Chương 50
***
“……”
Trong phòng lập tức tĩnh lặng như chết. Cùng lặng ngắt, còn có cả trái tim tuyệt vọng của Kim Bất Hoán.
Nếu như trước đó vẫn còn là phỏng đoán, thì đến khi Chu Mãn tự miệng thốt ra câu ấy, mọi suy đoán đã được xác thực!
Chương 50
***
“……”
Trong phòng lập tức tĩnh lặng như chết. Cùng lặng ngắt, còn có cả trái tim tuyệt vọng của Kim Bất Hoán.
Nếu như trước đó vẫn còn là phỏng đoán, thì đến khi Chu Mãn tự miệng thốt ra câu ấy, mọi suy đoán đã được xác thực!
Chương 49
***
Sao thưa lác đác điểm tô bầu trời đêm, tường thành cũ kỹ trong bóng tối chỉ còn là một dải bóng mờ mịt.
Kim Bất Hoán không vào thành, chỉ đứng chờ bên rừng cây ven đường.
Chẳng mấy chốc đã qua hơn nửa canh giờ, bên Tiểu Kiếm thành cổ vẫn chưa thấy bóng dáng Chu Mãn, hắn không khỏi nhíu mày, bắt đầu có chút lo lắng.
Chương 48
***
“Chuẩn bị thì vẫn phải chuẩn bị.” Kim Bất Hoán không hề quên chuyện này, chỉ là đến giờ vẫn thấy khó mà nuốt trôi, “Nhưng Chu Mãn, rõ ràng biết là có độc, ngươi cứ khăng khăng muốn uống, rốt cuộc là muốn diễn một vở kịch lớn đến mức nào đây?”
Dù thế nào, hắn cũng không đến nỗi nghi ngờ nàng sống chán rồi nên tìm đường chết.
Chu Mãn lại như không hiểu: “Kịch?”
Chương 47
***
Kim Bất Hoán giải thích rất nhiều, nhưng vốn dĩ bộ dạng hắn luôn phóng túng không kiềm chế, những lời ấy hoàn toàn chẳng có chút thuyết phục nào. Hắn nói càng nhiều, mọi người lại càng không tin; vốn danh tiếng đã chẳng tốt là bao, lúc này lại như tuyết thêm sương, nguy cơ trùng trùng.
Chỉ là một trận ầm ĩ thế này, trừ Lý Phổ ra thì những người khác gần như đều đã tỉnh lại.
Chương 46
***
Dạo trước, khi bọn họ mới bắt đầu rút khỏi các lớp học, khiến không ít phu tử kêu trời oán đất, thì Kiếm Phu Tử vẫn giữ im lặng, vì lớp của ông chưa bị rút đến.
Thậm chí, bề ngoài ông còn tỏ vẻ đồng tình, an ủi các phu tử khác, nhưng trong lòng thì đắc ý vô cùng.
Khi đó, có một vị phu tử cười lạnh mà nói: “Đừng vội đắc ý, thượng lương bất chính hạ tắc loạn. Nhìn kiếm thủ năm nay ở Tham Kiếm Đường là đủ biết chẳng phải hạng biết tuân quy giữ phép gì rồi, thế nào cũng đến lượt ngươi thôi.”
Chương 45
***
Ánh lửa nhảy nhót từ đống củi cháy hắt lên từng gương mặt, chiếu rõ từng đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Chu Mãn, trong đó rõ ràng viết mấy chữ to đùng: “Ngươi đang gạt quỷ à?”
Nhất là Kim Bất Hoán.
Hắn ngồi ngay bên cạnh Chu Mãn, vừa nãy thấy rõ mồn một: ngay khoảnh khắc nàng buông kiếm ra, tia sáng xanh sẫm mờ mờ giữa kẽ tay nàng cũng lập tức tắt lịm.
Chương 44
***
Ánh mắt Chu Mãn giao với hắn, do dự một thoáng, trong lòng vẫn còn chút lương tri chưa dứt: “Hắn mới khỏi trọng bệnh, vừa dưỡng thương xong, làm thế có hơi quá không?”
Kim Bất Hoán thì chẳng có bao nhiêu lương tâm: “Chính ngươi cũng nói là hắn đã khỏi rồi, vậy thì có gì là quá?”
Chu Mãn nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng?
Chương 43
***
Vương thị có Đại công tử là Vương Cáo, Nhị công tử Vương Mệnh. Nhưng người có thể được gọi một cách đơn giản bằng hai chữ “Công tử”, thì chỉ có một vị ấy.
Trên người hắn chảy dòng máu của Đạo Lăng Chân Quân và Vu Sơn Thần Nữ, thậm chí trời cao ban tên là “Sát”, tự nhiên thân phận tôn quý, vượt xa tất thảy các công tử thế gia khác ở Thần Đô.
Lời đồn về người này thực sự nhiều không kể xiết.
Chương 42
***
May mắn, mà phải trả giá?
Triệu Nghê Thường hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể nhìn Chu Mãn với ánh mắt đầy thắc mắc. Thế nhưng, đây suy cho cùng là việc riêng của Chu Mãn, nàng hoàn toàn không có ý định giải thích thêm nửa lời.
Đạo pháp có thể truyền, nhưng tu hành là chuyện của chính mình.
Chương 41
***
Chu Mãn vẫn chưa hay biết ngoài cửa đang xảy ra một sự hiểu lầm nực cười đến mức nào, nàng chỉ thu lại đồng tiền và chiếc ban chỉ kia, rồi nhìn về phía Triệu Nghê Thường vừa bước vào.
Do trước đó đã đánh một trận với Kim Bất Hoán, trong phòng bày biện có phần lộn xộn.
Triệu Nghê Thường thấy vậy, nhưng tuyệt không hỏi han gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nín thở, tiến lên hành lễ: “Nghe người bên Kỷ La Đường nói, sáng nay sư tỷ từng đến, chỉ tiếc khi ấy Nghê Thường không có ở đó.”