Chương 44
***
Phù Huỳnh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Sự đè nén vương nơi khóe mắt bấy lâu cũng tan đi, đôi mắt như ánh sao, lộ ra đôi phần hồn nhiên của một thiếu nữ tuổi trăng tròn.
“Chúng ta đang ở đâu?”
***
Phù Huỳnh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Sự đè nén vương nơi khóe mắt bấy lâu cũng tan đi, đôi mắt như ánh sao, lộ ra đôi phần hồn nhiên của một thiếu nữ tuổi trăng tròn.
“Chúng ta đang ở đâu?”
***
Khi họ một lần nữa bước vào tòa thành không ngủ này, sự huyên náo và ồn ào đột ngột mất đi màu sắc. Ánh trăng lạnh lẽo đơn độc chiếu rọi lên những bức tường đổ nát, bầu không khí tiêu điều bủa vây, trải dài vô tận.
Tiếng vó trâu lộc cộc gõ xuống mặt đất, chở họ băng qua mấy con hẻm, nhưng đột ngột lại quay về vị trí ban đầu.
Chương 42
***
Hạ Quan Lan bế lấy Phù Huỳnh, đôi chân vững vàng lướt qua những tảng đá vỡ vụn và cành cây khô dưới đất, không hề bị ảnh hưởng chút nào. Dáng người hắn vẫn ổn định, bước chân nhanh nhẹn mà không hề rối loạn.
Phù Huỳnh rất nhẹ, đến mức nằm trong vòng tay hắn mà như không có chút trọng lượng nào, nhẹ đến đáng sợ.
***
Hai người vô thức đi đến cuối lối đi.
Tầm nhìn từ chật hẹp bỗng trở nên rộng mở. Trước mặt họ là một vực sâu, hình bầu dục. Bốn phía vươn ra vô số nhánh cây màu đỏ sậm, chằng chịt đan xen, vươn lên bao bọc lấy một khối u thịt đỏ bất quy tắc ngay giữa miệng vực.
Nhìn kỹ, những nhánh cây này không ngừng tỏa ra sương mù đỏ như máu, từng đợt từng đợt chảy về phía khối u.
***
Sau khi hai người bị đưa xuống lòng đất, những dây leo liền thả họ ra.
Tận sâu trong lòng đất, không gian trống rỗng. Những rễ cây quấn chặt lấy nhau, cùng đâm sâu vào mạch đất.
Đất nơi này đỏ thẫm, thỉnh thoảng có thể thấy những mầm cây bao bọc lấy một lõi đỏ tươi, chậm rãi nhịp nhàng co giãn, phát ra những âm thanh mạnh mẽ.
***
Bách tính trong thành là do quái thành thai nghén mà sinh ra. Mảnh đất dưới chân họ chẳng khác nào mẫu thể, có thể ban tặng sinh mệnh cho những “con dân” của nó. Chỉ cần đại địa không diệt, những kẻ ấy sẽ tái sinh không ngừng. Vì vậy, bùn đất chính là trái tim giúp những “người đất” chết đi sống lại.
***
Phương pháp này tuy vụng về, nhưng trong tình huống hiện tại lại là cách hiệu quả nhất.
Phù Huỳnh và Hạ Quan Lan ngầm chấp nhận đề nghị của hắn.
Ba người chia làm hai đường tản ra.
Trong lòng Phù Huỳnh không muốn ở riêng với Ninh Tùy Uyên, nhưng đối mặt với Hạ Quan Lan, nàng lại càng không muốn. Nếu nàng hành động một mình, chắc chắn cả hai người kia đều không đồng ý. Cuối cùng, nàng đành phải chọn theo Ninh Tùy Uyên đi về phía sau khách điếm.
Chương 37
***
Hạ Quan Lan thích những kẻ thông minh, nhưng không có nghĩa là hắn thích bị người khác đùa bỡn.
Sau khi rời khỏi nơi của Phù Huỳnh tối qua, hắn đã suy ngẫm rất nhiều, rồi đem từng chi tiết nhỏ xâu chuỗi lại với nhau.
Ví dụ như:
Nếu nàng thực sự bị ép ở lại Cửu U, tại sao không nhân cơ hội này cầu cứu hắn, nhờ hắn giúp nàng thoát thân? Cơ hội tốt như vậy, vì sao nàng lại từ chối?
Chương 36
***
Tháng ba năm Thiên Nguyên thứ 109.
Thành Hạ Liễu gần núi Bất Động đã trải qua một trận đại nạn, chỉ trong một đêm, cả người lẫn thành trì đều biến mất một cách kỳ lạ.
Từ tòa thành cho đến hàng vạn cư dân bỗng dưng không còn tung tích, chỉ để lại một vực sâu đen ngòm, kéo dài giữa các dãy núi. Đó từng là nơi thành Hạ Liễu sừng sững tồn tại, từ đó về sau không một ai dám đặt chân đến.
***
“Ta… ta đang tắm, người mau ra ngoài trước.”
Phù Huỳnh cúi đầu chỉnh lại y phục nhăn nhúm, vì chưa kịp lau khô người, lớp vải mỏng manh ướt sũng dính sát vào da, làm nàng thấy khó chịu. Càng sốt ruột, nàng càng chỉnh không xong.
Không biết có phải người kia đã rời đi hay không, bên ngoài đột nhiên im lặng hẳn.
Cuối cùng cũng mặc chỉnh tề, Phù Huỳnh thở phào bước ra khỏi bình phong, nhưng không ngờ lại va ngay vào bóng người cao lớn đang đứng chờ bên ngoài.