, mật tín về việc lập Thái tử mới kia quả nhiên có vấn đề.”

Tưởng Du chẳng hề để tâm đến lời châm chọc của nàng, nắm chặt lấy cánh tay Lưu Đa Hỉ, toàn thân run rẩy không ngừng, những đường gân xanh già nua nổi hằn, giọng khàn đặc: “Mau… mau đi thúc giục Triệu tướng quân bọn họ nhanh chóng đến Hoài An, cứ nói những việc khác tạm gác lại, trước tiên ra chiến trường ổn định lòng quân…”

Lưu Đa Hỉ sững người.

Diệp Tích Nhân nghe vậy liền tiếp lời, giọng đầy mỉa mai: “Đợi ngài kịp phản ứng, rau dưa cũng đã nguội lạnh rồi. Thánh thượng lúc có được chứng cứ, đã sớm sai người thúc giục bọn họ lên đường.”

Lúc này Tưởng Du mới thở phào, triệt để buông lỏng sức lực.

Lưu Đa Hỉ: “……”

Ta béo, ta yếu, đỡ không nổi nữa đâu!!

Diệp Tích Nhân hết cách, cũng chẳng thể thực sự khoanh tay nhìn hai lão nhân cùng lúc ngã xuống, đành phải bước tới, từ phía sau vòng tay trái phải đỡ cả hai.

Nhưng… chỉ cần nhớ đến những việc từng trải qua, nàng lại chẳng thể vui nổi, miệng vẫn chẳng ngừng châm chọc: “Xem ra Tể tướng cũng chưa đến mức hồ đồ tuyệt đối. Đã tra ra chân tướng, hẳn cũng biết là ai bày trò quỷ. Người có thể chen tay vào mật tín của Tể tướng, ắt phải là kẻ được tuyệt đối tín nhiệm. Vậy là… Tể tướng lại bị chính người thân cận phản bội rồi…”

Người khác có thể không biết, nhưng bọn họ thì rõ ràng hơn ai hết, Lục Thiên vốn ban đầu là người của Nghiêm Đan Thanh, sau đó phản bội, quy phục Tưởng Du, rốt cuộc chỉ là một tên “gia nô ba họ”. Đến khi Xích Trản Lan Sách tiến vào Nam Đô, hắn lập tức đầu hàng, quy phục Xích Trản Lan Sách!

Ấy thế mà Tưởng Du còn tưởng Lục Thiên là tâm phúc của mình, không ngờ kẻ đó đã sớm phản bội, thậm chí còn giúp Xích Trản Lan Sách chôn thuốc nổ dưới địa lao ngự giam.

Nghe đến đây, mặt Tưởng Du bỗng chốc trắng bệch, yết hầu lăn mạnh, như thể khí huyết dâng ngược, sắp sửa phun trào thành máu tươi.

Lưu Đa Hỉ trợn mắt lườm nàng.

Người ta còn hữu dụng, đừng có chọc tức đến chết thật thì toi mạng cả đám! 

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *