Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 76

Chương 76

***

Muốn ngủ trên giường ư?

A Đường không phòng bị giữa đêm hắn lại đột nhiên hỏi vậy, sững người trong thoáng chốc. Chính vào lúc đó, Yến Nguyên Chiêu đã kéo tay nàng, mạnh mẽ lôi vào lòng, hắn thuận thế nằm xuống, khiến mặt A Đường kề sát mặt hắn, đè chặt trên người.

Yến Nguyên Chiêu không để nàng có chút cơ hội phản ứng, hai tay ôm trọn tấm lưng nàng, siết chặt không buông, môi hắn cắn lên cánh môi nàng, chặn lại tiếng kêu kinh hãi.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 75

Chương 75

***

Sáng hôm sau, mưa núi ngừng rơi, ba người trong miếu đều dậy rất sớm.

Thư sinh thu dọn hành lý, vội vã chuẩn bị lên đường. Hắn về quê thăm phụ mẫu, đêm qua vì mưa lớn làm trễ hành trình, e là lòng càng thêm nôn nóng.

“Các hạ xin chậm bước.” Vừa dứt lời cáo biệt, thư sinh đã bị Yến Nguyên Chiêu gọi lại, “Ngươi có biết cưỡi ngựa không?”

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 74

Chương 74 

***

Mưa lớn như trút, liên tục dội vào cánh cửa gỗ cũ kỹ của ngôi miếu.

Củi dưới đất đã gần cạn, ánh lửa yếu ớt, tro than rải quanh vỏ hạt dẻ. Bình rượu bạc của A Đường đã bị nàng uống cạn, nàng chống cằm, lải nhải chuyện không đầu không đuôi, đầu ngón chân khều qua khều lại mấy cái vỏ hạt dẻ.

Yến Nguyên Chiêu nghe nàng nói chuyện một cách lơ đãng, có vẻ không để tâm… nhưng thực ra, trong lòng lại như gợn lên tầng tầng làn sóng không tên.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 73

Chương 73

***

Còn một lúc nữa mới đến hoàng hôn, vậy mà mây mù đã không chờ nổi, cuồn cuộn kéo tới, nuốt trọn nửa bầu trời sáng.

Giữa vùng núi phía đông bắc sông Hà, một trận mưa lớn bất chợt ập đến.

Gió lạnh quấn lấy mưa buốt, quất vào cỏ cây khiến chúng rạp mình run rẩy, cả trời đất chìm trong u ám bất an. Ngôi cổ miếu lẩn khuất sau tán cây thưa thớt, xà gỗ cũ kỹ, mái ngói bị gió mưa hất tung, vang lên tiếng “xoạt xoạt”.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 72

Chương 72 

***

Gió thu ào ạt, đình nghỉ chân cũ kỹ đứng sừng sững ven đường, lá cờ rượu vàng úa phần phật bay theo gió, phát ra tiếng “vù vù” vang dội.

Trong đình bày mấy chiếc bàn ghế dài, phân nửa đã có khách ngồi, ăn món nóng hôi hổi, uống rượu mạnh trong bát lớn, hương vị nồng đậm bay ra ngoài, theo gió luồn thẳng vào mũi người qua đường.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 71

Chương 71 

***

Giấc ngủ ấy của A Đường không dài cũng chẳng ngắn, nhưng lại rất sâu. Sâu đến mức khi tỉnh dậy, nhìn thấy con đường dài dằng dặc phía trước cùng dãy núi mờ mịt xa xa, nàng ngẩn ra một lúc mới kịp phản ứng lại, họ đã vượt qua rặng núi, tiến vào con đường lớn rộng rãi rồi. Phía sau, nam nhân vẫn ôm lấy nàng chặt vừa đủ, hai con ngựa cùng sải bước hiên ngang trên đường cái, thong thả tiến về phía trước.

A Đường cảm thấy có chút áy náy, đi chậm như vậy, đã lãng phí không ít thời gian. Cơn đau âm ỉ ở bụng dưới giờ cũng không còn rõ rệt nữa, nàng quay đầu nhìn hắn, tiện thể xoay cổ một chút rồi lẩm bẩm: “Sao mới chợp mắt một lúc mà cổ đã mỏi nhừ thế này.”

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 70

Chương 70

***

Yến Nguyên Chiêu đã bắt A Đường khâu đai nguyệt sự thì cũng chẳng thể tiếp tục né như rắn độc nữa, nàng vừa khâu, hắn vừa nói chuyện chính sự.

“Chuyến đi Khánh Châu này, nếu thúc ngựa không ngừng nghỉ, trong năm ngày sẽ tới. Để tránh rắc rối, tốt nhất nên cải trang—”

“Được thôi.” A Đường lập tức đón lời, “Yến đại nhân tuấn tú thế kia, ra đường không biết bao nhiêu cô nương nhìn đến ngây ngốc không bước nổi, phải che đi chút thôi…”

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 69

Chương 69

***

Rạng sáng, ánh trời xé một vệt trắng nơi chân trời, gà trống trong khách điếm lại ngẩng đầu, cất tiếng gáy vang chào buổi sớm.

Tiếng gáy lan vào tai nữ tử còn đang say ngủ trong phòng, khiến A Đường khó chịu trở mình, kéo chăn che đầu tiếp tục ngủ. Tiếp theo, nàng lại bị tiếng gà đánh thức hai lần, cuối cùng đành kéo chăn trùm kín đầu, yên tâm tiếp tục mộng đẹp.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 68

Chương 68

***

Sáng sớm hôm sau, bầu trời phủ kín một tầng sương mù dày đặc, nặng nề ép xuống mái ngói tường nhà của quán trọ. Trong sương mù ngưng tụ những giọt nước nhỏ li ti không nhìn thấy được, chạm vào áo liền thấm, người ta co cổ lại bước đi vài bước trong làn sương, hơi lạnh thấm tận xương tủy.

Đoàn người đã lên đường từ rất sớm, A Đường bước lên xe ngựa vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, rụt cổ co người nằm nghiêng ở một góc trong khoang xe, nhắm mắt ngủ bù. Tấm khăn voan trắng dày cài trên búi tóc sau tai, dài tới ngực, che khuất hơn nửa gương mặt ngủ say của nàng.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 67

Chương 67

***

A Đường là tên thật của nàng, cũng là cái tên duy nhất.

Khi ấy nàng còn nhỏ, nằm gọn trong lòng mẹ, cùng bà phiêu bạt khắp nơi. Gặp vận tốt thì tìm được am ni cô hoặc nhà người tốt cho ở nhờ, xui rủi thì phải ngủ trong miếu đổ hay dưới gầm cầu.

Trời thường rất lạnh, nàng luôn đói, mẫu thân thì cứ dỗ mãi: A Đường, A Đường, đừng khóc nữa, ngủ đi con, ngủ rồi sẽ không lạnh, ngủ rồi sẽ không đói. Lời ru dịu dàng thấm vào gió chiều, ngấm vào biết bao đêm dài về sau.

Continue reading