Đông Quân – Chương 165

Chương 165

***

Cái gì mà chặn giấy bằng đồng thau?

Những nữ quyến có mặt ở đây chưa từng đặt chân đến Cần Chính điện, nghe vậy thì không khỏi mơ hồ.

Tiêu thái hậu ngồi ở vị trí cao nhất khẽ dừng lại một chút, ngước mắt nhìn Doanh Đông Quân, thần sắc khó đoán.

Tô thái phi cười nói: “Công chúa thật sự muốn dùng năm mươi vạn tiền đổi lấy một cái chặn giấy bằng đồng thau sao? Chẳng lẽ món đồ này có gì đặc biệt?”

Doanh Đông Quân nở nụ cười nhẹ nhõm, giọng điệu tùy ý: “Đặc biệt à… chính là vì nó là vật được Thái Tổ Hoàng đế truyền lại, bổn cung muốn lấy về trấn giữ phủ đệ thôi.”

Tô thái phi bật cười, lắc đầu: “Trưởng công chúa đúng là biết nói đùa.”

Doanh Đông Quân: “Bổn cung không thích nói đùa.”

Tiêu thái hậu có chút ấn tượng về chiếc chặn giấy bằng đồng thau đó, vì trong Cần Chính điện, nó có phần đặc biệt.

Những đồ vật trang trí trong Cần Chính điện hoặc là trân quý hiếm có, hoặc là có lai lịch rõ ràng, duy chỉ có chiếc chặn giấy bằng đồng thau này, vừa không đắt giá, cũng chẳng ai biết rõ nguồn gốc của nó. Nhưng nghe nói, từ triều đại Thái Tổ, nó đã luôn được đặt trên thư án của Cần Chính điện.

Chẳng lẽ, đây mới là mục đích thực sự của Doanh Đông Quân?

Doanh Đông Quân hỏi: “Thái hậu nương nương, có thể ban chiếc chặn giấy đó cho ta không?”

Tiêu thái hậu nói: “Chặn giấy này dù sao cũng là vật Thái Tổ Hoàng đế để lại, cứ để nó ở Cần Chính điện đi.”

Khi nói câu này, nàng vẫn luôn quan sát biểu cảm của Doanh Đông Quân, muốn nhìn ra chút manh mối gì đó từ nàng. Nhưng Doanh Đông Quân chỉ cười nhạt, dáng vẻ chẳng hề bận tâm.

“Vậy thì… ta vẫn lấy năm mươi vạn tiền vậy.”

Đây chính là điểm mà Tiêu thái hậu căm ghét Doanh Đông Quân nhất, ngươi mãi mãi không thể đoán được nàng ta đang thực sự nghĩ gì.

Tiêu thái hậu thản nhiên nói: “Vậy thì cho ngươi tiền.”

Ban chặn giấy, ai biết Doanh Đông Quân sẽ gây ra chuyện gì. Còn tiền? Nàng ta chưa chắc có mạng để tiêu. Trong lòng Tiêu thái hậu khẽ cười lạnh.

Doanh Đông Quân mỉm cười: “Đa tạ Thái hậu nương nương. Không biết nương nương định đưa ngay bây giờ hay sẽ để ta hồi cung rồi mới ban?”

Tô thái phi thấp giọng trách mắng: “Đứa nhỏ này, Thái hậu nương nương đã nói một lời như đinh đóng cột, chẳng lẽ còn có thể quỵt nợ ngươi sao?”

Doanh Đông Quân không để ý đến bà ta, chỉ nheo mắt, chăm chú nhìn Tiêu thái hậu.

Tiêu thái hậu nói: “Lát nữa, ai gia sẽ sai người mang đến cho ngươi.”

“Tạ ơn nương nương.” Doanh Đông Quân lúc này mới hài lòng, còn cung kính hành lễ với Tiêu thái hậu.

Tiêu thái hậu nhìn động tác hành lễ của nàng, bỗng dưng nhớ đến lần trước nàng ta từng nói: “Ta hành lễ với ai, người đó đều gặp xui xẻo.” Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi trở nên khó coi.

Xem một màn kịch lớn như vậy, mọi người chẳng còn tâm trạng thưởng thức ca múa nữa.

Tiêu thái hậu có lẽ cũng chẳng còn hứng thú, nhưng nàng là người thâm trầm, ngoài lúc đầu vì bị Doanh Đông Quân chọc giận mà lộ ra chút cảm xúc, sau đó đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra lệnh tiếp tục yến tiệc.

Tiêu thái hậu không lộ vẻ gì, Doanh Đông Quân lại càng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nàng ung dung uống rượu, thưởng thức ca múa, dáng vẻ hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Nửa canh giờ sau, yến tiệc mới được lệnh kết thúc.

Sau khi trở về Tử Quang điện, sắc mặt Tiêu thái hậu lập tức trầm xuống.

Niệm Ngư đã thay một bộ y phục khác, quỳ đợi trong điện. Tay nàng ta đã không còn sưng, nhưng đôi mắt thì đỏ hoe, hiển nhiên là vừa khóc một trận rất lâu.

Sau khi Thái hậu tiến vào, Niệm Ngư lập tức dâng lên miếng Ngọc Thiền mà nàng đã tốn bao công sức đoạt lấy. Chiếc túi gấm vốn dùng để đựng Ngọc Thiền đã bị xử lý, giờ nó được đặt trên một chiếc khay.

Tiêu thái hậu chỉ liếc qua miếng Ngọc Thiền nhưng không đưa tay cầm lấy.

Niệm Ngư vội vàng nói: “Đã rửa sạch nhiều lần, vừa nãy cũng để cung nữ chạm qua, dược tính đã mất rồi ạ.”

Tiêu thái hậu thản nhiên nói: “Trước cứ thu lại đi.”

Nàng nghi ngờ tất cả chuyện này đều do Doanh Đông Quân bày ra, nên cũng không còn để tâm đến miếng Ngọc Thiền như trước nữa. Huống hồ, giờ nó đã không còn trong tay Doanh Đông Quân.

“Vâng!” Niệm Ngư thu lại Ngọc Thiền, sau đó quỳ xuống trước mặt Tiêu thái hậu, sụp xuống đất khóc nức nở: “Nương nương, chuyện hôm nay là do nô tỳ bất cẩn, trúng phải quỷ kế của Trưởng công chúa.”

Tiêu thái hậu bình thản nói: “Đứng dậy đi. Doanh Đông Quân vốn quỷ kế đa đoan, không chỉ mình ngươi sơ suất, ngay cả ai gia cũng đã quá lơ là.”

Niệm Ngư đứng dậy, lau nước mắt: “Nương nương, chẳng lẽ chuyện này cứ thế bỏ qua sao?”

Trong giọng nàng ta tràn đầy oán hận. Hôm nay, Doanh Đông Quân sỉ nhục nàng ta ngay trước mặt bao người, khiến nàng ta mất hết thể diện. Từ nay về sau, mỗi khi những nữ quyến trong cung nhìn thấy nàng ta, chắc chắn sẽ nhớ đến cảnh tượng nàng ta chảy nước mắt giàn giụa, lăn lộn trên mặt đất.

Tiêu thái hậu lạnh lùng nói: “Hiện tại, ai gia còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, mấy chuyện khác cứ để đó đã. Cứ để nàng ta nhảy nhót thêm hai ngày nữa đi. Chờ sau khi việc của Thiên Ưng vệ xử lý xong, ai gia sẽ tính sổ với nàng ta!”

Nghe vậy, Niệm Ngư mới an tâm, xem ra Thái hậu đã quyết định ra tay đối phó với Trưởng công chúa rồi!

Trưởng công chúa đúng là ngu xuẩn, thời thế đã khác xưa, vậy mà nàng ta còn dám công khai khiêu khích Thái hậu! Trong lòng Niệm Ngư cười lạnh.

Tiêu thái hậu liếc nhìn nàng ta, rồi nói: “Xuống lĩnh phạt đi, lĩnh xong thì dưỡng thương cho tốt rồi hẵng quay lại hầu hạ ai gia.”

Niệm Ngư cứng đờ.

Một năm bổng lộc và hai mươi trượng, cuối cùng vẫn không thoát được.

Bổng lộc một năm nàng ta không tiếc, đau đớn nàng ta cũng chịu được, nhưng vết thương này chí ít cũng phải mười ngày nửa tháng mới lành. Nàng ta lo rằng nếu mình rời đi quá lâu, sẽ có người khác thay thế vị trí bên cạnh Thái hậu.

Tiêu thái hậu nhàn nhạt nói: “Ai gia phạt ngươi cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng ngươi cũng nên ghi nhớ, sau này đừng phạm sai lầm tương tự nữa.”

Niệm Ngư lập tức hiểu ra, Thái hậu rốt cuộc vẫn thất vọng về nàng ta vì chuyện hôm nay. Một nỗi bất an dâng lên trong lòng, nàng ta không dám nghĩ nhiều, vội vàng đáp: “Vâng, nương nương. Lần này nô tỳ nhất định ghi nhớ, sau này làm việc sẽ càng cẩn trọng, chu toàn hơn!”

“Lui xuống đi.”

Niệm Ngư cúi đầu hành lễ, rồi lặng lẽ lui ra.

Ở một nơi khác, sau khi rời khỏi Thu Thuỷ các, tâm trạng của Doanh Đông Quân lại vô cùng sảng khoái.

“Tiểu Cát Tường có muốn thứ gì không? Bổn cung mua cho ngươi!” Nàng hào phóng vung tay, dáng vẻ vô cùng khí phách.

Tiểu Cát Tường lắc đầu, ngoan ngoãn cười: Công chúa, nô tài dễ nuôi lắm, không cần công chúa tốn bạc đâu ạ!

Doanh Đông Quân cười than: “Nếu ai cũng dễ nuôi như ngươi thì tốt rồi, bổn cung cũng không cần phải vắt óc kiếm bạc nữa. Lần này vì tiền, bổn cung đã đắc tội Thái hậu một cách triệt để rồi. Đừng nhìn Tiêu Dĩnh bề ngoài có dáng vẻ của một bậc mẫu nghi thiên hạ, thực chất lại là người lòng dạ hẹp hòi, e là bây giờ đang hận bổn cung đến thấu xương!”

Tiểu Cát Tường nhíu mày: Công chúa đã biết rõ, sao còn mạo hiểm chọc giận nàng ta? Người chẳng phải từng dạy nô tài một câu gọi là ‘tài không thể lộ’ sao?

Doanh Đông Quân nhún vai, cười nhạt: “Bổn cung muốn hành sự, sớm muộn gì cũng phải đối đầu với nàng ta thôi. Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, hiện tại nàng ta đang bận rộn xây dựng Thiên Ưng vệ, chưa rảnh tay đối phó với bổn cung đâu.”

Tiểu Cát Tường lo lắng nói: Nhưng sớm muộn gì Thiên Ưng vệ cũng sẽ được thành lập, đến lúc đó công chúa chẳng phải sẽ khó phòng bị hơn sao? Nếu như hôm nay còn có thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, ai biết sau này người còn phải chịu bao nhiêu lần nữa!

Doanh Đông Quân bật cười: “Thiên Ưng vệ thành lập xong thì không còn chuyện gì nữa sao? Ngươi nghĩ vị trí đó dễ ngồi vậy à? Cứ chờ xem đi.”

***

Chương 166

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *