Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 20

Hồi thứ hai mươi

Ra khỏi tửu lâu, chính là đại lộ trung tâm.

Một đoàn bảo kiếm lao đi với tốc độ kinh người, ban đầu còn thấy tàn ảnh kiếm khí, chỉ vài nhịp thở sau đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa. Đám kiếm tu nóng ruột đến mức giậm chân tại chỗ, mất kiếm rồi thì chẳng thể phi kiếm mà bay, căn bản không đuổi theo kịp, vài kiếm tu trẻ tuổi sắp khóc đến nơi.

Đúng lúc nguy cấp, một Trận tu bước ra, vẽ phù giữa không trung hiện ra một trận Bát Quái đường kính sáu thước. Quang trận xoay tròn, bên trong xuất hiện một chiếc muỗng vàng, trông như một chiếc la bàn hư ảo, chuôi muỗng chỉ thẳng về hướng nam.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 19

Hồi thứ mười chín

Giữa tháng hè, sen nở rực rỡ suốt mười dặm, hương thơm ngào ngạt nồng đượm, gió thoảng qua khiến người ta hắt hơi liên tục.

Thạch Chân ngồi trên một tảng đá lớn, đặt tấm bản đồ Thất Châu lên đầu gối, vừa gặm thịt khô vừa nghiên cứu đường đi.

Trước lúc xuất phát, nàng đã đặc biệt hỏi thăm Lục sư huynh, từ thôn Nhung Nhung đến Tiêu Châu, con đường gần nhất là qua thành Linh Tê, men theo hành lang buôn bán sông Linh, vòng qua Thiên Nguyên Quốc, tới trấn Vọng Tiên. Từ trấn Vọng Tiên đi thuyền ra biển, mất khoảng ba ngày là đến được Tiêu Châu.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 18

Hồi thứ mười tám

Lần này, Thạch Chân chỉ mất nửa ngày đã tới được trấn Huyền Nguyệt.

Tường thành trấn Huyền Nguyệt đã được trùng tu, so với trước kia càng thêm uy nghi tráng lệ. Trên tường thành treo một bức tranh chữ khổng lồ dài mấy trượng, viết: Hội Tiên Thiện Huyền Nguyệt.

Trên cổng thành còn có hai cặp câu đối, văn phong phảng phất khí thế tuyên truyền:

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 17

Hồi thứ mười bảy

Thạch Chân ngồi dưới gốc cây Huyền Nguyệt, ngắm trăng, ngắm hoa, ngắm thịt nướng.

Ngô Hoán thay một bộ y phục đơn giản, nhìn Thạch Chân ăn ngấu nghiến thì mỉm cười lấy khăn tay ra, dịu dàng lau miệng cho nàng, nói: “Chừng ấy năm trôi qua rồi, muội vẫn ham ăn y như hồi nhỏ.”

Thạch Chân đánh một cái ợ rõ to, tu liền hai chén trà lớn, cũng cười nói: “Tỷ cũng chẳng khác gì hồi nhỏ cả.”

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 16

Hồi thứ mười sáu

Toàn bộ sân viện chìm vào một sự tĩnh lặng kỳ dị.

Phong Luân Thiện liếc xéo Ngô Hoán, “Nương tử ngoan của ta, nàng đang nói gì vậy?”

Vẻ mặt Ngô Hoán lạnh băng, nàng rút từ tay áo ra một cuộn trục thư, “soạt” một tiếng mở ra: “Tám năm qua, Phong Luân Thiện dựa vào thân phận tiên đồng của Thiên Kiếm Các, tác oai tác quái, ức hiếp bách tính, cưỡng đoạt dân nữ, thu tiền phi pháp, chiếm đất làm của, ngang ngược không việc ác nào không làm, khiến người người sợ hãi như gặp sói hổ. Ta đã ghi lại đầy đủ mọi tội trạng của hắn trong quyển trục này, tổng cộng hai trăm ba mươi sáu vụ, từng vụ từng việc, đều có nhân chứng, vật chứng và lời cung khai!”

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 15

Hồi thứ mười lăm

Nói xong câu đó, Mặc Chiếu im bặt, chờ đợi phản ứng của Thạch Chân với vẻ hứng thú.

Thạch Chân bừng tỉnh, nói: “Ý sư phụ là, quá trình khai mở Tinh Khiếu sẽ gây tổn thương nhất định đến thân thể, nếu không phải Huyền Ly tộc có thể chất đặc biệt thì người thường không thể nào chịu nổi.”

Mặc Chiếu: “Ngươi không tò mò là nó đau đến mức nào sao?”

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 14

Hồi thứ mười bốn

Thạch Chân biết mình lại đang mơ.

Nàng biến thành một khối thiên thạch xám xịt, lặng lẽ trôi dạt giữa vũ trụ mênh mông.

Phía xa là từng mảng tinh vân lớn sắc màu rực rỡ, mềm mại như kẹo bông. Màu hồng là vị dâu, vàng là vị cam ngọt, xanh lam là bạc hà thơm mát, từng dòng ngân hà trong suốt len lỏi giữa chúng. Thi thoảng có vài ngôi sao nghịch ngợm trốn khỏi vòng kiểm soát của tinh vân, tung tăng nhảy nhót trôi về phía nàng.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 13

Hồi thứ mười ba

Sát chiêu đến quá đột nhiên, Thạch Chân còn chưa kịp phản ứng thì món đồ gỗ trên vai đã “rầm” một tiếng vỡ vụn, ánh bạc chói lòa đã tới sát trước mắt.

Thạch Chân theo phản xạ bản năng chắp hai tay lại, định thi triển chiêu ‘tay không đoạt đao sắc — đoạt — đoạt cái búa ấy!

Thứ bị kẹp giữa hai lòng bàn tay nàng, căn bản không phải là binh khí sắc bén nào cả, mà là một con cá bạc ánh lên lấp lánh, đôi mắt cá chết trợn trừng, cái miệng mấp máy khép mở, thậm chí còn chưa chết hẳn.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 11

Hồi thứ mười một

Thạch Chân cảm thấy tình huống hiện tại quả thực có chút quái lạ.

Vị Đại tư tế trong truyền thuyết Mặc Chiếu, mắt trái viết chữ “Chán”, mắt phải viết chữ “Phiền”, nghiêng người ngồi trên một chiếc trường kỷ đan từ mây rừng, dùng khóe mắt liếc xéo nàng.

Chiếc trường kỷ ấy được đan kết bởi những dây leo mọc lên từ mặt đất, có lưng tựa, có tay vịn, đệm ngồi và gối tựa đều làm từ lá cành to bản, mềm mại êm ái, thậm chí còn đặc biệt mọc ra một “cánh tay” bằng mây, giúp Mặc Chiếu che ô.

Continue reading