Đông Quân – Chương 184

Chương 184

***

Lý Hoằng Thừa khẽ gật đầu, nói: “Lý gia và Tiêu gia vốn như cành chung một gốc, hợp thì đôi bên cùng có lợi, chia thì cả hai cùng tổn thương.”

Cố Phượng Khởi thản nhiên nói: “Cho dù mâu thuẫn giữa Tiêu gia và Lý gia là do kẻ khác cố tình gây ra, nhưng nếu hai nhà thực sự thân thiết như một, thì cũng không thể dễ dàng bị ly gián như vậy. Xét cho cùng, vấn đề vẫn nằm ở nội bộ các ngươi.”

“Lời Cố huynh nói, lẽ nào ta lại không biết?” Lý Hoằng Thừa bật cười, “Chẳng phải vẫn có câu ‘Thiên hạ hưng thịnh là vì lợi, thiên hạ tranh đoạt cũng vì lợi’ đó sao? Năm xưa Lý gia và Tiêu gia liên kết là bởi điều đó mang lại lợi ích cho cả hai bên. Nay hai nhà bất hòa, cũng là vì lợi ích mà thôi.”

Có vẻ không ngờ Lý Hoằng Thừa lại nói thẳng thắn đến vậy, Cố Phượng Khởi thoáng ngạc nhiên.

Lý Hoằng Thừa cười nhẹ, giọng điệu ung dung: “Thế sự vốn dĩ là như vậy, có gì không thể nói? Ta đã biết nguyên nhân ở đâu, vậy việc cần làm tiếp theo chẳng qua chỉ là nhường lợi mà thôi. Ta tin rằng Tiêu gia sẽ nhìn thấy thành ý của Lý gia.”

Cố Phượng Khởi không khỏi hỏi: “Gia gia ngươi cùng các trưởng bối trong tộc có đồng ý không?”

Lý Hoằng Thừa nháy mắt tinh quái với hắn, “Gia gia đã giao Lý gia cho ta, vậy thì chuyện quyết sách trong tộc chỉ có thể nghe ta. Những kẻ khác không đồng ý thì đã sao? Gia gia có thể phế bỏ vị thiếu tộc trưởng là ta được không? Nếu ông ấy thực sự muốn phế ta, thì cũng hợp ý ta lắm.”

Cố Phượng Khởi gật đầu, khách sáo chúc một câu: “Chúc ngươi hành sự thuận lợi.”

Lý Hoằng Thừa cười cong mắt, định vươn tay khoác vai Cố Phượng Khởi: “Đa tạ Cố huynh, chúng ta…”

Cố Phượng Khởi lập tức nghiêng người tránh đi, khiến Lý Hoằng Thừa suýt nữa ngã sấp xuống đất.

Đứng vững lại, hắn cũng không giận, chỉ phủi phủi vạt áo, cười híp mắt nói tiếp: “Giờ chúng ta xem như cùng chung một con thuyền rồi, sau này có chuyện gì cũng có thể tương trợ lẫn…”

Cố Phượng Khởi giơ tay cắt ngang: “Được Lý thiếu tộc trưởng xem trọng, Cố mỗ thật lấy làm vinh hạnh. Có điều không cần đâu, thuyền của ngươi quá rách, ta sợ rơi xuống nước.”

Lý Hoằng Thừa: “……”

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng trống trận.

Cố Phượng Khởi quay đầu nhìn về phía trường bắn, nói: “Đã đến trận đấu cuối cùng rồi, nếu không có chuyện gì khác, ta phải quay về.”

Lý Hoằng Thừa cười nói: “Ta cũng nên về rồi, vậy thì đi cùng nhau đi.”

Cố Phượng Khởi không đáp, xoay người rời đi. Lý Hoằng Thừa cũng nhàn nhã theo sau.

Chờ tiếng bước chân họ hoàn toàn biến mất, lại qua thêm một lát, bên ngoài truyền đến vài tiếng “ư ư” khe khẽ.

Là Tiểu Cát Tường đang cầm con hổ bông của mình, nhắc nhở Doanh Đông Quân rằng hai người kia đã đi rồi, có thể ra ngoài.

Doanh Đông Quân ngẩng đầu nhìn Ngu Thuấn Thần, mặt đầy ưu sầu: “Không ngờ Lý Hoằng Thừa lại là kẻ khôn ngoan đến thế! Đúng là xem nhẹ hắn rồi.”

Ngu Thuấn Thần xưa nay vốn kiêu ngạo, vậy mà lúc này cũng hiếm khi mở miệng nói một câu: “Lý Hoằng Thừa từ nhỏ đã nổi danh thần đồng.”

Doanh Đông Quân cau mày: “Hắn đã nghi ngờ ta, lại còn muốn đi lấy lòng Tiêu gia! Tiêu thái hậu vốn đã e dè ta, chỉ mong có cơ hội trừ khử. Giờ lại thêm một Lý Hoằng Thừa, chẳng phải bổn cung càng khó khăn hơn sao?”

Ngu Thuấn Thần nhìn nàng, không nhịn được mà đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa mi tâm của nàng, giọng trầm thấp dịu dàng: “Sợ gì chứ? Lý gia muốn giảng hòa với Tiêu gia, nào có dễ vậy?”

Doanh Đông Quân thở dài một tiếng, gục đầu vào lòng Ngu Thuấn Thần, im lặng không nói gì.

Qua một lúc lâu, Ngu Thuấn Thần mới chậm rãi lên tiếng: “Công chúa… còn định ôm đến bao giờ?”

Doanh Đông Quân nghe vậy liền buông tay, nhưng thân thể vẫn tựa vào hắn, lười biếng nói: “Nếu chàng muốn đẩy bổn cung ra, cứ việc.”

Thế nhưng, Ngu Thuấn Thần lại chẳng hề nhúc nhích, ngay cả tay cũng không nâng lên.

Doanh Đông Quân liếc nhìn bàn tay hắn đang đặt hờ bên hông mình, bật cười, sau đó chủ động lùi một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Công chúa, chiếc khăn thấm mồ hôi lúc nãy đâu rồi?” Ngu Thuấn Thần thu tay lại, thản nhiên hỏi.

Doanh Đông Quân lấy chiếc khăn ra từ ống tay áo, Ngu Thuấn Thần lập tức nhíu mày, nhanh chóng đón lấy từ tay nàng, “Sau này công chúa đừng tùy tiện chạm vào đồ vật nữa, bẩn.”

“Ờ.” Doanh Đông Quân cười híp mắt đáp lời, “Ngu lang, chiếc khăn này có vấn đề gì sao?”

Ngu Thuấn Thần nhìn chiếc khăn trong tay, nói: “Những Phi Kỵ vệ tham gia thi đấu ban nãy có điều không ổn, ta nghi ngờ trước trận họ đã dùng thứ gì đó nên mới đi kiểm chứng. Nếu họ thực sự sử dụng thuốc, thì khi dược hiệu phát tán, sẽ có một phần đào thải ra theo mồ hôi.”

Doanh Đông Quân ghé lại gần xem chiếc khăn, Ngu Thuấn Thần lập tức đưa nó ra xa hơn, không muốn để mùi mồ hôi trên đó xộc vào mũi nàng.

“Nhìn thế này cũng không thấy được gì, phải tìm người hiểu dược lý kiểm nghiệm mới được.”

“Chuyện này có gì khó!” Doanh Đông Quân bật cười, gọi lớn ra bên ngoài: “Tiểu Cát Tường!”

Gần như ngay khi nàng vừa dứt lời, Tiểu Cát Tường đã lao vào, như thể lúc nào cũng chực chờ sẵn để phá cửa xông vào vậy.

Doanh Đông Quân quay sang Ngu Thuấn Thần: “Đưa Tiểu Cát Tường xem đi. Hắn từ nhỏ đã tiếp xúc với đủ loại dược liệu, những gì chúng ta không nhìn ra, hắn chưa chắc đã không biết.”

Tiểu Cát Tường đứng trước mặt Ngu Thuấn Thần, tự hào ưỡn ngực.

Ngu Thuấn Thần không nói gì thêm, lập tức đưa chiếc khăn cho hắn, thái độ còn rất hòa nhã: “Vậy làm phiền ngươi rồi.”

Không phải vì Ngu Thuấn Thần tin tưởng Tiểu Cát Tường, mà là vị lang quân này có chút ưa sạch sẽ. Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào chiếc khăn thấm đầy mồ hôi này, có người chịu nhận lấy, hắn vui vẻ còn không kịp.

Tiểu Cát Tường hoàn toàn không hay biết tâm tư nhỏ nhặt này của Ngu Thuấn Thần. Sau khi cầm lấy khăn, hắn trước tiên quan sát tỉ mỉ, sau đó thản nhiên đưa lên mũi ngửi.

Chốc lát sau, Tiểu Cát Tường làm dấu tay với Doanh Đông Quân, vẻ mặt vô cùng chắc chắn: Công chúa, là một loại dược có thể giúp con người tăng cường thể lực trong thời gian ngắn.

Doanh Đông Quân bật cười, dường như không hề bất ngờ: “Thái hậu vẫn luôn thích dùng mọi thủ đoạn như vậy.”

Lúc này, Ngu Thuấn Thần đột nhiên mở miệng: “Công chúa sao lại chắc chắn chuyện này là do Thái hậu làm, mà không phải do Cố Phượng Khởi vì hiếu thắng nên tự mình sắp đặt?”

Doanh Đông Quân khựng lại, quay đầu nhìn hắn, vừa có chút không chắc chắn, lại vừa có chút tủi thân chất vấn: “Ngu lang, chàng lại giúp Tiêu Dĩnh Nương sao?”

Ngu Thuấn Thần: “……”

Hắn vốn còn đang khó chịu vì công chúa một lòng tin tưởng Cố Phượng Khởi như vậy, nay nghe thấy câu hỏi của nàng, suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình.

Thấy công chúa sa sầm mặt, Ngu Thuấn Thần biết không ổn, vội vã giải thích: “Ý của thần là, chuyện này hẳn là do Thái hậu chủ mưu, còn Cố Phượng Khởi là đồng mưu.”

Doanh Đông Quân nhìn hắn một lát, thấy ánh mắt hắn chân thành, sắc mặt mới dịu đi đôi chút, “Bổn cung còn tưởng, Ngu lang vẫn còn nhớ tình nghĩa khi xưa nàng ta đưa thẻ chứ!”

Ngu Thuấn Thần biết mình đuối lý, cũng không dám nhắc đến Cố Phượng Khởi nữa.

“Thần không có.”

Công chúa lại mỉm cười, cũng không nhắc đến Thái hậu nữa: “Được rồi, ta tin Ngu lang.”

Tiểu Cát Tường cảm thấy Ngu Thuấn Thần lại đang dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt công chúa nhà hắn, bèn trừng mắt nhìn hắn, mạnh mẽ cắt ngang ánh mắt giao triền của hai người, đưa chiếc khăn ra trước mặt họ: Công chúa, cái này xử lý thế nào?

Công chúa nghĩ một chút, rồi nói với Ngu Thuấn Thần: “Chúng ta quay lại trước đã.”

***

Chương 185

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *