Đông Quân – Chương 209

Chương 209

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Tiêu Huệ Nương không khỏi nhớ lại lời Lý Hoằng Thừa đã nói trong phủ công chúa trước đó, nàng ta không nhịn được mà rùng mình một cái.

Tiêu Huệ Nương hối hận rồi.

Nhưng nhìn gương mặt tươi cười của Doanh Đông Quân trước mắt, dù sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lớp áo trong, nàng ta vẫn cắn răng, không chịu tỏ ra yếu thế.

Tiêu Huệ Nương bất ngờ lao lên, giơ tay, muốn tát Doanh Đông Quân một cái.

Lúc này nàng ta không phải vì xúc động, mà là muốn dùng hành động ẩu đả với Trưởng công chúa để chuyển sự chú ý của mọi người khỏi chuyện cũ kia. Chuyện sau đó dù có ầm ĩ đến trước mặt hoàng thượng, cũng có thái hậu che chở cho nàng ta.

Tiểu Cát Tường vẫn luôn chằm chằm quan sát Tiêu Huệ Nương, trong mắt lóe lên tia đỏ đầy sát khí.

Hắn chờ Tiêu Huệ Nương nhào lên, rồi sẽ thừa cơ châm độc vào người nữ nhân điên cuồng này.

Kim độc mảnh như sợi lông bò, đâm vào cơ thể sẽ không để lại dấu vết trên da, cũng không lập tức phát tác, mà sau mười hai canh giờ mới khiến người trúng độc đột ngột tử vong. Sau đó, dù có ngự trát giỏi nhất đến khám nghiệm, cũng không thể tìm ra dấu vết. Quả thật quá thích hợp để đối phó với kẻ dám cả gan sỉ nhục công chúa trước mặt hắn!

Ngay khi đầu kim trong tay Tiểu Cát Tường sắp chạm vào cánh tay lộ ra khi Tiêu Huệ Nương giơ lên…

“Dừng tay!”

Tiêu Huệ Nương nghe thấy tiếng quát này, thân thể lập tức cứng đờ.

Doanh Đông Quân cũng kịp thời giữ chặt cổ tay Tiểu Cát Tường, ngăn không cho hắn ra tay giết người.

Tiêu Huệ Nương quay đầu lại, liền thấy Cố Phượng Khởi đang sải bước đi tới, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Cả người nàng ta cứng đờ, đến cánh tay giơ lên cũng quên bỏ xuống.

Ngay lúc ấy, Doanh Đông Quân lại giả vờ kinh hô một tiếng: “A!”

Ngay sau đó, Tiêu Huệ Nương cảm thấy bụng mình đau nhói dữ dội, thân thể mất thăng bằng, ngã nhào về phía bậc thang.

Doanh Đông Quân bình thản thu chân lại.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không ai ngờ được phu nhân thế tử Tĩnh An hầu và Trưởng công chúa, hai người có thân phận tôn quý như vậy, lại nói động thủ là động thủ, nói ra chân là ra chân.

Tỳ nữ của Tiêu Huệ Nương vừa kịp phản ứng, muốn lao lên kéo nàng ta lại, nhưng đã không kịp.

“A—!” Tiêu Huệ Nương hét lên thảm thiết, lăn từ bậc thang xuống.

“Phu nhân!” Đám gia nhân của Tiêu Huệ Nương kinh hãi, vội vàng đuổi theo, nhưng không sao bắt kịp tốc độ nàng ta lăn xuống.

May mà Cố Phượng Khởi kịp phi thân tới, khi Tiêu Huệ Nương lăn được ba bốn bậc thang, hắn đã giữ chặt lấy nàng ta.

Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều há hốc miệng, kinh ngạc đến không khép lại được.

Cố Phượng Khởi đỡ Tiêu Huệ Nương đứng vững, ngước lên nhìn Doanh Đông Quân.

Doanh Đông Quân nấp sau lưng Tiểu Cát Tường, làm bộ giận dữ, lên tiếng trước để chiếm thế chủ động: “Thế tử Tĩnh An hầu, phu nhân của ngươi dám công khai ra tay với bổn cung trước bao người! Nàng ta muốn phạm thượng sao?!”

Cố Phượng Khởi cúi đầu, đỡ Tiêu Huệ Nương dậy. Sắc mặt nàng ta lập tức vặn vẹo vì đau đớn, cổ chân đã bị trật.

Giờ phút này, Tiêu Huệ Nương hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui xuống. Khuôn mặt vốn đã trắng bệch giờ lại đỏ bừng vì nhục nhã, cả người run lên lẩy bẩy, không biết là vì đau hay vì tức giận.

Nàng ta hận không thể xé nát Doanh Đông Quân ra, nhưng lại nghe thấy Cố Phượng Khởi nói: “Xin Trưởng công chúa bớt giận, Huệ Nương nhất thời kích động, không có ý phạm thượng.”

Tiêu Huệ Nương kinh ngạc nhìn hắn, không dám tin vào tai mình.

“Nàng ta đá ta, chàng không thấy sao?”

Cố Phượng Khởi không đáp. Hắn cảm nhận được chân nàng ta bị thương, định bế nàng ta lên.

Nhưng Tiêu Huệ Nương lại mạnh mẽ đẩy hắn ra, mắt đỏ hoe, nghiến răng hỏi: “Cố Phượng Khởi! Ngươi không thấy nàng ta đá ta sao?!”

Cố Phượng Khởi giữ chặt tay nàng ta, hiếm khi dùng giọng điệu trấn an, thấp giọng nói: “Chân nàng trật rồi, chúng ta về phủ trước đã.”

Đúng lúc này, Doanh Đông Quân lại cười tươi tắn, chậm rãi nói: “Vẫn là thế tử Tĩnh An hầu hiểu chuyện. Nể mặt thế tử, bổn cung sẽ không truy cứu tội phạm thượng của phu nhân ngươi nữa. Ngươi mau đưa người về, quản giáo cho tốt vào.”

***

Chương 210

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *