Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 35

Hồi thứ ba mươi lăm

Đúng giờ Thìn, Thạch Chân ôm lấy Tiểu Hắc còn chưa tỉnh ngủ, hấp tấp chạy ra cửa, vừa tới cổng lớn đã chạm mặt Viên Đạt Quỳ. Viên Đạt Quỳ thấy Thạch Chân và Tiểu Hắc (trọng điểm là Tiểu Hắc) thì cười hớn hở, nói sáng nay ra chợ sớm mua được cá khô mới, đang định mang đến cho Tiểu Hắc nếm thử.

Thạch Chân nói còn có việc gấp, vừa đi vừa giải thích. Hai người một đường chạy vội vào Tỉ Trần cư, thấy Vân Tiễn vẫn ngồi tại chỗ quen, trên bàn đặt một bát mì dương xuân, vừa mới nâng đũa. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 34

Hồi thứ ba mươi tư

Thạch Chân dẫn Vân Tiễn đến ngõ Giếng Nước Ngọt, tới căn nhà của Trình Thập Tam Nương.

Cửa phủ khóa chặt, vắng tanh không một bóng người, Thạch Chân hỏi thăm hàng xóm, được đáp: Trương mụ mụ cùng lão bộc đã bán nhà mấy ngày trước, rời khỏi thành Linh Tê, còn đi đâu thì chẳng ai hay.

Thạch Chân vòng quanh nhà hai lượt, rồi tung mình vượt tường vào. Ngoái đầu nhìn lại, thấy Vân Tiễn vẫn chưa theo, bèn nằm phục trên tường gọi: “Mau vào đi!” Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 33

Hồi thứ ba mươi ba

Vân Tiễn ôm đứa bé đáp xuống đất, thấy đứa trẻ hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch như tờ giấy. Sắc mắt hắn trầm xuống, lớn tiếng hô: “Viên huynh, giúp ta một tay!”

Viên Đạt Quỳ lao tới, rút ra mấy chục tấm phù vàng, cùng Vân Tiễn hợp trận, dốc toàn lực kéo giữ hơi thở cuối cùng của đứa bé.

Trần Cảnh Ẩn vừa lăn vừa bò nhào tới, úp mặt xuống đất gào khóc thảm thiết. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 32

Hồi thứ ba mươi hai

Thạch Chân và Vân Tiễn sải bước qua đoạn ván gỗ, đẩy cửa bước vào thủy tạ, đột nhiên sóng nước xung quanh lay động, cảnh sắc thoắt chốc đổi thay:

Trước mắt bỗng hiện một sân viện vô cùng rộng lớn, đất lát toàn bằng đá trắng, sáng bóng như gương. Trong vườn vốn có muôn vàn kỳ hoa dị thảo, giờ đây đều héo khô cháy đen, khắp nơi âm phong gào thét, lạnh thấu xương. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 31

Hồi thứ ba mươi mốt

Khi Thạch Chân lần thứ tư nhìn thấy chiếc lược đào, lông tơ sau gáy nàng lập tức dựng đứng, không kìm được lùi lại nửa bước, lưng va ngay vào Vân Tiễn. 

Sắc mặt Vân Tiễn vẫn chưa hồi phục, trắng bệch như tờ giấy, mày nhíu chặt, hệt như kẻ đang bị người ta thiếu nợ mấy vạn linh thạch. Hắn rút từ trong tay áo ra chiếc lược gỗ lấy được từ đứa ăn mày ra so sánh hồi lâu, rồi nói: “Rất giống, nhưng không phải một.” Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 30

Hồi thứ ba mươi

Thạch Chân hoảng hồn, phản xạ đầu tiên là lùi nửa thước tránh khỏi tầm máu văng, miệng kêu to: “Ôi chao, Vân huynh ngươi làm sao thế?!”

Sắc mặt Vân Tiễn còn khiếp sợ hơn Thạch Chân, đôi mắt trợn tròn, ngón tay vừa nhấc được nửa tấc liền rũ xuống, cả người cứng đờ từ đỉnh núi giả bổ nhào xuống.

Hòn núi giả này nói cao chẳng cao, nói thấp chẳng thấp, nhưng với tư thế ấy, chắc chắn là mặt chạm đất trước.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 29

Hồi thứ hai mươi chín

Thạch Chân lục soát cả ngôi miếu hoang đến đáy, vẫn chẳng thu hoạch được gì. 

Trần Cảnh Ẩn hạ lệnh cho binh lính tìm khắp thành suốt mấy ngày, nhưng đám tiểu khất cái trong miếu, sống thì không thấy, chết cũng không.

Đối với Thạch Chân, manh mối coi như đã đứt, đối với thành chủ Trần Cảnh Ẩn cùng các tu sĩ khác, vụ án coi như đã kết thúc. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 28

Hồi thứ hai mươi tám

Thạch Chân trợn tròn đôi mắt đen láy, Tiểu Hắc cũng trừng đôi mắt mèo tròn vo, một người một mèo cùng nhìn Vân Tiễn: “Cái gì?/Meo?”

Vân Tiễn trầm giọng nói: “Thái Ất thủ thi, ba hồn dưỡng cốt, bảy phách hộ nhục, thai linh dưỡng khí, ấy chính là cách luyện Thái Âm. Kẻ là Thái Âm, mượn âm khí tái tạo nhục thân, mưu cầu trường sinh. Kẻ luyện pháp này, sau khi chết vài năm, sinh cơ không đứt đoạn, mười ngón tay vẫn tiếp tục sinh trưởng, tạo thành kén bao quanh cơ thể. Do móng tay trắng như ngọc, nên còn gọi là Kén Âm Ngọc.”

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 27

Hồi thứ hai mươi bảy

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Thạch Chân thoáng lướt qua vô số suy đoán, điều đầu tiên chính là: Quả nhiên Vân Tiễn là Ma Quân, nay ngay cả giả vờ cũng lười, định nhân lúc hỗn loạn mà giết nàng cho xong!

Nàng đưa mắt nhìn sang Vân Tiễn đối diện, thấy đôi môi hắn mím chặt, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Đôi mắt Thạch Chân sáng rực phấn khích: hắn bị thương rồi!

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 26

Hồi thứ hai mươi sáu

Thạch Chân đảo mắt nhìn quanh một vòng, nuốt khan một ngụm nước bọt.

Lại lạc đường rồi sao?

Không đúng, không phải lạc đường!

Bãi tha ma tuyệt đối không rộng đến thế này, cũng chẳng có nhiều mồ mả đến vậy. Cảm giác lúc này tựa như nàng đã vô tình bước vào một không gian khác… chẳng lẽ là truyền thuyết trong dân gian, quỷ đánh tường?!

Continue reading