Kiếm Các văn linh – Chương 110

Chương 110

***

Tống Lan Chân đột nhiên cảm thấy tâm thần bất an, một nỗi phiền muộn mơ hồ như mây mù lan trong ngực.

Trong Kim Đăng Các, đèn nến sáng rực.

Trên bàn, bản đồ Minh Nguyệt Hiệp trải rộng; Lục Ngưỡng Trần và Vương Mệnh đang bàn về chuyện Xuân Thí tại Kiếm Đài. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 109

Chương 109

***

Minh Nguyệt Hiệp vốn là vùng đất nằm ngoài sự quản hạt của ba châu, kiếm ấn không thể bao phủ, linh khí lại hỗn loạn dữ dội, ngay cả tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng sợ sơ suất mà gặp nguy, không dám tùy tiện sử dụng pháp thuật dịch chuyển tức thời.

Lần này, Trần Quy bất ngờ ra tay, không chỉ Liêu Đình Sơn mà cả Hạ quản sự cũng đều không kịp đề phòng. Hắn nghĩ rằng những kẻ phục kích bên kia bờ hẳn cũng chưa phản ứng được, nên định nhân cơ hội giết sạch đám người còn kẹt lại ở cửa hẻm, giành thế chủ động. Khi tất cả mọi người đều không thể thi triển thuật dịch chuyển, hắn tự nhiên có thể nhẹ nhàng thoát thân. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 108

Chương 108

***

Màn đêm tĩnh lặng buông xuống, Phùng Kỳ mang theo thanh kiếm gãy, một mình bước đi trong núi rừng hoang vu. Giữa những cây tùng cổ thụ và tảng đá kỳ dị, là con đường Thục do tiền nhân thời thượng cổ dùng sức người khai sơn phá thạch mà mở lối. Mà ba mươi dặm phía trước chính là đoạn hiểm trở nhất: Minh Nguyệt Hiệp.

Nếu là ngày thường, dù cho có cho Phùng Kỳ thêm mười phần dũng khí, e rằng hắn cũng chẳng dám bén mảng đến nơi này. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 107

Chương 107

***

Y phục đen của nàng phần phật trong gió đêm. Khi bóng dáng ấy bước qua cổng thành, chẳng bao lâu đã tan biến vào bóng tối. Thanh kiếm gãy trên mặt đất phản chiếu ánh sáng vốn ấm áp thành lạnh lẽo băng giá; giọt máu đọng trên lưỡi kiếm ánh lên thứ sắc đỏ chói lòa đến rợn người.

Vương Thứ bỗng cảm thấy một cơn đau nhói xuyên thấu tim. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 106

Chương 106

***

Một cây bút vàng nhỏ nhắn, song khi nắm trong lòng bàn tay lại nặng trĩu như mang theo ngàn cân.

Năm xưa Kim Bất Hoán ở Giáp Kim Cốc tìm mọi cách cầu xin tha mạng, hôm nay lại đem cả tính mạng ra đặt cược nhẹ tênh. Trải qua trận gió tanh mưa máu ở phố Nê Bàn, dường như hắn đã thay đổi rất nhiều. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 105

Chương 105

***

Rắc rối tựa như đã tạm thời được giải quyết, mọi việc cũng bắt đầu xoay chuyển. Dưới ánh lửa hắt lên, trên gương mặt mỗi người đều như mang theo vẻ phấn chấn.

Chỉ có Phùng Kỳ, giữa đám đông lại giống như một kẻ đứng ngoài cuộc.

Cái cảm giác mơ hồ ấy, như miệng thú dữ đang há rộng, càng lúc càng lớn, dường như sắp nuốt chửng toàn thân hắn. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 103

Chương 103

***

Không ai ngờ được, giữa chốn đông người, nàng lại nói ra tay là ra tay, ngay cả một cái cớ cho ra hồn cũng chẳng buồn tìm!

Không cố ý ư? Vậy khác gì mở to mắt mà nói dối trắng trợn!

Mọi người ban đầu còn sững sờ, đến khi kịp phản ứng thì ai nấy đều trừng mắt giận dữ: “Người ta chỉ là một phàm phu, ngươi thân là tu sĩ, sao có thể ra tay tàn độc đến thế!” Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 102

Chương 102

***

Thái tiên sinh ngẩn người, hoàn toàn sững sờ.

Những ngày gần đây, lang quân không hề lộ mặt. Sau trận đại hồng thủy ở phố Nê Bàn, mọi chuyện rối như tơ vò, vô số việc khó bề quyết định, đều do ông tìm đến Chu Mãn hỏi ý. Vị cô nương này chẳng những trấn tĩnh điềm đạm, mà còn quyết đoán hiếm thấy. Trong thời khắc ai nấy đều ít nhiều mang trạng thái hoảng loạn, nàng lại như tảng đá vững vàng giữa dòng xiết, đè xuống nỗi bất an trong lòng tất cả mọi người. Continue reading

Kiếm Các văn linh – Chương 101

Chương 101

***

Chu Mãn đứng thẳng người, cao gầy mà uy nghi, ở ngay trước mặt hắn. Dáng vẻ ấy, tựa như đỉnh núi tuyết dựng đứng hiểm trở khiến người ta liên tưởng ngay tới núi băng ngạo nghễ. Khi Kim Bất Hoán chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm của nàng, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được sự giá lạnh.

So với lần ở nghĩa trang lúc trước, khi nàng gần như dùng dây cung chém xuống đầu hắn, lạnh hơn gấp mười lần cũng chẳng ngoa. Continue reading