Nữ phụ chết thảm – Chương 95

Chương 95 

***

Từ biệt trấn Tửu Tuyền, mấy người lại ngồi kiệu bay rời đi.

Tới Cửu U thì cũng phải nửa đêm, Bích La tựa vào Phù Huỳnh mà ngủ, Thành Phong thì đánh xe bên ngoài, còn Ninh Tùy Uyên vẫn y như lúc trước, lặng lẽ ôm một quyển sách không biết từ đâu ra mà đọc.

Phù Huỳnh nhàn rỗi liếc qua một cái, quyển sách chẳng có tên, mà đã lâu như thế, lại chưa lật nổi nửa trang. Nghĩ cũng chỉ là làm bộ làm tịch, nàng liền nhắm mắt, không buồn để ý.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 94

Chương 94

***

Mấy người khởi hành vào buổi chiều, vừa kịp quay về trấn Tửu Tuyền trước khi mặt trời lặn.

Đúng lúc cơm tối, khói bếp bốc lên từ nhà này sang nhà khác, hai bên phố những tửu quán cũng tấp nập nhộn nhịp, nhìn qua đã thấy một cảnh đời tràn ngập hơi thở nhân gian.

Bùi gia y quán nằm cuối con phố. Phù Huỳnh nói với Ninh Tùy Uyên rằng nàng sẽ đến trước tìm người, nếu việc khám bệnh không có gì nghiêm trọng thì sẽ theo hắn về Cửu U sau.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 93

Chương 93 

***

Phù Huỳnh nhận ra Ninh Tùy Uyên đang giận mình, suốt dọc đường trở về cũng không nói một lời.

Cứ thế im lặng đối mặt suốt cả đoạn đường. Mãi đến khi kiệu đi qua Yến Độ Bình, sắp tới trấn Tửu Tuyền, Phù Huỳnh mới ngập ngừng cất lời, câu đầu tiên trong ngày: “Đợi ta gặp được Bùi tiên sinh, xác nhận thân thể không còn gì đáng ngại nữa, chúng ta sẽ trở về Cửu U.”

Ninh Tùy Uyên ngồi ở chủ vị, hai mắt khẽ nhắm, vẻ mặt đầy lạnh lùng xa cách.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 92

Chương 92

***

Tiên khí lượn lờ quanh Thái Hoa Sơn, Hạ Quan Lan như thường lệ trước tiên đến Tiểu Linh Thiên bẩm báo với Huyền Tẫn.

Linh điện vẫn tĩnh mịch như xưa.

Tượng thần sừng sững, bóng ảnh chập chùng phủ kín mặt đất, từng tầng từng lớp sương mù dày đặc, thần tượng nguy nga dần ẩn khuất trong làn khói, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 91

Chương 91

***

Hai người kia ôm nhau chặt đến không còn khe hở. Ninh Tùy Uyên nhìn rõ vòng eo thon mảnh dưới lớp áo mỏng của nàng đã bị hắn hoàn toàn chiếm giữ, thân mật không rời, tựa như một đôi thần tiên quyến luyến.

Dĩ nhiên, Ninh Tùy Uyên cũng không bỏ qua ánh mắt của hắn. Khác hẳn vẻ lạnh lùng, cao ngạo thường ngày, ánh mắt kia tràn đầy khiêu khích và ác ý, xấu xí, đáng ghét, chẳng khác gì một con chó dữ đang cố bảo vệ miếng ăn của mình.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 90

Chương 90

***

Những chuyện như vậy, đối với Ninh Tùy Uyên đã từng trải trăm điều sóng gió, chẳng có gì là hiếm lạ, thậm chí đến một tia hứng thú cũng chẳng khơi dậy nổi. Ngoài cảm giác Hạ Quan Lan nói năng phiền nhiễu, hắn chẳng có thêm cảm xúc gì khác, chỉ có Thành Phong đứng bên cạnh là tròn mắt tặc lưỡi, trong lòng còn chút tiếc thương.

Đột nhiên, ánh mắt Hạ Quan Lan không hiểu sao lại rơi lên người nàng, rồi chậm rãi hỏi: “Thảm sự Yến Độ Bình truyền ra bên ngoài, thiên hạ đều chỉ trích Thiên Linh Tử tâm độc thủ ác, không xứng với thánh danh của mình; cũng có người cho rằng đó là do bọn họ gieo gió gặt bão. Vậy trong mắt ngươi, ai đúng ai sai?”

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 89

Chương 89

***

“Ngươi còn nhớ rõ nơi cuối cùng hai người tách nhau ra không?”

Yến Độ Bình tuy không quá rộng lớn, nhưng địa thế lại kỳ lạ, đường đi quanh co khúc khuỷu, muốn tìm người quả thật không dễ.

Hạ Quan Lan trầm ngâm, nhìn về phía trước đáp: “Chính là chỗ này.”

Phù Huỳnh nhìn theo hướng hắn chỉ, là một khoảnh đất bằng, xung quanh cỏ dại rậm rạp mọc đầy, dưới đất còn có một xác Huyền Quỷ đang dần tan rữa.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 88

Chương 88 

***

Núi Bất Động, Yến Độ Bình.

Nơi đây là vùng đất hoang vu không người quản lý, sinh linh mặc sức sinh sôi, chẳng chút kiêng dè. Những ngôi làng xưa đã bị cỏ dại phủ lấp, rêu xanh dày đặc che khuất mọi dấu vết con người từng tồn tại, chỉ còn lại vạn vật tĩnh mịch.

Không ít Huyền Quỷ lang thang nơi này, sau một đêm đã bị tàn sát sạch sẽ.

Hạ Quan Lan thân là tu sĩ, dù là khí tức nhỏ nhất cũng khó thoát khỏi mắt hắn. Chẳng bao lâu, hắn đã cảm nhận được có người tiếp cận.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 87

Chương 87

***

Phương Đông vừa hửng sáng, ráng hồng soi chiếu ánh nhật quang, khi tàn tích cuối cùng của màn đêm tan biến, thiên không đã sáng rõ.

Phù Huỳnh tỉnh lại.

Nàng nằm sấp trên giường, ngây ngốc mở mắt, dõi nhìn vệt nắng nhàn nhạt trong vắt trong góc phòng, mãi một lúc lâu mới dần lấy lại tinh thần.

Continue reading

Nữ phụ chết thảm – Chương 86

Chương 86 

***

Khi dòng điện lướt qua trong đầu rồi dần dần biến mất, Phù Huỳnh chợt cảm thấy như đã trải qua mấy đời.

Tính từ lúc nàng tỉnh lại đến nay đã hơn một năm, trừ khoảng thời gian ban đầu, về sau nàng chưa từng nghe thấy Tô Ánh Vi và hệ thống trò chuyện nữa. Thời gian trôi qua đủ lâu để nàng gần như quên bẵng họ khỏi đầu.

Continue reading