Chương 2: Ra tay
***
Không phải chứ, chân đã gãy rồi mà vẫn khăng khăng phải vào trường thi, Diệp Trường Minh, huynh với Diệp gia có thù oán đúng không?!
Trước mắt Diệp Tích Nhân tối sầm, suýt thì đứng không vững. Tỳ nữ Tuyết Thiền vội đỡ lấy nàng, nhóm bà vú cuống quýt sai người bưng nước nóng, dọn ghế ra, cả tiền viện lập tức loạn thành một đoàn.
Liêu thị một tay vuốt lưng nữ nhi, kéo nàng ngồi xuống, dịu giọng trấn an: “Đừng lo, ca ca con da dày thịt thô, nhất định không sao đâu. Ta đã phái người ra canh giữ ngoài cổng trường thi, con đừng lo…”
Diệp Tích Nhân: ……
Ta nào có lo cho huynh ấy, ta chỉ muốn lại đánh thêm một trận thôi!
Liêu thị: “Đại lang cũng thật là, đã bị thương rồi sao không chịu về nhà trước?”
Diệp Tích Nhân: ……
Huynh ấy nhất định là có thù oán với Diệp gia!
Liêu thị: “Không biết là kẻ nào làm, chẳng rõ thương tích nặng nhẹ thế nào?”
Diệp Tích Nhân: ……
Thật là đánh quá nhẹ!!
Quả nhiên Diệp Trường Minh da dày thịt thô, thế này rồi vẫn còn bò được vào trường thi chịu chết. Diệp Tích Nhân nghiến răng nghiến lợi, há miệng lại chẳng thốt ra được câu nào, trong đầu ong ong, cảnh tượng cả nhà lảo đảo bị áp giải ra chợ, lưỡi đao sáng loáng bổ xuống, cổ họng tê rát, máu tươi tung tóe……
Nàng run lẩy bẩy, vô thức siết chặt cổ tay Liêu thị, cuối cùng bật ra tiếng: “Hết cứu rồi, hoàn toàn hết cứu rồi!”
“Hả?” Liêu thị ngẩn ra.
Máu nóng xông thẳng đỉnh đầu, Diệp Tích Nhân vụt đứng dậy: “Dù sao cũng đều phải chết, lần này ta tuyệt không làm quỷ đói! Người đâu, mau bưng tất cả những món ta ưa thích lên, không có thì ra ngoài mua.”
“Tuyết Thiền, nhanh chuẩn bị bút mực giấy, ta sớm đã chướng mắt nha đầu Vĩnh Ninh kia, phải viết một phong thư mắng nàng cho hả dạ. Lại đem bộ trâm sức đắt đỏ ta từng thích mua về đây cho ta.”
“Còn sính lễ của ta đâu? Mau gom hết bạc đổi thành gạo, gửi cho đám lưu dân ngoài kia, ta phải tích chút công đức, cầu kiếp sau thuận lợi thoát nạn, chặn đứng bi kịch này……”
Nàng trịnh trọng dặn dò “hậu sự”, khóe môi vẽ một nụ cười không chút ấm áp, gương mặt phủ đầy màu sắc tử vong.
“A!” Liêu thị nghe đến đó, hét lên một tiếng thảm thiết, kinh hô: “Ôi con của ta!”
*
Một ngày này của Diệp gia, rối loạn tơi bời.
Đại công tử “mang thương” bước vào trường thi, Nhị tiểu thư vốn ôn nhu nề nếp lại hoảng loạn “phát điên”, làm ra những chuyện kinh động dị thường.
Liêu thị đau đầu nhìn nữ nhi đang ăn ngấu nghiến trước mặt.
Diệp Tích Nhân mang dáng vẻ điên cuồng của một kẻ sắp chết. Trên bàn bày la liệt sơn hào hải vị, nàng còn uống hai chén rượu, ăn uống no say, hai má hồng lên rồi đặt đũa xuống, điềm tĩnh mở lời: “Mẫu thân, người ăn quá ít rồi, mau ăn thêm chút nữa đi.”
Liêu thị nào nuốt nổi, chỉ lo lắng dán mắt nhìn nữ nhi, nghe vậy càng sầu muộn: “Tích Tích của ta, rốt cuộc con làm sao thế này? Hay để mời đại phu đến xem thử?”
“Hôm qua” đã mời rồi. Không có bệnh, chỉ thật sự gặp phải quỷ đánh tường, trong một ngày chết rồi sống, sống rồi lại chết.
Diệp Tích Nhân ngẩng nhìn sắc trời, lấy khăn tay lau khóe miệng, xoay mấy chiếc vòng nơi cổ tay, rồi còn thấy chưa đủ, nàng đội lên đầu một mớ châu ngọc chói lóa, sau đó đến bên Liêu thị, cầm hết cả trâm vàng cắm lên cho bà, nghiêm túc dặn: “Đeo lấy những thứ này. Mẫu thân nhớ lát nữa chia chút lợi lộc, bớt chút chịu khổ.”
Liêu thị: “?”
Điên rồi, nữ nhi của mình thật sự điên rồi.
Chưa kịp mở miệng, Diệp Tích Nhân đã nhìn ra cửa: “Đến rồi.”
“Rầm”, cửa lớn bị một cước đá tung, một đám lính tốt tràn vào Diệp phủ, đao dài sáng lạnh lấp lóe, khiến toàn phủ kinh hoàng thất sắc.
Người dẫn đầu chính là Chỉ huy sứ Hoàng Thành tư Lục Thiên, đầu đội mũ ô sa đen, hồng y như máu, ánh mắt như đao, lạnh lẽo quét qua Liêu thị và Diệp Tích Nhân. Hắn vung mạnh cánh tay, mở ra một cuộn chiếu chỉ giấy gai vàng, trong bầu không khí sợ hãi tột cùng và tĩnh lặng ghê người, hắn cất giọng lạnh lẽo: “Người trong Diệp thị, toàn gia nghe chỉ!”
“Tra ra nhi tử của thượng thư Bộ Hộ Diệp Phái, Diệp Trường Minh, miệt thị thánh hiền, gian lận trường thi, khi quân phạm thượng, chứng cứ xác thực, chiếu theo luật Đại Lương, Diệp thị trên dưới che lấp, mãn môn sao trảm!”
Trong Diệp phủ, thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
“Không thể nào!” Liêu thị thất kinh.
Bà bật dậy, theo bản năng che chở nữ nhi sau lưng. Thế nhưng vạt váy Diệp Tích Nhân khẽ lay, nàng đã bước lên trước một bước.
Hai lần trước, nàng giống như mọi người, bị dọa đến hồn phi phách tán, gần như không hề phản kháng, bị người của Hoàng Thành tư trói giải, rồi trong tuyệt vọng mà chịu chém đầu. Nhưng lần này không giống. Ngay khi Diệp Trường Minh đặt chân vào trường thi, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết. Dù lòng vẫn còn sợ hãi, song vẫn cố gắng giữ cho mình một chút tỉnh táo và lý trí.
Đến “lần thứ ba” nghe chỉ, cuối cùng nàng cũng cất tiếng đối diện với Lục Thiên: “Lục đại nhân, phụ thân ta là Tòng thượng thư Hộ Bộ quan cao Nhị phẩm. Dù ca ca ta có tội, cũng phải do Đại Lý Tự thẩm vấn, rồi chuyển qua Hình Bộ, sao lại lập tức phán toàn bộ Diệp phủ tru di?”
Môi nàng run rẩy, giọng nói càng lúc càng run, nhưng lại càng thêm vang dội. Trước viện tĩnh lặng đến nỗi nghe rõ từng tiếng hít thở.
Ánh mắt Lục Thiên chậm rãi dời đến trên người nàng, đảo qua đảo lại.
Diệp Tích Nhân bị Liêu thị kéo lùi ra sau, nhưng mười ngón dưới tay áo vẫn khẽ run, chỉ là nàng cắn chặt môi, ưỡn thẳng cổ, đối diện ánh nhìn như lưỡi đao của Hoàng Thành sứ mà không chịu cúi đầu.
“Diệp Phái đúng là có bản lĩnh, không chỉ dạy ra được một nhi tử dám gian lận trong trường thi, còn dạy cả nữ nhi to gan đến vậy.” Lục Thiên bỗng lạnh lùng bật cười, nét mặt ngập tràn khinh miệt. “Gian lận trường thi vốn dĩ chính là tội tru di cả nhà, chứng cứ đã rõ ràng, bệ hạ thịnh nộ, còn cần Đại Lý Tự chen vào ư?”
Hắn bước từng bước tiến lại gần Diệp Tích Nhân, lưỡi đao trong tay sáng lạnh, triều phục đỏ tươi như máu phủ xuống, khí thế áp bức đến cực điểm. Đôi mắt hắn chăm chằm nhìn nàng, tựa như rắn độc rình mồi. Hai người liên tục lùi, mãi đến khi lưng chạm bàn, không còn đường thối lui.
“Lúc này sứ thần Bắc Yến vừa mới vào kinh, Diệp gia các ngươi lại gây ra chuyện nhơ nhuốc như thế. Diệp Phái thì thế nào? Sớm bị ta bắt giam, hiện giờ cũng đang chờ chết trong chiêu ngục.” Giọng hắn càng lúc càng gần.
Hộ Bộ Thượng thư tuy là tòng Nhị phẩm, nhưng trên có Bình Chương sự kiêm Xu Mật Sứ Tưởng Du nắm cả lục bộ, dưới có Hữu tào ngự sử Ngự Chi Trạch nắm thực quyền. Diệp Phái rốt cuộc tính là gì? Còn Lục Thiên hắn chưởng quản Hoàng Thành tư, giữ vững kinh đô, trong thời loạn, nào thèm kiêng kỵ một Thượng thư hữu danh vô thực?
Tim Diệp Tích Nhân chùng xuống. Hai lần trước khi bị chém đầu, tuy biết chiếu chỉ là “mãn môn sao trảm”, nhưng bởi chưa thấy tận mắt Diệp Phái cùng Diệp Trường Minh, nàng vẫn còn nuôi hy vọng. Giờ thì đã rõ…… Hai người cũng không thể còn sống.
Liêu thị gắng gượng kéo lại một chút tỉnh táo, vội vàng cầu giải: “Đại nhân, ta hiểu rõ Trường Minh, nó văn tài xuất chúng, lúc còn ở Bắc Đô đã sớm có tiếng, sao có thể gian lận? Nhất định là hiểu lầm, xin đại nhân…”
Lục Thiên một tay nắm đao, thình lình đẩy cả hai người ngã xuống đất, khóe miệng nhếch lạnh: “Chứng cứ rành rành, có oan thì xuống hoàng tuyền mà nói với Diêm Vương!”
Lời vừa dứt, Lục Thiên đã cất bước rời đi.
Hai người bị hất ngã, Diệp Tích Nhân vội đứng lên đỡ Liêu thị.
“Đại nhân!” Liêu thị vẫn còn gào gọi.
Song Lục Thiên đã phất tay, hạ lệnh trói giải. Ngay cả lão phu nhân ở Thọ Đường cũng chẳng buông tha, đều bắt người đi. Mấy tên tiểu tốt vạm vỡ xông lên, trong tay lăm lăm dây thừng thô nhám cùng giẻ vải nhét miệng. Liêu thị ôm chặt nữ nhi, bị người ta thô bạo giằng ra.
Diệp Tích Nhân cắn răng nhổ xuống một chiếc trâm vàng, nhét vào tay kẻ cầm dây thừng, gượng cười: “Đại nhân cầm lấy uống chén rượu, xin hạ thủ lưu tình. Tổ mẫu ta tuổi đã cao, lại là Cáo mệnh phu nhân ba triều, mong các vị nể mặt chút.”
Tên tiểu tốt nhìn nàng, lại nhìn cây trâm vàng nặng tay. Vài người liếc nhau, trói nàng cùng Liêu thị thì cố ý nới lỏng, cũng chẳng nhét giẻ vào miệng, còn đám đi bắt lão phu nhân cũng không mang dây thừng theo.
“Đại nhân, sao lại đột ngột như vậy?” Diệp Tích Nhân thấp giọng hỏi tên lính áp giải mình.
Tên la tốt chau mày. Diệp Tích Nhân tháo một chiếc vòng ngọc, lén lút nhét vào tay hắn.
“Ai mà biết? Sáng nay nghe nói trong trường thi có gian lận, từ trong đó lôi ra một sĩ tử, trong cung chấn động không nhỏ. Lục đại nhân bảo theo theo phủ các ngươi, đợi thánh chỉ xuống thì lập tức bắt người, suốt cả ngày bôn ba.” Tên la tốt khẽ hất tay áo, nhanh chóng giấu vòng ngọc.
“Vậy thì…”
“Ngươi làm gì đó?!” Phía trước, một tiểu đầu mục xoay lại quát lớn, mặt mày hung hãn, roi trong tay vung thẳng về phía họ, quất xuống tàn nhẫn. Trong mắt bọn chúng, những kẻ sắp chết này chẳng có chút giá trị nào.
Thân thể Diệp Tích Nhân run lên, nàng vội vàng tháo thêm chiếc vòng noãn ngọc, từ tay bị trói khó khăn nâng lên, hết sức thức thời: “Đại nhân, ta chỉ hỏi chút chuyện để làm quỷ cũng minh bạch thôi.”
Tiểu đầu mục khựng lại, khó mà không động tâm. Roi dừng lơ lửng giữa không trung, rồi từ từ thu về. Hắn lặng lẽ cầm lấy chiếc vòng, hạ thấp giọng: “Các ngươi sống không nổi đâu, đừng giãy nữa. Sứ đoàn Bắc Yến mới nhập kinh, trên dưới triều đình đều bận ứng phó. Huynh trưởng ngươi lại gây ra trò gian lận trường thi, chứng cứ rành rành, vừa khéo để đám người Bắc Yến nghe được, nhạo báng Đại Lương một phen. Thánh thượng cùng các tể tướng giận dữ, lập tức hạ chỉ tru di cả nhà……”
Trong lòng Diệp Tích Nhân trầm xuống.
Quả thực là vô vọng rồi. Nàng đem trâm vàng cùng vòng ngọc lần lượt tháo xuống, nghĩ bụng, đã vậy chi bằng chịu ít khổ sở hơn.
Dù sao cũng đã quen với lưỡi đao chém xuống đầu rồi.
*
Đại Lý Tự, chiếu ngục.
Một bóng người ngồi trên nền rơm rạ, cổ tay cổ chân đều bị xiềng sắt giam cứng, khắp người thương tích, máu loang đỏ cả vạt áo vải, tóc rối phủ quá nửa gương mặt. Trong ngục tối không có lấy một khung cửa sổ, chết chóc tĩnh mịch. Thế nhưng bóng đen ấy vẫn ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp thân hình bất động, chỉ có đôi mắt khẽ chuyển động, nhìn về phía cửa ngục.
Một bóng đen khác xuất hiện, tên ngục tốt tiến vào đặt hộp cơm trước mặt hắn, từng món một bày ra, lại rót thêm một bát nước.
Người kia từ tốn khép mắt.
*
Cổng chợ.
Đao phủ cao giơ hai tay, phun một ngụm rượu nồng, quỷ đầu đao loáng ánh hàn quang, nặng nề chém xuống, đau đớn ập đến, máu tươi bắn tung……
Diệp Tích Nhân ôm cổ bật dậy, hơi thở dồn dập, đôi mắt đầy sợ hãi.
“Tiểu thư?” Đám tỳ nữ nối nhau ùa vào, đại nha đầu mặt mày hoảng hốt, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán nàng vừa dặn: “Mau, mang nước đến!”
Cảnh quen thuộc, tiếng quen thuộc. Diệp Tích Nhân nuốt nước bọt, hỏi: “Tuyết Thiền, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
“Mùng một tháng ba, hôm nay chính là kỳ thi mùa xuân……”
Quả nhiên, lại là ngày này!
Diệp Tích Nhân lập tức nhảy xuống giường, nghiến răng nghiến lợi: “Mau, thay y phục cho ta, chuẩn bị xe ngựa, ta phải đi ‘tiễn’ ca ca……”
Chỉ cần Diệp Trường Minh bước vào trường thi thì sẽ có vụ gian lận, mà triều đình tuyệt chẳng nghe giải thích, trực tiếp hạ chỉ tru di toàn tộc. Ba lần trải qua, chi tiết có khác nhưng kết cục đều y hệt.
Muốn thay đổi, phải chặt đứt tận gốc!
*
Trong bóng tối.
Cỗ xe sơn đen sầm sập lao nhanh, bụi tung mịt mù, rồi dừng trước ngõ nhỏ Văn Lâm Phường.
Diệp Tích Nhân xách đèn lồng vội vã bước vào hẻm tối. Lần thứ hai đã quen, lần thứ ba càng thêm thuần thục, mặc kệ những ánh mắt như sói hoang, nàng hít sâu một hơi, cất giọng: “Mã Sơn, ra đây cho ta!”
Mã Sơn: “???”
Hắn mơ màng ngồi dậy, dụi dụi đầu còn choáng váng, từ trong bóng tối đi ra. Thân hình cao lớn vạm vỡ, khí thế đè người, mặt mày dữ dằn: “Ngươi là ai?”
Kỳ quái. Hắn cẩn thận đánh giá Diệp Tích Nhân. Đối phương tuy trùm kín mũ áo, khó thấy rõ dung nhan, nhưng nữ tử khuê các thế này, hắn chắc chắn không thể nào quen biết.
“Chuyện đó không quan trọng.” Diệp Tích Nhân nâng đèn, mỉm cười nhạt, “Quan trọng là giúp ta làm một việc, ta trả ngươi hai mươi lượng bạc.”
“Việc gì?” Gương mặt dữ tợn của Mã Sơn lập tức thu lại, sảng khoái đáp ứng.
“Hai khắc nữa sẽ có một sĩ tử mặc lam, đầu đội mũ sa la tím sắc, theo sau có hai hạ nhân một béo một gầy, đi vào trường thi. Ngươi mang người chặn hắn trên đường…” Diệp Tích Nhân hít sâu, nghiến răng: “Đập gãy tay phải hắn cho ta! Nếu hắn còn muốn vào trường thi, thì chân cũng chặt luôn. Chỉ cần còn chữa được, cứ ra tay thật nặng!”
Lần trước vì mềm lòng mà chuốc họa, quả nhiên làm người không thể quá “nhân từ”.
Mã Sơn: “……”
Thù này lớn đến mức nào nha?
*
Diệp Trường Minh: Ai đánh ta???
Liêu mụ mụ: Ai đánh con trai ta?
Diệp Tích Nhân: Đánh nhẹ quá.
***