Đệ nhất hung kiếm – Chương 43-44

Chương 43: Cố gia trả tiền

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Cố Thậm Vi hơi nghẹn lời, Thập Lý khen nàng hết sức chân thành, tấm lòng chân thật còn đáng tin hơn cả vàng ròng!

Nhưng rõ ràng nàng chỉ vẽ hoa văn một con chim sẻ thôi mà. Tuy chưa từng bái sư học vẽ, nhưng nàng tự tin không đến mức vẽ công thành quạ. Dù có xấu đến đâu đi nữa, cũng không thể nào bị nhận nhầm thành bùa chú chứ?

Bùa chú?

Bùa chú đâu phải chỉ là một đống đường nét lộn xộn vô nghĩa. Vẽ bùa quan trọng ở sự liền mạch, nét bút phải liền lạc, khí vận thông suốt.

Nghĩ đến đây, Cố Thậm Vi bỗng nhiên bật dậy, nhanh chóng bước qua bàn, đứng sát bên Thập Lý. Vừa nhìn xuống, tim nàng lập tức đập thình thịch.

“Nhìn ngược lại, trông thật sự rất giống một đạo phù chú! Thập Lý, tuy rằng tỷ khen ta hơi quá, nhưng quả thật không sai.”

Thập Lý thấy nàng kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên, vỗ ngực nói: “Tiểu thư nói gì cơ? Hôm nay ta còn mới thấy bùa chú đó, sao có thể nhận nhầm?”

“Hôm nay đã thấy bùa chú?”

Cố Thậm Vi lập tức quay phắt sang nhìn Thập Lý. Nàng ta bị ánh mắt đó dọa đến giật mình, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Thứ này rất quan trọng, có liên quan đến oan án của lão gia sao? Tiểu thư hiểu lầm rồi, ta có thấy bùa chú, nhưng không phải loại này.

Hôm nay Đường Oanh đến học tính toán, hai ngày Đường thẩm trước mới tới đạo quán cầu mấy tấm bùa. Bà ấy tặng ta một tấm, đựng trong túi hương, nói là bùa cầu nhân duyên. Ta không quan tâm mấy chuyện này, cũng sợ để nguyên không xé thì sẽ rước đào hoa nát, nên tiện tay xé mất một góc.”

“Vừa rồi nhìn thấy tiểu thư vẽ hình này, ta lập tức nhớ tới tấm bùa!”

Cố Thậm Vi gật đầu, cười tự giễu.

Thập Lý chỉ ngồi trong nhà, làm sao có thể vô tình bắt gặp toàn bộ đầu mối như thế được? Trừ phi tổ tiên của nàng biến thành Hỏa Diệm Sơn, nếu không thì ai lại có phúc khí như vậy chứ?

Nàng lại chăm chú quan sát hoa văn chim sẻ lật ngược kia thêm lần nữa, quả thực có vài phần giống bùa chú. Nhưng khi nàng lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ ấy, nhìn lại lần nữa thì lại cảm thấy chẳng giống gì cả.

Cố Thậm Vi thở dài, ngồi trở lại ghế, bưng bát canh ngân nhĩ lên uống một hơi đầy chua xót.

Có Thập Lý ở bên cạnh, nàng sắp bị dìm ngập trong đống tuyết lê, xuyên bối, tỳ bà rồi!

Thập Lý thấy nàng ngoan ngoãn uống thuốc, thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ đến Đường Oanh thì không khỏi cảm thán.

Cố Thậm Vi chỉ lớn hơn Đường Oanh ba tuổi, đều là nữ nhi duy nhất trong nhà. Nhưng Đường Oanh có phụ mẫu bảo bọc, lúc này còn đang lo lắng vì ăn nhiều kẹo quá mà sâu răng. Người nhà cô bé đã chuẩn bị cửa hàng cho, còn tính toán tìm phò mã thích hợp, cả đời đều có người che chở.

Mà cô nương nhà nàng lại cách biệt với người ta như cách một thế hệ.

“Tiểu thư dùng xong thì sớm nghỉ ngơi đi. Hôm nay bên Cố gia gửi tin đến, nói sáng mai sẽ mang thứ mà tiểu thư yêu cầu đến.”

Đôi mắt Cố Thậm Vi khẽ động, nàng gật đầu: “Ngày mai ta không có chuyện gì quan trọng, sẽ ở nhà chờ bọn họ.”

*

Liên tiếp hai ngày trời nắng đẹp, tựa như xuân ấm đang đến, ngay cả bình minh cũng xuất hiện sớm hơn.

Thập Lý vốn có thói quen dậy sớm, lúc này trong bếp đã bắc sẵn một chõ bánh táo đỏ. Lâm bà tử quét dọn sân, phu xe Trương Toàn từ sáng sớm đã đi chợ. Cả viện tràn đầy sức sống.

Cố Thậm Vi nghĩ nghĩ, tay cầm kiếm gỗ khẽ động, thanh kiếm như một mũi tên rời dây, bay thẳng về phía cửa. Chỉ nghe “bốp” một tiếng, bên ngoài lập tức vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Cố Thậm Vi!”

Cố Thậm Vi nhận lấy khăn ấm từ tay Thập Lý, chậm rãi lau, trong lòng có chút ngạc nhiên.

Nàng cố tình không đến Hoàng Thành tư, ở nhà chờ người nhà Cố gia mang tiền đến, không ngờ còn chưa đợi được bọn họ, đã đón một kẻ khí thế hùng hổ khác là Hàn Thời Yến!

Hắn mặc một thân áo xanh lục, vẻ mặt lộ rõ ý muốn nghiền nàng thành tro bụi, cứ như thể không thể che giấu thêm được nữa.

“Ngôn quan chẳng lẽ không cần lên triều sớm sao? Hàn ngự sử hình như quá nhàn rỗi, phải ghé nhà ta ăn chực bữa sáng rồi?”

Nghe lời Cố Thậm Vi, sắc mặt Hàn Thời Yến đen như đáy nồi. Hắn đến là để hỏi tội, vậy mà kẻ vô liêm sỉ này không những không chút hối lỗi, còn dám ở đây ba hoa lấp liếm.

“Cố Thậm Vi! Tối qua…”

Còn chưa nói xong, hắn bỗng khựng lại… thấy kẻ vừa rồi còn tỏ ra vô lại, lúc này lại lộ ra một vẻ mặt kỳ quái. 

Hắn đã từng thấy vẻ mặt này trên mặt Vương ngự sử, khi mà đám tiểu thiếp trong phủ ông ta ghen tuông, ông ta cũng có vẻ mặt này như muốn nói: “Mỹ nhân à, sao lại không hiểu chuyện như thế? Bản đại nhân có thể không để ý đến nàng sao?”

Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà tai hắn lập tức đỏ bừng, suýt nữa thì tức đến bể phổi. Vô liêm sỉ! Hóa ra trong số các tiểu nương tử, cũng có kẻ vô liêm sỉ như vậy!

“Thập Lý, lấy danh sách ra đây. Đại lang Cố gia tới trả tiền rồi. Nhân tiện gói thêm ít bánh táo đỏ vào hộp mang cho Hàn ngự sử, dù sao cũng làm theo khẩu vị của hắn. Ta bận thu nợ, thật có lỗi vì chậm trễ tiếp đón quý khách.”

Trả tiền? Cố đại lang?

Hàn Thời Yến xoay người lại, thấy sau lưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam nhân trung niên với dáng vẻ lúng túng. Sau lưng ông ta còn có ba chiếc xe ngựa, chở theo mấy chiếc rương lớn đen sì.

Chuyện tối qua Cố Thậm Vi còn chưa giải thích, sáng nay đã định lợi dụng hắn rồi?

Nếu hắn còn chưa nhận ra rằng vẻ mặt và lời nói vừa rồi của nàng là để diễn trò cho người nhà họ Cố xem, thì hắn đúng là đồ ngốc!

Hàn Thời Yến nghĩ vậy, lập tức định phất tay áo bỏ đi, nhưng đột nhiên một mùi hương ngọt ngào bay tới. Hắn rất tức giận với Cố Thậm Vi, nhưng bánh táo đỏ nhà nàng làm lại thơm quá đi mất!

Chỉ ngửi thôi cũng biết chắc chắn hợp khẩu vị, hơn nữa hương vị còn khác hẳn với bánh táo đỏ trong tiệm bánh ở Biện Kinh.

Mùi thơm mỗi lúc một gần.

Hàn Thời Yến mím môi, hừ lạnh một tiếng, rồi sải bước đến chỗ Thập Lý, nhận lấy hộp bánh. Thơm quá!

Thơm đến mức khiến người ăn rồi thì ngại, hôm nay không thể tiếp tục mắng Cố Thậm Vi nữa!

Hắn nghĩ vậy lại phức tạp liếc mắt cảnh cáo Cố Ngọc Thành – kẻ đang đứng co rúm ở cửa, rồi mới hùng hổ rời đi.

Chờ Hàn Thời Yến đi khuất, Cố Ngọc Thành mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại giống như xác chết trong mộ đột nhiên sống dậy. Hắn bật người lên cao ba thước, vừa nhảy vừa chạy đến trước mặt Cố Thậm Vi, vòng quanh nàng một vòng rồi tức tối mắng lớn: “Sao ngươi lại độc ác như vậy?!”

“Ngươi thế mà có qua lại với Hàn Thời Yến? Rõ ràng là muốn gả cho hắn, sau đó để hắn khắc chết cả nhà họ Cố chúng ta đúng không?! Một chữ ‘Cố’ không thể viết thành hai kiểu, ngươi muốn diệt sạch dòng họ chúng ta sao?!”

Cố Thậm Vi cười nhạt, liếc mắt nhìn hắn: “Trả tiền thì trả tiền, ngươi còn muốn diễn tuồng à? Có phải ta nên thưởng ngươi một văn tiền không?”

Cố Ngọc Thành tức đến bốc hỏa, cảm giác đỉnh đầu muốn bốc khói.

Nếu là ngày thường, bị Cố Thậm Vi chế nhạo như vậy, hắn nhất định sẽ chửi rủa một trận. Nhưng lúc này trong đầu hắn toàn là hình ảnh Hàn Thời Yến.

Ai chứ? Hàn Thời Yến đấy!

Người đã khắc chết ba đời thê tử tương lai, Hàn Thời Yến đấy!

Chẳng lẽ Cố gia lại là nhà thứ tư?

Đúng là trời diệt mà! Không đúng! Phải nói là chẳng còn mạng để mà diệt nữa!

“Cố Thậm Vi, ngươi tuyệt đối…” Cố Ngọc Thành vừa định tiếp tục mắng, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy tiểu viện đơn sơ này, lại lập tức bình tĩnh lại.

Hắn cười ha hả, chỉ vào nàng nói: “Đúng là ta nghĩ nhiều rồi. Hàn Thời Yến là hoàng thân quốc thích, làm sao có thể cưới một nữ nhi của tội thần như ngươi?”

Nói rồi, hắn nhếch mép đầy chán ghét, phất tay ra hiệu cho gia đinh ngoài cửa. Đám người hầu của phủ Cố lập tức nối đuôi nhau tiến vào, khuân những chiếc rương lớn trên xe ngựa vào trong.

Sau đó, hắn chán nản nhận lấy một chiếc hộp gỗ đỏ từ tay tùy tùng, mặt mày đau khổ đưa cho Cố Thậm Vi.

“Nếu không phải tổ phụ nhớ tình ngươi là huyết mạch của Cố gia, cứng rắn bắt ta mang tới, thì dù chỉ một đồng ta cũng không đưa ngươi!”

***

 

Chương 44: Ba câu hỏi

“Muốn quỵt nợ thì cứ nói thẳng, vừa hay ta cũng đang lo không tìm được nhược điểm để kéo nhà phò mã xuống ngựa!”

Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn thẳng vào Cố Ngọc Thành, đánh trúng ngay điểm yếu mà hắn ta kiêng kỵ nhất!

Đôi mắt nàng ánh lên tia giễu cợt, ý cười sâu xa hiện rõ trên khuôn mặt.

“Sáng hôm ấy trong gia yến, chẳng thấy phò mã gia Cố Quân An cùng Phúc Thuận Đế Cơ đâu cả! Sao vậy? Nhi tử ngoan của ngươi vào phủ Đế Cơ rồi không còn mang họ Cố nữa? Hay là Phúc Thuận Đế Cơ không cùng một lòng với Cố gia, nên chẳng nhận mình là nữ chủ nhân của nhà họ Cố?”

Cố Ngọc Thành há hốc miệng, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.

Từng lời của Cố Thậm Vi đều như dao cứa vào tim, không chỉ giẫm đạp lên mặt mũi hắn, mà còn dẫm rồi lại nhảy lên trên!

Hắn ta xưa nay vụng về trong lời lẽ, muốn phản bác nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được câu nào để đáp lại, tức đến mức suýt ngã ngửa ra sau.

Phủ Đế Cơ chỉ cách Cố phủ một bức tường, thế nhưng nàng ta không hầu hạ cha mẹ phu quân, không nâng đỡ con cháu Cố gia, ngay cả gia yến mỗi tháng cũng chỉ đến một lần khi vừa vào cửa!

Mà lần đó, khi vừa đưa cháo loãng và bánh màn thầu lên, nàng ta liền nôn ngay tại bàn, trước mặt toàn bộ gia tộc, rồi thản nhiên hỏi: “Thức ăn cho lợn sao có thể cho người ăn được?”

Cả nhà họ Cố lập tức chết lặng, từ đó về sau, Đế Cơ và Cố Quân An bị gạch khỏi gia quy. Chuyện mất mặt này bao năm qua vẫn bị giấu kín trong lòng mỗi người Cố gia, không ai dám nhắc đến.

Dù biết Cố Thậm Vi không rõ chuyện xưa, nhưng bị nàng nói trúng như thế, Cố Ngọc Thành vẫn tức đến bốc hỏa!

“Con nha đầu thô lỗ! Không được ăn nói xằng bậy, vọng nghị hoàng thất! Đừng tưởng ngươi vào Hoàng Thành tư thì có thể coi trời bằng vung!”

Nghe vậy, sắc mặt Cố Thậm Vi trầm xuống. Đôi mắt nàng tối lại, nhìn chằm chằm Cố Ngọc Thành.

“Nếu trên danh sách thiếu một văn tiền, ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới thực sự là thô lỗ của người giang hồ! Thiếu một lượng, ta liền cắt một lượng thịt của Cố Quân An, ngươi thấy thế nào? Coi trời bằng vung? Đã nói thế rồi, nếu ta không làm thật, chẳng phải có tiếng không có miếng sao?”

Ban đầu, Cố Ngọc Thành hừ lạnh không thèm để ý, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Cố Thậm Vi cùng thanh mộc kiếm cắm sâu trên cửa lớn, hắn bỗng chốc nổi da gà!

Nữ nhân điên này… nàng ta thực sự dám làm!

Cố Ngọc Thành toát mồ hôi lạnh, nhớ lại lời cha dặn trước khi ra khỏi cửa, trong lòng không khỏi run rẩy.

“Chỉ là chút tiền vặt thôi, tổ phụ ngươi còn chẳng để vào mắt! Ba cắc năm xu, ai thèm tranh giành với ngươi?”

Nói thì nói vậy, nhưng hắn đau như cắt thịt, vì số tiền này đâu chỉ là ba cắc năm xu!

Hắn căn bản không muốn đưa, nhưng lão gia tử đã đích thân mời đại chưởng quỹ đến, kiểm tra từng món trong danh sách, nếu có thất thoát thì lập tức quy đổi thành ngân lượng, đem đến ngân trang đổi thành tờ tiền giấy, tất cả đều bỏ vào chiếc hộp gỗ này.

Giờ đây, viện Thanh Minh của Cố Hữu Niên và Tả Đường đã bị sát nhập vào phủ Đế Cơ, rất nhiều đồ cũ không cánh mà bay. Những thứ có thể thu hồi về cũng chỉ có vài chiếc rương này mà thôi.

“Tổ phụ ngươi nhờ ta nhắn ngươi vài câu:

Ba năm trước, ông ấy cũng bất đắc dĩ. Một bên là mạng sống của một người, một bên là tính mạng của cả tộc. Dù có thay một trăm người làm tộc trưởng, chín mươi chín người cũng sẽ chọn giống ông ấy. Phụ thân ngươi hiếu thuận nhất, nếu dưới suối vàng thấy ngươi căm hận thân tộc như vậy, e rằng cũng không yên lòng.”

“Những thứ ngươi cần, Cố gia đều trả lại đầy đủ. Cùng chung một gốc, phải chật vật lắm mới có chỗ đứng ở Biện Kinh. Ngươi là nữ nhi, đường đi đã vất vả gấp vạn lần nam nhân. Nay tiền đồ rộng mở, sao cứ phải mãi ngoảnh đầu về quá khứ?”

“Triều đình như mặt hồ tĩnh lặng nhưng bên dưới là dòng nước xiết. Sơ sẩy một bước là gà bay trứng vỡ. Ngươi sống đã khó, hà tất phải tự tìm đường chết?”

Cố Ngọc Thành rõ ràng là đang lặp lại từng câu của lão gia tử, giọng điệu nhạt nhẽo như đang đọc thuộc lòng, nghe cực kỳ gượng gạo.

Cố Thậm Vi nghe xong, bật cười lạnh lẽo, sau đó giơ lên ba ngón tay.

“Chi bằng thế này đi, nếu ngươi có thể trả lời ba câu hỏi của ta, ân oán giữa ta và Cố gia sẽ được xóa bỏ, thế nào?”

“Năm đó, ai là người làm mối để Cố gia đứng ra làm trung gian, mời Xuất Vân Kiếm Trang đúc kiếm?”

Xuất Vân Kiếm Trang vốn là môn phái giang hồ, mà Cố gia từ trên xuống dưới toàn là kẻ đọc sách, vậy thì chuyện đúc quân giới lại do ai dẫn đường tìm đến bọn họ?

“Năm đó, mẫu thân ta sinh nở trong phủ, một xác hai mạng. Người ra tay với bà ấy, ngày mai sẽ chôn cất vào giờ nào?”

“Cố Quân An cưới Phúc Thuận Đế Cơ đã phải trả giá những gì? Đi cửa nào mà vào được? Đừng có nói vì hắn ta đỗ Trạng Nguyên và đẹp như tiên nhân!”

Cố gia vốn thấp kém, triều đình chỉ cần hắt hơi một cái, trong mười kẻ bị ảnh hưởng, chín kẻ còn rạng rỡ hơn cả Cố gia, kẻ còn lại e rằng là thái giám, còn chẳng có phúc cưới công chúa!

Biết bao Trạng Nguyên Lang, sau yến tiệc ở Quỳnh Lâm, đỉnh cao cả đời chỉ đến thế mà thôi, từ đó chỉ có đi xuống. Công chúa đâu phải mặc áo trân châu rồi tùy tiện đụng vào ai thì gả cho kẻ ấy, vậy tại sao lại gả trúng Cố Quân An?

Cố Thậm Vi nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Ngọc Thành, quả nhiên thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

“Cố Thậm Vi, ngươi đừng có khinh người quá đáng!”

Cố Thậm Vi lạnh lùng nhìn lại, giễu cợt nói: “Một câu cũng không trả lời được, vậy thì đừng trách ta. Ai khinh ai quá đáng, trong lòng tự biết.”

Cố Ngọc Thành hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi.

Những gia đinh đi theo hắn cũng vội vã rời đi, tiểu viện vốn còn náo nhiệt, trong chớp mắt đã trở nên yên tĩnh.

Thập Lý dừng tay gảy bàn tính, có chút lo lắng bước đến trước mặt Cố Thậm Vi: “Tiểu thư, người nghi ngờ cái chết của phu nhân có uẩn khúc?”

Cố Thậm Vi không trả lời, mà tung người nhảy qua tường.

Nàng vừa đáp xuống liền thấy Hàn Thời Yến đứng ngay trước mặt, thần sắc không chút gợn sóng, lạnh nhạt nói: “Hàn ngự sử quả nhiên rất rảnh rỗi, đã bắt đầu học nghe lén rồi sao?”

Hàn Thời Yến nhìn nàng thật sâu, dõng dạc nói: “Ngôn quan vốn phải mắt nhìn sáu phương , tai nghe tám hướng, có gì liền tấu trình. Ta còn nhìn ra, Cố tiểu thư cực kỳ thất vọng. Hôm nay không đến Hoàng Thành tư, vốn định nhân cơ hội đòi nợ để làm ầm ĩ với Cố gia, xé toạc danh tiếng tốt đẹp của bọn họ. Nhưng không ngờ, lại đấm vào bông, bị lão gia tử hóa giải mất rồi.”

Cố Thậm Vi tặc lưỡi: “Vậy ngươi có nhìn ra không, tay ta ngứa lắm, muốn đấm thẳng vào mặt ngươi?”

Hàn Thời Yến lắc đầu: “Ngự sử bị đánh là chuyện thường, ta còn từng bị chó đuổi cắn, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện cắn lại, Cố tiểu thư cứ yên tâm.”

Cố Thậm Vi nghe xong tức đến bật cười, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Hàn Thời Yến nghiêm túc nhìn nàng: “Ta biết ngươi không tin ta. Một lô quân giới tốt có thể đột nhiên biến mất, sau đó đẩy số quân giới kém chất lượng ra chiến trường, chuyện này không thể chỉ có một đôi tay nhúng vào, mà hẳn phải có rất nhiều bàn tay dính líu.”

“Kẻ đó, hoặc là thân ở triều đình, giữ chức cao vọng trọng, hoặc là hoàng thân quốc thích, ôm dã tâm với ngai vị, hoặc là đại thần nắm quyền một phương, sinh lòng phản trắc. Dù là trường hợp nào, trong gia tộc ta đều có người phù hợp…”

Thân ở chức cao, hoàng thân quốc thích, đại thần một phương… tất cả đều có thể tìm thấy trong gia tộc hắn.

Hàn Thời Yến nghĩ đến cuộc đối thoại vừa nghe được, trong lòng bỗng trầm xuống.

Trước khi đến đây, hắn thực sự rất phẫn nộ với Cố Thậm Vi. Nhưng lúc này, hắn hoàn toàn hiểu được. Nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh ấy, e rằng hắn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai trong Biện Kinh này.

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *