Bấm tay tính toán – Chương 74

Chương 74: Lộ tẩy (Phần 5)

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

Ba cô nương trước mắt, một người xinh đẹp, một người mạnh mẽ, một người hiền thục, mỗi người đều có nét riêng, mỗi người đều có ưu điểm nổi bật.

Nữ nhi của Lý chính, nữ nhi nhà đồ tể và nữ nhi của tú tài đứng sau lưng bà mối. Các nàng vốn là những cô nương nổi bật nhất trong thôn Đào Hoa, vậy mà lần này đều sẵn sàng hạ mình, bởi Cố Nguyệt Gia Dung thực sự quá xuất sắc.

Hắn tựa như bước ra từ bức tranh thủy mặc, mày như viễn sơn, mắt như thu thủy, dáng đứng tựa lan ngọc thanh tú, từng chi tiết trên người đều hoàn mỹ đến mức khiến người ta kinh ngạc… hơn nữa còn là một học giả uyên thâm.

Phải biết rằng ở nơi thôn quê nghèo khó này, giàu có khiến người ta sống thoải mái nhưng tri thức mới là thứ khiến người ta được kính trọng.

Trong thôn Đào Hoa này chỉ có duy nhất một người trí thức như hắn mà hắn còn chưa lập gia đình, chẳng phải chính là “miếng bánh ngọt” mà ai cũng thèm muốn sao?

“Ta là Cố Nguyệt Gia Dung, xin được bái kiến các cô nương.”

Cố Nguyệt Gia Dung đứng dậy, ung dung cúi người chào.

Ba cô nương ngay lập tức chỉnh lại tư thế, cúi người đáp lễ.

“Tiên sinh không cần quá khách khí, ta là Lý Nguyệt Nga. Gia phụ từng nhiều lần nhờ ngài giải đáp những thắc mắc về canh tác và sổ hộ tịch, Nguyệt Nga vô cùng cảm kích ân đức của tiên sinh, tại đây xin được tạ ơn.”

Nàng có đôi mày dài, mắt hạnh, khuôn mặt trái xoan thanh tú đỏ bừng vì xấu hổ, đôi mắt hơi cụp xuống…Nếu thích nét đẹp thuần khiết và sự chân thật của thôn quê, chọn nàng chắc chắn không sai.

“Phu tử, tiểu nữ là Phúc Nam. Hôm qua ngài tới mua lòng heo, chính ta là người chuẩn bị cho ngài. Nếu hôn sự này thành, sau này ta nhất định ngày nào cũng hầm thịt, nuôi ngài béo trắng ra, à, còn cả mẫu thân của ngài nữa.”

Phúc Nam có ngũ quan hài hòa, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ráo hơn so với những nữ tử bình thường, nếu mặc nam trang sẽ có nét đẹp cuốn hút sống mái chớ phân biệt. Ánh mắt nàng nhìn Cố Nguyệt Gia Dung tràn đầy sự ngưỡng mộ yêu thích.

Nếu thích kiểu nữ tử có thể lên núi trừ giặc cướp, xuống nhà lo toan mọi việc, tính cách thẳng thắn và mạnh mẽ, chọn nàng là đúng.

Người cuối cùng không vội vàng, đợi hai người kia giới thiệu xong mới bước lên.

Nàng có dung mạo thanh tú, cách ăn mặc tinh tế, một chiếc váy dài như bông sen giữa hồ nước, dáng vẻ mềm mại dịu dàng mang theo một hương thơm thoang thoảng. Tuy không tuyệt sắc khuynh thành lại có nét thu hút riêng biệt, tựa như hoa nở muộn nhưng khi nở rồi thì vượt trội hơn hẳn những bông hoa khác.

Nàng mỉm cười nói: “Cố Nguyệt phu tử, tiểu nữ tên là Sơn Sơn. 

Ta cùng quân gặp buổi đầu

Gió trong lặng ngắm, mãi sâu dạt dào.

Quân là tri kỷ thanh cao,

Nguyện làm gió tây, khẽ vào lòng quân.”

Nàng, đang, nói, cái, gì vậy?!

Ngoại trừ Phúc Nam – người không biết chữ, nghe xong cũng chỉ mơ hồ – những người khác đều hiểu rõ ý của Sơn Sơn.

Một nữ tử được giới thiệu là “thông minh hiểu lễ”, vậy mà lần đầu gặp đã dùng tình cảm mãnh liệt để bày tỏ tâm ý với Cố Nguyệt Gia Dung. Điều này chẳng khác gì cắt đứt đường lui của chính mình.

Nàng đang “dâng hiến” tất cả cho hắn. Cả đời này của nàng sẽ gắn bó duy nhất với hắn.

Quả nhiên, những lời xã giao thông thường hay những hứa hẹn không có sức nặng chẳng thể so sánh với một cú “đánh mạnh” trực diện.

Cố Nguyệt Gia Dung hơi sững lại một lát, sau đó dịu giọng đáp: “Sơn Sơn cô nương quả thật văn chương xuất chúng, chỉ là ý tứ có phần hơi thiên lệch, những bài thơ quá mãnh liệt thường thiếu đi chút ý vị.”

Lời hắn nói rất khéo léo, bề ngoài là nhận xét về thơ nhưng thực chất lại ngầm nói rằng tính cách nàng quá táo bạo.

Phải nói rằng, Cố Nguyệt Gia Dung chính là kiểu người “chậm rãi”. Hắn luôn tìm kiếm thứ gọi là “cảm giác”. Tình yêu sét đánh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn, vì vậy hắn không thể chấp nhận lời tỏ tình quá táo bạo ngay từ lần gặp đầu tiên.

Sơn Sơn rõ ràng không ngờ hắn lại phản ứng như vậy. Nàng nghĩ rằng dù nam nhân không thích mình nhưng nếu biết có người thầm ngưỡng mộ – mà người đó lại có dung mạo, học thức và gia cảnh không tệ – thì ít nhất cũng sẽ có chút ấn tượng tốt.

Nhưng rõ ràng Cố Nguyệt Gia Dung không phải kiểu người đó.

“Tiên sinh, giờ ba cô nương đều đã giới thiệu xong, ngài thấy thế nào?” Bà mối mỉm cười hỏi.

Cố Nguyệt Gia Dung đáp: “Ba cô nương đều là những lựa chọn tuyệt vời nhưng Cố Nguyệt chỉ là một người, mong bà mối có thể cho tại hạ thêm thời gian suy nghĩ.”

Bà mối không muốn để vuột mất món hời béo bở này, nên vội vàng thúc đẩy tiến độ, dốc sức đẩy mạnh với Cố Nguyệt Gia Dung: “Thật ra việc chọn nương tử, nếu không phải vì tình yêu mà chỉ là để chọn người đồng hành, thì nên coi nàng như một người bạn đồng hành. Trong tương lai, hai người sẽ cùng dìu dắt nhau đi qua cuộc đời, vậy tốt nhất hãy chọn một người kiên định, tuyệt đối không bao giờ phản bội.”

Những lời này nghe có vẻ không nhằm vào ai cụ thể, nhưng nghĩ kỹ một chút rõ ràng bà mối đang ám chỉ rằng Sơn Sơn – nữ tử thứ ba – là người phù hợp nhất với Cố Nguyệt Gia Dung.

Cố Nguyệt Gia Dung suy nghĩ một hồi, nói: “Lời này rất có lý nhưng ngoài việc đồng hành và dìu dắt, còn cần tâm ý tương thông…”

Trước đây hắn chưa từng nghĩ về vấn đề này. Hiện tại như thể bị người ta ép buộc phải lập gia đình, tình thế cấp bách, hắn không thể không cố gắng suy xét xem người bạn lữ lý tưởng của mình sẽ như thế nào.

Bà mối Vương cũng không ngại giúp hắn làm rõ: “Đương nhiên là vậy. Chi bằng tiên sinh đưa ra một câu hỏi để thử xem ai có thể hiểu được ý ngài?”

“Hỏi câu hỏi sao?” Hắn nghĩ một chút, cảm thấy đây cũng là một cách hay: “Được thôi.”

“Mời ngài.”

Bà mối Vương đứng sang một bên, để Cố Nguyệt Gia Dung tự mình giao tiếp với ba nữ tử. Trong khi người khác thường hỏi về sở thích, chuyện gia đình hay tưởng tượng cuộc sống hôn nhân trong tương lai, thì hắn lại muốn tìm kiếm một “cảm giác” lạ lùng về hôn nhân – thứ mà hắn chưa bao giờ trải qua.

Trong căn phòng đơn sơ, gió nhẹ lùa qua mái hiên, ánh trăng soi dưới tán thông, Cố Nguyệt Gia Dung tựa như minh châu sáng ngời, toát lên một vẻ chính khí tự nhiên trong trẻo không nhiễm bụi trần.

“Xin hỏi ba vị cô nương, nếu như ta… không cử, các nàng có dám lấy ta không?”

Không gian im phăng phắc, yên lặng như tờ.

Một câu nói động trời như sấm nổ giữa trời quang. Ai mà ngờ được tiên sinh lại hỏi một câu như thế!

Bà mối Vương dẫu kinh qua trăm trận cũng thoáng khựng lại. Nhưng bà nhanh chóng lấy lại phong thái, mỉm cười nhắc nhở: “Ba vị cô nương, xin hãy trả lời.”

Lý Nguyệt Nga xấu hổ lấy tay che mặt, lắp bắp nói: “Ta… ta không bận tâm đâu. Dù tiên sinh thế nào, Nguyệt Nga cũng chấp nhận.”

Phúc Nam cũng hơi ngượng ngùng, nàng do dự đáp: “Nếu là bệnh, dù phải tiêu tán hết gia sản, tiểu nữ cũng nguyện cùng tiên sinh tìm thầy bốc thuốc.”

Sơn Sơn thì lại tò mò hỏi: “Tại sao lại… nhưng tiên sinh nhìn qua thì tráng kiện như rồng như hổ, giống như có thể sinh một lần ba đứa. Tiểu nữ không tin… trừ phi sau khi thành thân thử mới biết.”

Cố Nguyệt Gia Dung đối diện với lời đáp táo bạo như vậy vẫn giữ sắc mặt bình thản:
“Sơn Sơn cô nương chỉ e đang nói đến người khác. Ta văn nhược hơn hai mươi năm nay, chưa từng liên quan gì đến chuyện rồng hổ mà cô nương nói.”

Khụ…

Bà mối Vương có chút không chịu nổi nữa. Bà từng thấy nhiều người khiêm tốn nhưng đây là lần đầu tiên thấy người tự hạ thấp mình đến mức này. Trước là nói “không cử”, giờ lại tự nhận “yếu ớt”, có phải hắn muốn đóng đinh mình vào bảng “xấu hổ” không?

“Cố Nguyệt tiên sinh, ba vị cô nương, câu trả lời của ai làm ngài hài lòng nhất?” Bà hỏi xong, lại làm bộ thở dài: “Không phải ta muốn thúc giục, chỉ là ngài có thể đợi, ta cũng có thể đợi, nhưng còn mẫu thân ngài bên kia…”

Thực ra, chọn ai cũng không thành vấn đề.

Đối mặt với câu hỏi hóc búa như vậy, cả ba không những không tức giận mà còn đưa ra câu trả lời rất chân thành. Người thì không rời bỏ, người thì sẵn sàng hy sinh mọi thứ, người thì vừa tinh nghịch vừa thẳng thắn.

Đừng nói là nam tử ngay cả bà mối cũng thấy các nàng thật lòng đáng quý.

Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, Cố Nguyệt Gia Dung lại quay đầu, ánh mắt tựa gió xuân nhẹ nhàng rơi xuống một người: “Nếu nhất định phải chọn một người, vậy thì… bà mối Vương đi.”

(Chương 74 kết thúc)

Chương 75

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *