Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 45

Hồi thứ bốn mươi lăm

“Dù học trò có làm quan đến chức vị nào đi nữa, vẫn mãi là đệ tử của ân sư.” Lục Đạm lại cúi mình thi lễ, rồi nghiêng người giới thiệu ba người phía sau, “Học trò lo lắng cho sự an nguy của người, đặc biệt đến Tiêu Châu mời ba vị đại năng tu sĩ tới đây hộ pháp cho ân sư.”

Lữ Vô Nhai vung tay áo: “Cái gì mà đại năng, lão phu không cần!” Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 44

Hồi thứ bốn mươi bốn

Qua hai ngày, Tiểu Hắc vẫn chưa quay về, Thạch Chân có chút sốt ruột, muốn đi tìm mèo, lại chẳng biết nên tìm ở đâu, lo đến mức mỗi bữa chỉ ăn được ít hơn… mười bát cơm.

Linh Hư Tử bất đắc dĩ nói: “Tiểu Hắc tuy trông giống mèo, nhưng kỳ thực là linh thú Dạ Vũ. Dạ Vũ vốn có tiếng ‘vảy tím sáng loé như điện, vuốt xanh biếc sắc lạnh như sương’, trong vòng trăm dặm, trăm linh ngàn thú đều phải thần phục, có gì mà lo.” Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 43

Hồi thứ bốn mươi ba

Bên trong Kỳ Nguyện Điện so với tưởng tượng của Thạch Chân lại càng thêm hoa lệ, rộng lớn. Vừa bước qua cửa điện, mọi thanh âm bên ngoài lập tức bị ngăn cách, như thể đã tiến nhập vào một thế giới khác. Trần điện cao hơn mười trượng, bốn vách mang sắc ngọc, hai bên đều dựng những cột lưu ly to đến hai người ôm mới xuể. Nền đất chẳng biết thi triển phép thuật gì, lấp loáng tinh quang nhè nhẹ, mỗi bước chân giẫm xuống lại ẩn ẩn có chấn động rung rẩy.

Thị vệ canh giữ trong điện cũng khác với bên ngoài, toàn thân mặc giáp bạc, mang mặt nạ bạc, ánh mắt lạnh băng, ngang hông đều đeo đoản kiếm. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 42

Hồi thứ bốn mươi hai

Từ trấn Long Tuyền đến đỉnh Long Tuyền còn mười lăm dặm đường núi, ba người xuất phát muộn nên phải gấp rút lên đường. Lăng Hư Tử ra cửa bất lợi, lòng đầy khó chịu, lại lắc cái mai rùa bói một quẻ, được chỉ một con đường “đại cát đại lợi”, liền bỏ quan đạo không đi, khăng khăng kéo mọi người rẽ vào đường núi nhỏ. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 41

Hồi thứ bốn mươi mốt

Khi Vân Tiễn cõng Thạch Chân lén trở về khách điếm, trời vẫn chưa sáng. Hai người rón rén trèo cửa sổ vào, cứ ngỡ thần không biết quỷ không hay, nào ngờ toàn thân bốc mùi hôi thối xộc thẳng vào người trong phòng, khiến cả người lẫn mèo đều tỉnh giấc. Tiểu Hắc bị kích thích dựng hết lông, Chu Đại Mi chạy trối chết ra ngoài, người khoan hậu nhất lại là Lăng Hư Tử, chẳng tiếc nguyên khí mà quăng liền mười mấy đạo tịnh trần chú, miễn cưỡng mới rửa cho hai kẻ kia thành bộ dạng người. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 40

Hồi thứ bốn mươi

Thạch Chân chẳng kịp nghĩ ngợi, lập tức túm lấy tay áo Vân Tiễn, chỉ về phía trước: “Vân huynh, đuổi theo!”

Vân Tiễn lập tức triệu kiếm ra khỏi vỏ, vận linh lực phi hành, đoạn ngoái đầu lại bảo: “Thạch cô nương hãy ở lại đây…”

Chưa kịp dứt lời, Thạch Chân đã phóng mình lên kiếm, hai tay vòng chặt lấy eo hắn, hiển nhiên muốn đồng hành. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 39

Hồi thứ ba mươi chín

“Cho nên, cái tên mặt trắng trẻo này là Quảng Bạch Quân, người được xưng tụng là thiên hạ đệ tam kiếm ư?” Lăng Hư Tử hỏi.

Thạch Chân nhanh nhảu nhấm hạt dưa: “Tam sư huynh chẳng lẽ chưa nghe danh hiệu ấy?”

Lăng Hư Tử bưng chén trà than thở: “Bần đạo bế quan ba mươi năm, giang hồ người người tài nối nhau liên tiếp, quả thật lớp lớp anh kiệt xuất hiện.” Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 38

Hồi thứ ba mươi tám

Phía bắc Thiên Nguyên Quốc nhiều núi non hiểm trở. Trong đó, có một ngọn kỳ phong, bốn phía đều vách dựng đứng, đỉnh núi quanh năm mây mù bao phủ, chỗ dốc gần như thẳng đứng, vách đá nhẵn bóng như gương, đến cả vượn khỉ cũng khó mà leo trèo, chim chóc tuyệt tích chẳng thấy cánh bay.

Tương truyền từng có tu sĩ tại đây phi thăng thành tiên, khi ấy có suối trào đá phun ra, hình như giao long, bởi vậy lấy tên là Long Tuyền. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 36

Hồi thứ ba mươi sáu

Lông tơ sau lưng của Thạch Chân dựng đứng, phản ứng đầu tiên là kéo chặt chăn, quấn kín đầu, chỉ chừa một khe nhỏ để quan sát. 

Cái gì thế? Người hay yêu? Muốn làm gì?

Thư sinh lảo đảo bay đến cạnh giường, thẳng đuột mà lơ lửng, miệng lẩm bẩm: “Lâu ngày không gặp, ta nhớ nàng lắm, tình thương khó dứt, chẳng đành lòng…” Continue reading