Chương 211
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
“Hãy đi nói với Lỗ Tứ Nương, bảo bà ta tìm vài người giúp Tiêu Huệ Nương một tay. Nàng ta chẳng phải rất thích lôi những chuyện cũ rích ra nói sao? Chúng ta sẽ giúp nàng ta khuếch trương thật lớn! Công tử Trần gia năm đó cũng được xem là một mỹ nam tài sắc vẹn toàn, vậy mà mới chỉ mười năm ngắn ngủi, chẳng còn mấy ai nhớ đến hắn nữa!” Doanh Đông Quân khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, “Bổn cung xưa nay luôn thương hoa tiếc ngọc, thực sự không nỡ nhìn hắn rơi vào kết cục thê lương thế này.”
Tiểu Cát Tường cười híp mắt gật đầu, xoay người bước ra ngoài.
Nhờ có sự phối hợp của Doanh Đông Quân, chuyện Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An hầu làm loạn trước phủ Trưởng công chúa chỉ trong nửa ngày đã lan khắp kinh thành.
Đúng như mong muốn của Tiêu Huệ Nương, những lời bàn tán về việc Cố Phượng Khởi gian lận trong cuộc tỉ thí của Cấm quân dần lắng xuống. Tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào mối quan hệ rối rắm cùng những ân oán trắc trở đầy kịch tính.
Chỉ là, trong đoạn ân oán này không chỉ có Trưởng công chúa, Thế tử phủ Tĩnh An hầu và nữ nhi Tiêu gia, mà còn xuất hiện thêm một nhân vật vốn đã bị lãng quên từ lâu, lang quân Trần gia. Chính vì nhân vật này đột nhiên bị đào lên, lại vô cùng thần bí, khiến dân chúng càng thêm tò mò, thi nhau lật lại quá khứ của hắn.
Đến khi nhà họ Tiêu nhận ra điều này, muốn ngăn cản lời đồn, che giấu sự tồn tại của Trần lang quân thì đã quá muộn.
Một người từng tồn tại thực sự trên thế gian này, muốn xóa sạch mọi dấu vết của hắn là điều vô cùng khó.
Chẳng mấy chốc, quá khứ của lang quân Trần gia đã bị dân chúng kinh thành đào bới đến tận gốc rễ.
Trần Mộng Trạch, con trai độc nhất của Trần Kỳ, Thị lang Hộ bộ ngày trước. Ba tuổi đã biết chữ, chín tuổi làm văn, từ nhỏ đã mang danh thần đồng, mười bảy tuổi liền đỗ Tiến sĩ. Không chỉ tài năng xuất chúng, Trần lang quân còn có dung mạo hơn người, được ca tụng là “Phấn ngọc lang”. Đáng tiếc, không bao lâu sau khi đỗ Tiến sĩ, Trần gia gặp nạn, phụ thân hắn, Trần Kỳ, tự sát trong ngục, bản thân Trần Mộng Trạch cũng ngã bệnh rồi mất không lâu sau đó.
Nhắc đến vị lang quân Trần gia này, không ai không thở dài tiếc nuối.
Đương gia nhà họ Tiêu hiện tại, Tiêu Sĩ Quán giận tím mặt, lập tức gọi phụ thân của Tiêu Huệ Nương là Tiêu Sĩ Khuê, đến mắng một trận thậm tệ.
Tiêu Sĩ Khuê biết lần này đúng thật là nữ nhi mình gây họa, lý lẽ không vững, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nghe đại ca trách mắng.
Đợi đến khi cơn giận của Tiêu Sĩ Quán nguôi đi phần nào, Tiêu Sĩ Khuê mới cúi đầu, xấu hổ nói: “Đại ca dạy bảo rất đúng. Là thường ngày ta quá mức nuông chiều Huệ Nương, mới khiến nó trở nên không biết nặng nhẹ. Lần này, ta nhất định không dung thứ cho nó.”
Tiêu Sĩ Quán trầm giọng: “Ngươi dạy con thế nào, ta không can thiệp. Nhưng chuyện của Trần gia, mười năm trước đã chấm dứt, không nên để người ta đào bới lại!”
Tiêu Sĩ Khuê vội vàng đáp: “Đại ca yên tâm. Chuyện của Trần gia, năm đó đã xử lý sạch sẽ, sẽ không có sóng gió gì đâu. Trưởng công chúa nhắc đến hôn ước giữa nhi tử của Trần Kỳ và Huệ Nương, chắc cũng chỉ vì tư thù cá nhân với con bé mà thôi.”
Tiêu Sĩ Quán nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Hy vọng là vậy. Dù lời đàm tiếu không thể lay động Tiêu gia, nhưng cũng không thể chủ quan. Chuyện này nhất định phải xử lý thỏa đáng.”
Tiêu Sĩ Khuê đáp: “Vâng, đại ca.”
Lúc này, trong phủ Lý gia, A Kim đang hào hứng kể với Lý Hoằng Thừa về chuyện Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An hầu làm loạn phủ Trưởng công chúa, vốn đang rầm rộ lan truyền trong dân gian.
Lý Hoằng Thừa ngồi sau án thư, một tay chống cằm, một tay cầm bút, đang vẽ gì đó. Thỉnh thoảng, hắn lại chấm chút màu từ hộp bột màu bên cạnh.
“…Trưởng công chúa không chỉ vạch trần việc Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An hầu từng có một vị hôn phu trước, mà còn một cước đá nàng ta lăn xuống bậc thềm. Nếu không nhờ Tĩnh An hầu đến kịp, e rằng Thế tử phu nhân đã gãy tay gãy chân rồi.”
Lý Hoằng Thừa đổi sang một cây bút khác, chấm thêm chút màu đỏ mẫu đơn, vừa tô màu cho bức tranh, vừa thờ ơ cảm thán: “Vị Trưởng công chúa kia đúng là một kẻ nhẫn tâm. Tiêu Huệ Nương không phải đối thủ của nàng ta.”
A Kim gật đầu đồng tình, cảm thán: “Đúng vậy! Cũng quá tàn nhẫn rồi! Thế tử phu nhân phủ Tĩnh An hầu lần này đúng là tự rước nhục vào thân, ai da!”
“Nếu chỉ là tự rước nhục, vậy thì nàng ta vẫn còn may mắn, chỉ sợ rằng…” Giọng nói của Lý Hoằng Thừa chợt ngừng lại, hắn đặt bút xuống, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: “Trần Mộng Trạch, Trần Kỳ?”
A Kim nghi hoặc: “Chỉ sợ cái gì?”
“Chỉ sợ nàng ta còn có chiêu sau.” Lý Hoằng Thừa nhíu mày, “Nếu thật sự như vậy, tất sẽ có đại họa.”
A Kim lo lắng hỏi: “Vậy lang quân có định ngăn cản không?”
Nghe vậy, Lý Hoằng Thừa bật cười tự giễu, lại đổi một cây bút khác, chấm chút màu xanh lam từ đĩa màu, vừa tỉ mỉ tô điểm bức tranh, vừa thong thả đáp: “Lang quân nhà ngươi đâu phải thần tiên. Ngay cả chuyện nàng ta muốn làm gì ta còn chưa rõ, làm sao ngăn cản được?”
Lúc này, có người đứng ngoài thư phòng bẩm báo: “Lang quân, gia chủ cho mời.”
Động tác trong tay Lý Hoằng Thừa khựng lại, hắn liếc nhìn về phía cửa, hỏi: “Tổ phụ chỉ gọi một mình ta, hay còn gọi thêm những người khác?”
Gia nhân đáp: “Gia chủ còn sai người mời thêm vài vị trong tộc.”
Lý Hoằng Thừa gật đầu: “Ta biết rồi, sẽ đến ngay.”
Tiếng bước chân của gia nhân dần xa.
Lý Hoằng Thừa đặt bút xuống, vừa thu dọn thư án vừa nói với A Kim: “Đi thôi, đến gặp tổ phụ.”
A Kim lo lắng nói: “Lần trước gia chủ mắng lang quân một trận thậm tệ, sau đó suốt hai ngày cũng không chịu gặp. Lần này lại gọi lang quân đến, chẳng lẽ vẫn chưa hết giận, muốn trách phạt tiếp sao?”
Lý Hoằng Thừa lại đáp với giọng nhẹ nhàng: “Ngươi đúng là xem nhẹ lão nhân gia rồi. Ta đoán hôm nay ông gọi ta đến là vì đã nghĩ thông suốt, hạ quyết tâm từ quan.”
A Kim kinh ngạc: “Lần trước gia chủ còn giận dữ lắm mà? Sao lại nhanh chóng nghĩ thông suốt như vậy?”
“Nếu ông không nghĩ thông, chỉ có thể tìm người khác làm tộc trưởng thôi. Việc ông từ quan chính là điều kiện để ta đồng ý tiếp nhận vị trí này.” Lý Hoằng Thừa thu mấy bức tranh lại, đưa cho A Kim: “Cầm lấy, cất đi.”
A Kim nhận lấy, cúi đầu nhìn thoáng qua, không nhịn được khen ngợi: “Vẽ đẹp quá, cứ như thật vậy!”
Thoạt nhìn, bức tranh tưởng chừng là một bức họa mỹ nhân chưa hoàn thành, nhưng xem kỹ mới nhận ra đó là hình vẽ một bộ váy áo nữ nhân, hoa văn tinh xảo, màu sắc phối hợp vô cùng hài hòa. Bên cạnh còn có các loại trang sức cài tóc và vòng ngọc đi kèm.
“Đây đều là mẫu mới của Nghê Thường các, Uyển Nương chắc chắn sẽ thích. Đợi vài ngày nữa Nghê Thường các ra mắt y phục mùa đông, ta lại vẽ cho nàng mấy bộ.” Lý Hoằng Thừa xoa xoa cổ tay, thấy A Kim vẫn còn chăm chú nhìn tranh, bèn có lòng tốt hỏi: “Thích à? Có cần ta vẽ cho ngươi vài bộ để đốt xuống mặc không?”
A Kim rùng mình, vội vàng cất tranh đi, “Đa tạ lang quân có lòng, tạm thời không cần đâu.”
Lý Hoằng Thừa gật đầu: “Vậy thôi, lúc nào cần cứ nói với ta.”
A Kim: “…”
*
Sáng hôm sau, trên triều đình, Lý Hoằng Thừa tiến lên, thay mặt tổ phụ Lý Xương Phụ trình tấu chương, xin từ chức Ngự Sử đại phu, khiến cả triều đình chấn động.
Thái hậu tỏ ra khó xử, còn cố gắng giữ lại.
Nhưng Lý Hoằng Thừa lại thưa rằng tổ phụ đã quyết ý, đồng thời trình bày rõ chẩn đoán của Thái y về bệnh tình của Lý Xương Phụ, nhấn mạnh rằng thân thể tổ phụ hiện nay cần được tĩnh dưỡng, thực sự không thể tiếp tục đảm đương chức vị này.
Cuối cùng, Thái hậu đành tiếc nuối phê chuẩn.
***