Sau khi ta mất tích – Chương 35

Chương 35 

***

Tay đang nắm dao găm của Tô Đường khựng lại.

Hả? Thì ra… không phải muốn ăn thịt?

Ánh mắt Eustace quét qua trán và chóp mũi cô như tơ nhện, chậm rãi, dính nhớp.

Những giọt mồ hôi li ti thấm ướt tóc mái, kết thành một lớp lấp lánh trên làn da trắng mịn, từng hạt nhỏ trong suốt như sương sớm tụ lại.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 34

Chương 34 

***

Ánh trăng chiếu rọi vào đồng tử của Thần.

Thân thể khổng lồ nửa người nửa nhện kéo xuống một cái bóng mờ u ám, giống như lớp nhựa đen sền sệt và tối tăm, muốn chậm rãi nuốt chửng, nhấn chìm chủ nhân đang đứng trước mặt.

Trên gương mặt yêu mị ấy, ánh mắt nóng bỏng như một chiếc móc nhỏ, chui thẳng vào lồng ngực, móc lấy trái tim đang đập thình thịch, khiến người ta cảm giác máu trong người sôi trào.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 33

Chương 33

*

“Nhân loại…”

“Chỉ là để các người… dâng hiến cho ta một chút ác mộng mà thôi.”

Giọng nói âm u lạnh lẽo lững lờ trôi theo cơn gió đêm, nhưng những chi chân băng giá kia thì lại tàn nhẫn vô tình.

Cảm nhận được cơn gió tanh lạnh từ sau lưng và cái bóng đen đang dần áp sát, da đầu Trịnh Trí tê rần, máu dồn lên não, cậu ta lập tức đập mạnh vào vòng tay kích hoạt lá chắn phòng hộ.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 32

Chương 32

***

Đám tơ nhện này có độc đúng không?!

Tô Đường không chắc mình có nghe nhầm không, nhưng cảm giác nổi da gà lan khắp người khiến cô lập tức điều khiển toàn bộ tinh thần lực bùng phát, dốc sạch ra ngoài để quét sạch đám tơ nhện dính dớp đang bám trên cơ thể.

Nhưng mấy sợi tơ này cực kỳ dẻo dai, giống như chó ghẻ bị đá một phát vẫn cứ bám dính không buông, bất kể cô làm thế nào cũng không thể gỡ hết được, cứ quấn lại quấn mãi.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 31

Chương 31

*

“Chị! Chị là người chị duy nhất của tôi đó!”

Nhìn đám người vây đánh mình bị giảng viên kéo đi, Vương Phú Quý như được tái sinh, kích động đến mức suýt nhào tới ôm luôn.

Lúc này, chuyện gì mà lừa cậu nuốt lễ vật, ngụy trang nói dối… tất cả đều biến khỏi đầu óc.

“Trường quân đội Trung Ương sao lại bắt tay với Nhật Bất Lạc?”

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 30

Chương 30 

***

Tô Đường vốn tưởng “thả ngẫu nhiên” là chỉ bọn họ sẽ được phân tán đến một địa điểm nào đó bên ngoài khu huấn luyện một cách ngẫu nhiên, ai ngờ đâu mỗi người lại bị thả ngẫu nhiên một cách riêng biệt.

Chiến hạm cứ bay được một đoạn là lại ném xuống vài học viên, trình tự hoàn toàn hỗn loạn.

Thêm vào đó, dù lượn chịu ảnh hưởng của hướng gió và sức gió.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 29

Chương 29

***

Trong mấy năm gần đây, Trường quân đội Liên Bang và Trường quân đội Tây Lăng cứ tranh nhau mãi vị trí thứ ba và thứ tư trong bảng xếp hạng.

Với tâm lý kiểu “mình không có được thì người khác cũng đừng hòng có”, Trường quân đội Liên Bang vừa ra sức tiếp thị bản thân, vừa không quên dẫm một phát lên hàng xóm Tây Lăng.

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 28

Chương 28 

***

“Ối dào.” Giáo quan trường Tây Lăng lập tức lùi về sau một bước.

“Tô Đường có thiên phú học cận chiến tốt như thế. Cổ võ và kỹ thuật vật lộn bên Tây Lăng bọn tôi ấy à, đến trường quân đội Trung Ương còn phải nhường một bậc, để cô ấy lại trường Bắc Hải của mấy người chẳng phải là phí nhân tài hay sao?!”

“Ông nhìn xem, tôi chỉ mới đấu vài chiêu với Tiểu Sư Tử họ Lệnh, cô nhóc này đứng bên học lỏm hết sạch, người ta đam mê học võ biết bao nhiêu chứ!”

Continue reading

Sau khi ta mất tích – Chương 27

Chương 27

***

Các huấn luyện viên đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Khang Dược của trường Bắc Hải.

Nụ cười trên mặt huấn luyện viên Khang đã cứng đờ, treo lơ lửng trên gò má, không lên nổi mà cũng chẳng hạ xuống được.

Ban đầu còn tưởng rằng, so với North không có chút tinh thần danh dự nào và Vệ Nhàn bốc đồng nóng nảy, Tô Đường sẽ là một học sinh nghe lời dễ dạy dỗ. Ai dè, đứa sau lại càng “có cá tính” hơn đứa trước.

Continue reading