Chương 33: Vượt ngục
Bên kia.
Rốt cuộc cũng thoát được, Diệp Tích Nhân thở phào một hơi, nghi hoặc hỏi: “Sao ngài lại tới đây?”
Nàng vốn định kéo dài thời gian để giữ chân Xích Trản Lan Sách, tranh thủ cho Nghiêm tiểu tướng quân rút lui, nào ngờ cuối cùng lại là nàng gặp nguy hiểm, và Nghiêm tiểu tướng quân kịp thời tới cứu.
Nếu không có Nghiêm Đan Thanh đến đúng lúc, với dáng vẻ điên loạn nhất định phải lấy mạng nàng của Xích Trản Lan Sách, lần này e rằng nàng đã chết không nghi ngờ.
“Ngày hôm nay nàng không đến gặp ta, nên ta ra ngoài tìm nàng.” Nghiêm Đan Thanh đáp.
Hắn muốn gặp Diệp Tích Nhân một lần, nếu nàng không tới, hắn sẽ tự ra ngoài. Trong chiếu ngục bị giam chết không thể thoát, nhưng Đại Lý Tự thì không phải vậy; trong quá trình chuyển giao, hắn đã tìm được cơ hội thoát ra.
Diệp Tích Nhân theo bản năng muốn nói: May mà ngươi tới kịp.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện trong chiếu ngục trước kia, Nghiêm Đan Thanh đã giấu nàng mà lặp đi lặp lại chu kỳ vô số lần, nàng lại nghẹn lời, bỗng thấy ấm ức không rõ vì sao.
Người này sao lại như vậy chứ!
Nàng không nói gì nữa.
“Diệp nhị cô nương?” Giọng Nghiêm Đan Thanh khẽ mềm xuống, nghi hoặc cất tiếng, “Sao vậy?”
Diệp Tích Nhân cúi đầu, vẫn im lặng.
Nàng cũng chẳng hiểu sao mình lại thấy tủi thân đến vậy, giống như “đêm qua”, khi người thân ở bên, trong lòng vừa chua xót vừa uất nghẹn.
Khi Xích Trản Lan Sách muốn giết nàng, nàng còn chẳng thấy muốn khóc; thế mà chỉ cần nghĩ đến việc rõ ràng Nghiêm Đan Thanh đã sống lại vô số lần, nhìn nàng vì cứu hắn mà chết hết lần này đến lần khác, lại chẳng chịu nói thật cho nàng biết, mắt nàng bỗng cay xè ướt át.
Giả tạo.
Bọn họ thật ra chẳng hề thân thiết gì.
Diệp Tích Nhân tự nhủ trong lòng, cố kéo khóe môi, lắc đầu: “Ta không sao, cảm tạ Nghiêm tiểu tướng quân hôm nay đã cứu ta.”
Nghiêm Đan Thanh lập tức kéo chặt dây cương, con ngựa dừng lại.
Hắn cúi xuống nhìn nàng, thấy đỉnh đầu dính đầy bụi đất liền đưa tay khẽ phủi đi, giọng nhẹ đến mức gần như tan vào trong gió: “Là nàng đã cứu ta, không sao rồi. Từ nay, ta sẽ đi cùng nàng.”
Nghe vậy, Diệp Tích Nhân khẽ cắn môi, bực bội đẩy tay hắn ra theo phản xạ.
“Hự!” Nghiêm Đan Thanh cố ý hít mạnh một hơi, ra vẻ đau đớn.
Diệp Tích Nhân sững lại, vội nắm lấy tay hắn, thấy ống tay áo đã nhuộm đỏ máu. Nơi từng bị xiềng xích siết qua, máu tươi vẫn rỉ ra, thịt nát da trầy.
Nhìn kỹ hơn, trên người hắn có không ít chỗ màu vải sẫm lại, rõ ràng là do máu thấm qua!
Khó trách sao hắn lại đặc biệt thay sang y phục màu đen, hẳn là để Xích Trản Lan Sách không phát hiện vết thương, tránh lộ thế yếu.
Vừa rồi còn dám đánh một trận ác liệt, rõ ràng là gồng mình chịu đựng cả người thương tích, vậy mà vẫn làm ra vẻ thản nhiên, chỉ để người khác an tâm.
“Sao ngài không nhân tiện chảy hết máu đi cho rồi!” Diệp Tích Nhân trừng hắn một cái, nhảy xuống khỏi lưng ngựa đen. “Đi thôi, ta sẽ bôi thuốc!”
Cái cảm giác tủi thân và buồn bực ban nãy sớm đã tan biến như khói.
Trời dần tối, cấm quân trong thành lùng sục khắp nơi. Diệp Tích Nhân và Nghiêm Đan Thanh ẩn mình trong khu rừng ngoài thành, nhóm một đống lửa, nhìn ra dòng sông hộ thành cùng thành Nam Đô xa xa.
Diệp Tích Nhân cúi đầu, bôi thuốc cho Nghiêm Đan Thanh.
Thương thế của hắn rất nặng, vết cũ chồng lên vết mới, đặc biệt là vùng da thịt ở tay chân nát bươm, vết thương lâu ngày không được bôi thuốc, ẩn ẩn đã có dấu hiệu hoại tử. Hôm nay lại đánh một trận, không ngừng kéo rách miệng vết thương, khiến da thịt toác ra, máu loang đỏ thẫm.
Nàng hơ con dao găm trên lửa, mím chặt môi, cẩn thận cắt bỏ phần thịt đã chết rồi mới dám bôi thuốc.
Dưới ánh lửa nhảy nhót, mày nàng nhíu chặt đến mức gần như dính lại.
Người bị bôi thuốc chẳng hề kêu đau, còn người bôi thuốc thì mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, phải cố gắng lắm mới giữ cho tay không run…
Người này thật là…
Thân mang trọng thương như thế mà vẫn lao đến cứu người, không nói nửa lời.
“Đau không?” Nàng khẽ hỏi.
Nghiêm Đan Thanh vẫn luôn nhìn nàng, nhìn nàng nấu nước, hơ dao, bôi thuốc, rồi lại cẩn thận dùng vải sạch băng bó vết thương. Mày nàng nhíu chặt, dưới ánh lửa hắt lên, bóng mi cong đổ xuống khuôn mặt hai mảng nhỏ, run khẽ từng chốc một.
Cả ngày hôm nay chạy đôn đáo, lại còn ngã xuống đất, gương mặt đầy tro bụi, một lọn tóc trước trán dựng lên, lắc lư theo từng cử động của nàng, thật đáng yêu vô cùng.
Nghiêm Đan Thanh cuối cùng cũng làm điều mà trong ngục tối hắn đã khao khát được làm.
Hắn giơ tay, khẽ vuốt lọn tóc ấy xuống.
Diệp Tích Nhân: “?”
Nàng ngẩng lên, mặt ngơ ngác.
Nghiêm Đan Thanh dịu giọng hỏi: “Không giận nữa à?”
Diệp Tích Nhân: “…”
Nàng lắc đầu, nói thật: “Lúc trước có hơi giận, nhưng giờ thì hết rồi, may mà có ngài.”
Bốn chữ cuối khiến tim Nghiêm Đan Thanh khẽ run lên.
Hắn biết Diệp Tích Nhân chẳng mang ý gì khác, chỉ là cảm kích vì hắn đến kịp thời, nhưng khoảnh khắc nghe thấy, tim hắn vẫn lạc nhịp, tựa như trong chớp mắt đã bước chân lên mây.
Không khí xung quanh bỗng yên lặng hẳn.
Diệp Tích Nhân không nhận ra điều đó, chỉ cúi đầu tiếp tục quấn băng vải.
Người này đúng là…
Dao găm cắt thịt cũng chẳng nhíu mày, vậy mà lúc nãy nàng chỉ mới chạm vào vết thương, hắn lại hít mạnh một hơi như đau lắm, rõ ràng là giả vờ!
Diệp Tích Nhân quấn xong vải, buộc một nút gọn gàng rồi thở phào: “Cuối cùng cũng xong. Nếu ngài còn đối đầu thêm với Xích Trản Lan Sách một lát nữa thôi, chắc giờ đã mất máu mà chết rồi.”
Nhưng nghĩ đến việc hắn vì lo cho nàng mà chẳng kịp bôi thuốc đã vội đến…
Nghiêm Đan Thanh nghe vậy, liếc nhìn nút băng gọn đẹp, mày giãn ra, khẽ lắc đầu: “Ứng Xương Bình ở ngay phía sau ta, chờ thêm chút nữa phủ doãn Nam Đô Trịnh Văn Giác cũng sẽ đến. Ta đã tính sẵn thời gian.”
May mà hôm nay hắn không chậm trễ, đến kịp lúc. Không ngờ chưa kịp hành động, Xích Trản Lan Sách lại đột nhiên muốn giết Diệp Tích Nhân trước.
Diệp Tích Nhân cũng nghĩ đến điều đó, sắc mặt sa sầm, khó hiểu: “Hắn rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Nghĩ lại mà vẫn còn sợ.
Nghiêm Đan Thanh mím môi, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn nàng, nghiêm túc dặn dò: “Xích Trản Lan Sách là kẻ cực kỳ nhạy bén, hắn đã để mắt đến nàng rồi. Diệp nhị cô nương, lần sau tránh xa hắn ra, đừng để chạm mặt.”
Diệp Tích Nhân cúi đầu, khẽ thở dài.
Nàng còn định giết Xích Trản Lan Sách cơ mà, nếu chỉ mới gặp đã bị hắn chú ý, vậy còn giết thế nào được nữa?
“Ta tên là Diệp Tích Nhân, tên tự là Tích Tích.” Ánh mắt nàng hướng ra dòng sông hộ thành, trời còn chưa tối hẳn, mơ hồ thấy con sông uốn quanh dưới chân núi, chảy giữa thành Nam Đô, nuôi dưỡng cả vùng đất này. “Gọi ta là Tích Tích đi.”
Trước đây nàng đã từng giới thiệu thân phận của mình, nhưng chưa từng nói rõ là hai chữ nào. Giờ đã tên tự của Nghiêm Đan Thanh là “Xuân Trú”, mà cả hai lại đang ở trong vòng lặp, về sau tất sẽ là đồng hành, vậy thì cũng chẳng cần phải “cô nương” với “tướng quân” cho xa cách làm gì.
Cùng ở trong một vòng tuần hoàn, vốn dĩ đã nên thân cận hơn một chút.
“Là chữ ‘tích’ trong ‘mạc vấn kim nhân do tích nhân’ sao, ‘tích nhân’ đó à?” Nghiêm Đan Thanh nghi hoặc hỏi.
Diệp Tích Nhân lắc đầu: “Là ‘tích’ trong ‘trân tích’ [quý trọng].”
Thành Nam Đô dần dần sáng đèn, muôn nhà thắp sáng rực rỡ, ánh lửa phản chiếu xuống mặt sông lấp lánh êm đềm, đẹp đến tĩnh lặng. Cõi đời này, quả thực có nhiều thứ đáng để trân quý.
Nghiêm Đan Thanh nhìn nghiêng khuôn mặt nàng, tim đập như trống giục. Hắn mấp máy môi, rất lâu sau mới bình tĩnh lại, khẽ gọi một tiếng: “Tích Tích.”
Diệp Tích Nhân quay đầu lại, hơi nhăn trán: “Rõ ràng Xích Trản Lan Sách không ở trong vòng lặp, sao hắn lại thấy ta quen mắt, còn muốn giết ta nữa chứ?”
Nàng thật sự không hiểu nổi!
Trước đây vẫn luôn cho rằng chỉ có mình bị cuốn vào vòng lặp, giờ Nghiêm Đan Thanh cũng đã bước vào, vậy còn Xích Trản Lan Sách thì sao?
Nghĩ tới đây, nàng cau chặt mày: “Ngài vào vòng lặp từ khi nào?”
“Sao lại gọi là ‘vòng lặp’?” Nghiêm Đan Thanh hỏi ngược lại trước.
“Phụ thân ta nói, thiên thời bốn mùa, nhật nguyệt tuần hoàn, vì thế mà chúng ta hết lần này đến lần khác khởi đầu lại, lặp đi lặp lại cùng một quãng thời gian, nên gọi là vòng lặp.” Diệp Tích Nhân đáp.
“Cách nói ấy quả thật rất chuẩn xác.” Nghiêm Đan Thanh gật đầu: “Nếu ta đoán không lầm, hẳn là ta giống như nàng. Đây đã là lần thứ mười bốn rồi.”
Rồi hắn dịu giọng trấn an: “Đừng lo về Xích Trản Lan Sách. Theo những gì thấy được hiện giờ, hắn chưa hề bước vào vòng lặp. Nhưng thời gian đảo ngược hết lần này đến lần khác, những chuyện từng xảy ra lặp lại, chưa chắc đã không để lại một chút dấu vết.”
Diệp Tích Nhân càng thêm nhức đầu. Sao chẳng có vết tích nào khác, lại chỉ rơi đúng vào người Xích Trản Lan Sách chứ?
Phiền toái thật!
Nàng lắc đầu, không nghĩ thêm nữa. Nghĩ đến lời Nghiêm Đan Thanh, nàng ngồi thẳng dậy, kéo tới một cành cây, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngài cũng là lần thứ mười bốn à? Vậy trước đó ngài đã trải qua những gì?”
Nói xong, nàng vừa nói vừa vẽ nguệch ngoạc lên đất: “Ta nói phần của ta trước nhé…”
Nàng kể lại tỉ mỉ bảy lần đầu tiên trong vòng lặp, “…Đến lần thứ tám, thời gian bắt đầu lại vào mồng Ba tháng Ba. Ta tưởng là lần cuối, nên đã xuống ngục gặp ngài. Sau đó thì những chuyện về sau ngài hẳn đều biết cả rồi. Còn ngài thì sao?”
Nghiêm Đan Thanh gật đầu, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Không có gì cả. Khi nàng chết, trước mắt tối sầm, ta cùng nàng quay lại buổi sớm mồng Một tháng Ba. Sau đó lần nào cũng như thế.”
Diệp Tích Nhân: “??”
Nàng có phần không phục, bực bội: “Sao ngài lại nhàn hạ thế, chẳng có gì xảy ra, còn ta thì bị trời hành cho chết đi sống lại?”
“Ta bị giam chết trong ngục, có muốn cũng chẳng làm được gì.” Nghiêm Đan Thanh khẽ cười, mày mắt giãn ra, dưới ánh lửa gương mặt vốn lạnh lùng lại trở nên dịu dàng, đẹp đến nao lòng. Hắn nói: “Chỉ có thể chết cùng Tích Tích mà thôi.”
Diệp Tích Nhân lập tức đỏ bừng vành tai, tay chân luống cuống, mặt cũng nóng bừng lên.
Người này, sao lại có thể tuấn mỹ đến thế chứ!
“Tích Tích, mồng Ba tháng Ba rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nghiêm Đan Thanh cụp mắt, khẽ lẩm bẩm: “Ta tưởng rằng… nàng có thể sống.”
Diệp Tích Nhân vừa định mở miệng đáp, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, nàng chợt nắm chặt lấy, đồng tử co lại, vô thức nghiêng người về phía trước, ánh mắt dán chặt vào mắt Nghiêm Đan Thanh, như không thể tin nổi.
“Vậy nên, ở vòng lặp trước ngài đã sớm đoán được rằng mình có thể sẽ chết, nhưng với kinh nghiệm từ vòng lặp thứ bảy, ngài chết rồi mà ta vẫn còn sống, cho nên ngài mới không nói với ta rằng ngài cũng ở trong vòng lặp sao?”
Nàng không biết thì sẽ không quá để tâm.
Nghiêm Đan Thanh không đáp, Diệp Tích Nhân cố chấp nhìn hắn, chỉ muốn có được một câu trả lời.
“Trước khi nàng bước vào địa lao, ta đã từng cố gắng vùng vẫy rồi. Chiếu ngục toàn là người của Lục Thiên, chỉ có một cai ngục tỏ ra hơi chút thương hại ta. Mồng Một tháng Ba, ta đã nói chuyện với hắn, nhờ hắn giúp ta gửi một bức thư ra ngoài. Chiều hôm đó, hắn bị treo cổ ngay đối diện địa lao.”
Nghiêm Đan Thanh nhìn nàng, giọng nói khẽ khàng: “Ta không biết Xích Trản Lan Sách còn có chiêu sau gì, cũng chẳng biết triều đình cuối cùng sẽ xử mình ra sao. Nhưng ta đã tính rồi, ở vòng lặp trước chỉ có năm phần khả năng thoát được, mà năm phần ấy là nàng đã dùng mấy mạng sống của mình để đổi lấy cho ta.
Bị giam trong địa lao hết lần này đến lần khác, chết đi sống lại vẫn chẳng hiểu vì sao, cố gắng tự cứu, cuối cùng chỉ khiến thêm một người khác mất mạng. Ngày ngày lặp lại, ngày ngày quay vòng, bị nhốt chết trong chốn ngục tù ấy.
Hắn từng nghĩ, đó là sự trừng phạt của trời sao?
Sau này, khi Diệp Tích Nhân cầm đèn lồng, vẻ mặt hoảng hốt bước vào địa lao, khoảnh khắc nhìn thấy nàng, mọi nghi hoặc, mơ hồ, thống khổ của hắn đều tan biến hết. Hắn đã hiểu ra.
Đó không phải là sự trừng phạt mà là ân huệ của trời cao.
Hắn sao có thể cố tình giấu nàng được? Khoảnh khắc nhìn thấy nhau, trên thế gian này, người hắn tin tưởng nhất, chính là nàng.
Bởi vì…
Sống chết của hắn đều gắn liền với nàng.
Diệp Tích Nhân còn sống, hắn có thể sống; Diệp Tích Nhân chết, hắn nhất định cũng sẽ chết theo.
Vòng lặp trước, nếu có thể thoát ra, hắn sẽ cùng nàng kề vai chiến đấu; nếu không thể, thì chỉ cần Diệp Tích Nhân còn sống, chỉ cần nàng sống thôi, cũng đã đủ rồi.
Nghiêm Đan Thanh đã sớm tiên liệu cái chết không thể nào giải của mình, “một lần gặp gỡ” với Diệp Tích Nhân, nàng biết càng ít thì khi hắn chết đi, nàng sẽ càng ít gánh nặng hơn, có thể yên tâm mà sống tiếp…
Cái chết lặp đi lặp lại đủ để tra tấn con người, nếu có thể kết thúc tại đây, để Diệp Tích Nhân bước ra ngoài, vậy là tốt nhất rồi.
Mắt Diệp Tích Nhân bỗng đỏ hoe.
Nàng chớp mắt một cái, vài giọt nước mắt không kìm được đã rơi xuống, giọng cũng nghẹn lại, nghiến răng nói: “Thế thì có ích gì? Ngài không sống được, ta cũng chẳng nhìn thấy mặt trời ngày mồng Bốn tháng Ba, vừa qua mồng Ba là lập tức khởi động lại!
Còn có gì không hiểu nữa chứ?
‘Chủ thể vòng lặp’ mà Diệp Phái phân tích, rõ ràng chính là Nghiêm Đan Thanh cũng đang trong vòng lặp mà!
Ở vòng lặp thứ bảy, Nghiêm Đan Thanh chết, nên khởi động lại không còn là mồng Một tháng Ba, mà là mồng Ba.
Ở vòng lặp thứ mười ba, Nghiêm Đan Thanh lại chết, nàng còn sống, nhưng chỉ sống được đúng một ngày, hết thời gian thì lập tức khởi động lại mồng Ba tháng Ba.
Cả hai họ đều là chủ thể vòng lặp, nàng chi phối sự sống chết của Nghiêm Đan Thanh, còn Nghiêm Đan Thanh cũng chi phối vòng lặp của nàng.”
Nghiêm Đan Thanh đưa tay ra, bàn tay rớm máu khẽ lau đi nước mắt cho nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Đúng vậy, nên ngay khi mở mắt ra hôm nay, ta đã nhận ra có điều bất thường. Khoảnh khắc nhìn thấy phụ thân nàng, ta đã hiểu ra được một nửa nên nôn nóng muốn đến gặp nàng. Còn bây giờ, cuối cùng ta đã hiểu nốt nửa còn lại.”
Muốn kết thúc vòng lặp này, thì cả hắn và Diệp Tích Nhân đều không thể thiếu một ai.
Hắn cũng phải sống.
Diệp Tích Nhân hít sâu một hơi, mỉm cười với hắn, lúm đồng tiền nhỏ hiện lên: “Vậy ngài nhất định phải sống, cùng nhau sống. Thật tốt quá, còn có một người cùng ta trải qua vòng lặp này.”
Trước nay nàng chưa từng nghe qua chuyện kỳ quái như “vòng lặp”, lật tung cả sách cổ cũng chẳng thấy ghi chép gì. Nàng đã cố nén sợ hãi mà một mình chống chọi, vừa lo vừa giận, cứ tưởng chỉ có mỗi mình, giờ cuối cùng cũng có thêm một người đồng minh.
Dù có hơi thiếu đạo đức, nhưng Diệp Tích Nhân thật sự thấy rất vui.
Mẫu thân nàng nói đúng, có bạn đồng hành thật tốt, không cần phải giải thích hết lần này đến lần khác, cũng chẳng phải chứng minh những gì mình đã trải qua. Chỉ cần hắn ở đây thôi, đã đủ để khiến cô tin rằng thế giới này là thật.
Rừng là thật, đống lửa là thật, con sông hộ thành dưới chân núi là thật, muôn ngàn ánh đèn nơi kinh thành rực rỡ kia cũng là thật, và nàng… cũng thật sự tồn tại.
Như thể hiểu được điều nàng đang nghĩ, Nghiêm Đan Thanh khẽ chạm vào mu bàn tay nàng, như truyền cho nàng hơi ấm của mình.
Hắn thu tay lại, giọng nói kiên định đến mức không thể lay chuyển: “Chúng ta đều phải còn sống, Tích Tích, nàng nhất định sẽ thoát khỏi vòng lặp, được sống bình yên dài lâu bên gia đình.”
Diệp Tích Nhân ngẩng đầu lên, nét mặt nghiêm túc: “Cả ngài nữa.”
Ánh lửa nhảy nhót, phản chiếu trong mắt nàng. Trải qua bao lần lặp lại, bao lần chết đi sống lại, nàng vẫn rạng rỡ và đầy sức sống như thế, so với ngọn lửa bên cạnh còn ấm áp hơn nhiều.
Nghiêm Đan Thanh khẽ mỉm cười, khóe môi nhếch lên, đôi mắt cong cong: “Được, ta sẽ ở bên nàng, chúng ta cùng nhau sống tiếp.”
Mắt Diệp Tích Nhân hoe đỏ, nàng mỉm cười rạng rỡ đáp lại hắn. Nỗi sợ hãi bao lâu nay quấn chặt trong lòng cuối cùng cũng được xua tan.
Sau này, nàng sẽ không còn là người cô độc bị mắc kẹt giữa cái chết nữa. Nàng có gia đình dù họ chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn thương nàng, ủng hộ nàng. Và nàng còn có bạn đồng hành, vị tiểu tướng quân lừng danh của Đại Lương, Nghiêm Đan Thanh.
Hai người nhìn nhau.
Bên cạnh, lửa cháy tí tách, tàn lửa bắn tung; trăng khuyết dần ló rạng, sông hộ thành lặng lẽ trôi. Trong kinh thành Nam Đô náo nhiệt vô cùng, càng làm cho khoảng không giữa họ trở nên yên tĩnh đến lạ. Mà sự yên tĩnh ấy khiến tim người đập loạn nhịp, và hai vành tai cùng lúc đỏ lên, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Không đúng!
Đồng tử Diệp Tích Nhân co lại, nàng ngẩng phắt đầu lên, đột ngột mở miệng phá tan tĩnh lặng: “Khoan đã, ngài ra ngoài bằng cách nào?”
Nghiêm Đan Thanh sững người một chút, ngoan ngoãn đáp: “Vượt ngục.”
Diệp Tích Nhân: “???”
Nàng lập tức hét lên với vẻ mặt tuyệt vọng, chỉ thiếu nước ngã lăn ra đất.
A!!!
Cứu với, đầu cả nhà nàng toi rồi!
*
Nghiêm Đan Thanh: Tim đập thình thịch
Diệp Tích Nhân: A!!! Đầu cả nhà ta!
***