Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 10

Hồi thứ mười

Thiên Kiếm Các quả không hổ là đệ nhất Tiên môn chư châu, phú khả địch quốc, xuất thủ hào phóng. Ngay trong ngày hôm ấy, lại phái thêm ba vị tiên đồng cưỡi hạc ngự không, à không, là cưỡi hạc đến trấn Huyền Nguyệt, bồi thường một khoản lớn, phàm ai bị thương tổn tại hiện trường khảo thí Khấu Đạo Môn đều có phần.

Bởi vì Ngô Hoán bị Trắc Linh Xích làm bị thương nhẹ, nên Ngô thị được bồi thường nhiều nhất.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 9

Hồi thứ chín

Mười lăm tháng tư, sao Văn Xương soi rọi, cát lợi cầu học, chính là ngày Khấu Đạo Môn mở cửa.

Giờ Dần, Thạch Chân bị A nương lôi khỏi chăn, mắt nhắm mắt mở rửa mặt thay đồ, được búi cho một búi tóc nhỏ xinh đẹp, miệng còn nhét thêm một viên kẹo.

Lúc ra khỏi cửa, trời còn chưa sáng, nhưng trên đường đã chật ních người qua lại, vai kề vai, gối sát gối. Dân chúng trong trấn mặc y phục mới, mang giày mới, xách giỏ hoa, bưng đĩa quả, mặt mày hớn hở kéo nhau đổ về đại đạo Tứ Phương.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 8

Hồi thứ tám

Thạch Chân ngẩng đầu nhìn tấm biển lớn treo cao mang bốn chữ “Tiệm ăn Tam Vị”, nuốt nước miếng ừng ực.

Tấm cờ lớn đề “Hỏa Linh nướng thịt xuyến” mà nàng thấy khi vừa vào thành, chính là của quán ăn này. Lầu hai tầng, tường trắng mái đen, góc mái treo chuông đồng mạ vàng.

Trước cửa có treo một đôi câu đối, nền gỗ mun khắc chìm hoa văn hồng viêm rực lửa. Câu trên: “Một hạt thóc chứa muôn điều tạo hóa,”, câu dưới: “Ba tấc lưỡi phân vạn lý càn khôn”. Chữ viết câu đối và biển hiệu cùng một nét bút, đề danh: Lăng Hư Tử.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 7

Hồi thứ bảy

Phủ nhà Ngô gia là kiểu vườn viện cổ điển điển hình, đình đài san sát, thủy hệ uốn lượn, mỗi bước chân là một khung cảnh, cách một tấc mà như cách cả thế giới. Đúng tiết tháng hai, hoa xuân nở rộ, bậc đá xanh lấm tấm cánh hoa bay, phong cảnh mỹ lệ vô cùng.

Đáng tiếc, Thạch Chân không có tâm trạng để ngắm cảnh.

Vẻ mặt của A nương khiến nàng dâng lên một dự cảm chẳng lành, thậm chí bắt đầu nghi ngờ nguyên nhân thực sự khiến cả nhà chuyển đến trấn Huyền Nguyệt, thật sự chỉ vì chuyện ăn uống của nàng thôi sao?

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 6

Hồi thứ sáu

Lý do A nương quyết định chuyển nhà, quả nhiên là vì vấn đề ăn uống của Thạch Chân.

Từ lúc “phá xác” chào đời, Thạch Chân chưa từng khóc một tiếng, luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, hệt như một “tiểu đại nhân”. A nương và A cha cứ tưởng con mình trời sinh đã “trầm ổn ít nói”, nào ngờ trong thân xác ấy lại cư ngụ một linh hồn “người lớn” thật sự.

Mà người lớn này, kiếp trước còn là nhân tộc, lại thêm một cái “dạ dày kén ăn”.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 5

Hồi thứ năm

Thạch Chân là ai? Là kẻ ôn thi công chức.

Người ôn thi công chức, vốn là những dị nhân trong thiên hạ. Dáng như khúc gỗ khô, thần như hồn du địa phủ, mắt lại sáng quắc tựa hải đăng, tay cầm bút viết ào ào, chữ nhanh hơn bùa chú của quỷ. Ngày ẩn, đêm hiện, sống nhờ trà Bá Vương và kẹo bổ khí công chúa, lấy trắc nghiệm và luận văn làm gối đầu, lão mẹ quát: “Lên giường ngủ mau!”, vẫn trơ như đá. Hiếm hoi ra khỏi nhà, hàng xóm nhìn thấy trên đầu bay lơ lửng hàng chữ: “Trời định ban biên chế cho kẻ này”, ai nấy vội lấy tay che mặt, tránh đi như tránh tà.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 4

Hồi thứ tư

Cuối cùng thì Thạch Chân cũng có thể mở miệng nói chuyện được rồi.

Lúc đầu chỉ nói được từng chữ một, gắng gượng nửa tháng mới có thể nói liền hai ba chữ, lại qua thêm nửa tháng nữa, rốt cuộc cũng có thể ghép được bốn chữ, thỉnh thoảng còn phát huy vượt mong đợi mà nói được nửa câu ngắn, tiến bộ đúng là vượt bậc, đáng mừng khôn xiết.

Ngay khi Thạch Chân vừa mới lắp ba lắp bắp nói được câu hoàn chỉnh, mùa khai giảng của Thiên Xu Thư Viện cũng đến, La Hành sắp sửa lên đường đi học nơi đất khách quê người.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 3

Hồi thứ ba

May quá may quá. Thạch Chân nghĩ bụng, kế tiếp chỉ cần Hiên Viên trưởng lão thông báo phương thuốc giải độc, A cha A nương tất nhiên sẽ nhớ ra chỗ Huyền Cơ Quả còn dự trữ trong nhà, thế thì độc của La Hành sẽ được giải — giải cái rắm ấy!

Thạch Chân trợn tròn mắt: “À y à y dô?!” Mọi người đang làm cái gì vậy?!

Trong nhà chính đã loạn như nồi canh hẹ.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 2

Hồi thứ hai

Lần trước Thạch Chân chết là vào một ngày nắng đẹp.

Căn phòng thuê cách chỗ làm ba tiếng đồng hồ đi lại, Thạch Chân dậy lúc năm giờ sáng, rán một quả trứng đôi vàng ruộm, chan xì dầu vừa khui, bánh mì nướng cháy vàng phết đầy mứt việt quất, kèm một ly sữa nóng bốc hơi, một bữa sáng hoàn hảo.

Cô mang giày xong thì xe đặt qua app cũng vừa đến. Thạch Chân vội vã chạy xuống lầu, lại phát hiện xe dừng ở phía bên kia đường. Lúc đó là năm giờ rưỡi sáng, đường gần như không có ai, thời gian vẫn còn dư dả, Thạch Chân men theo lề đường vòng đi hai trăm mét, vừa lướt điện thoại vừa đứng chờ đèn xanh trước vạch sang đường.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 1

Hồi thứ nhất

“Tiểu Chân à, điều mà Huyền Ly tộc chúng ta luôn lấy làm kiêu hãnh chính là thân thể cường tráng, xương cốt rắn chắc. Muốn thân thể khỏe mạnh, nhất định phải ăn cơm đàng hoàng đấy.” A cha bưng chén sứ nhỏ nhắn, cầm muỗng cơm thổi phù phù, cẩn thận đưa đến bên miệng Thạch Chân.

Thạch Chân kiên quyết quay đầu, phồng má, mím chặt môi, thà chết chứ không khuất phục.

A cha cười hớn hở, muỗng cơm gần như chọc thẳng vào mặt Thạch Chân, “Tiểu Chân bảo bối ngoan nào~ ăn cơm xong sẽ cao hơn đó ~”

Continue reading