Mộng hồi Tây Châu – Chương 224

Chương 224: Thành Liêm Châu (1)

***

Trở lại căn phòng chật hẹp bức bối trong khách xá ở Liêm Châu, Hải Triều ngồi ngây trên giường hồi lâu chưa hoàn hồn lại được.

“Hải Triều?” Bên cạnh, Lương Dạ khẽ gọi nàng, đặt tay lên mu bàn tay, động tác nhẹ đến mức như sợ chỉ cần dùng chút sức là sẽ làm nàng hoảng sợ. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 223

Chương 223: Bất Tiện Dương (Hoàn)

***

Khi những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn rút khỏi chân trời, bốn bề lại chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng gió gào thét và tiếng chim ưng lượn vòng nơi tai.

Tưởng rằng giấc mộng sẽ dừng lại ở đây, nhưng nàng vẫn bị giam trong đó, không thể thoát ra.

Không rõ đã qua bao lâu, tiếng gió dần nhỏ lại, tiếng kêu thê lương biến thành những chuỗi hót líu lo uyển chuyển, mùi cỏ cây tươi mới thay thế mùi tanh gỉ sắt. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 222

Chương 222: Bất Tiện Dương (40)

*** 

Khi Hải Triều và Lương Dạ chạy tới, thi thể của Phương Định An đã cứng đờ.

Trước lúc chết, hắn cắn ngón tay để lại một bức thư máu, thú nhận toàn bộ tội trạng của mình, nhưng khẩn cầu Phùng Úy Lãng tạm thời tuyên bố ra ngoài rằng hắn chết vì ôn dịch, để tránh lay động lòng quân, đợi qua được giai đoạn hỗn loạn khi thay tướng rồi hãy công bố lá thư này cho mọi người biết. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 221

Chương 221: Bất Tiện Dương (39)

***

Trên người Hải Triều vô số vết thương lớn nhỏ, lúc trước Lục Uyển Anh đã băng bó qua mấy chỗ thương nặng, nhưng vừa rồi lại giao đấu một trận, miệng vết thương lại lần nữa nứt toác chảy máu. Khi cởi áo ngoài ra, vết thương cùng áo lót đã dính chặt vào nhau, trông thê thảm đến mức không nỡ nhìn. 

Lục Uyển Anh  vừa nhìn nước mắt đã rơi xuống. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 220

Chương 220: Bất Tiện Dương (38)

***

Từ Tam Nương nghe thấy giọng Hải Triều, mừng đến mức suýt bật khóc, nhưng ngay sau đó nàng lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, như từng tiếng sấm nện vào tim nàng.

Trong khi tiếng vó ngựa vẫn còn xa.

Không kịp rồi, chỉ cách một chút nữa thôi, nhưng vẫn là không kịp. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 219

Chương 219: Bất Tiện Dương (37)

***

Từ Tam Nương trơ mắt nhìn Phương Định An giơ đao chém xuống quái vật.

Quái vật đưa đao lên đỡ, nhưng thanh trường đao rỉ sét đầy sứt mẻ kia sao có thể đối đầu với một danh đao luyện bằng tinh thiết? Vừa va chạm trong nháy mắt, đao đã gãy thành hai đoạn, Phương Định An thuận thế bổ đao xuống ngực hắn, chỉ nghe “rắc” một tiếng, lớp giáp gỗ vỡ toác, hắn lại muốn chém thêm nhát nữa, nhưng lưỡi đao đã kẹt trong tấm gỗ bị nứt đó. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 218

Chương 218: Bất Tiện Dương (36)

***

Cú đá của Hải Triều vô cùng hiểm hóc, Phùng Úy Lãng đau đến kêu lên một tiếng: “Vọng tiểu nương tử thật là tàn nhẫn, tại hạ đúng là gân mềm xương rã không sao đứng dậy nổi, tuyệt chẳng phải giả bộ.”

“Nên ta mới giúp ngươi tỉnh táo hơn đấy.” Thiếu nữ nghiêng đầu cười, gương mặt lấm lem mồ hôi, máu và khói bụi bỗng hiện lên hai lúm đồng tiền sâu hun hút, mắt sáng hơn cả sao trời. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 217

Chương 217: Bất Tiện Dương (35)

***

Hai tên cướp liếc nhìn nhau, mỗi kẻ một bên, cùng vung đao áp sát Hải Triều từ trái phải.

Hải Triều không rời mắt khỏi cổ tên cướp bên trái, như muốn tấn công thượng bàn, nhưng khi hắn đâm thẳng lưỡi đao tới, nàng lập tức trượt bước lách sang trái, tay nắm chặt đấm giáng mạnh vào khuỷu tay phải của hắn, đồng thời cơ thể xoay vặn sang phải, đoản đao trong tay như rắn trắng thè lưỡi, đâm thẳng vào chỗ hở ở sườn phải hắn. Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 215

Chương 215: Bất Tiện Dương (33)

***

Ba chữ “Chùa Vĩnh Ninh” vừa được Lương Dạ dứt khoát thốt ra, Trình Hàn Lân lập tức dí mũi dao găm vào thắt lưng sau của Khinh ma ma, hạ thấp giọng, cố gắng dùng chất giọng dữ tợn nhất mà hắn có thể nghĩ ra: “Đừng lên tiếng, không thì ta đâm một nhát đấy.”

Vẻ kinh ngạc trên mặt Khinh ma ma đã biến mất, chiếc mặt nạ hiền hòa ngày thường cũng theo đó rơi xuống, chỉ còn lại sự thờ ơ, tựa như cánh đồng hoang phủ đầy tro tàn sau trận hỏa lớn. Continue reading