Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 106

Chương 106

***

Sau việc giả vờ ngủ, Trương Tĩnh Hàm không thể tránh khỏi lại phải giả vờ ngây ngốc.

Nàng không nói ra được đáp án thực sự.

Chẳng lẽ bắt nàng phải nói thẳng với hắn rằng nàng không hiểu ra sao sống lại ở đời này, kiếp trước nàng như ý hắn muốn mà yêu hắn, sau đó vì tình yêu này mà chết trong tuyệt vọng dưới tay người nhà vị hôn thê tương lai của hắn sao?

Khi nàng mang theo chút hy vọng cầu sinh cuối cùng, thứ nghe được lại là những lời nói khinh miệt pha lẫn chán ghét của hắn.

Có đôi khi Trương Tĩnh Hàm đều hoài nghi, có phải hắn đã sớm nảy sinh tâm tư đưa nàng vào chỗ chết hay không. Đối với Tạ sứ quân tôn quý mà nói, một thôn nữ lúc nào cũng phản bác hắn đã trở thành một gánh nặng, là hòn đá cản đường hắn.

Thân huyện lệnh già cả mà chết sẽ gây ra tranh luận, cũng giống như vậy, nàng là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu chết trong tay hắn cũng là chuyện không thể diện, không vinh quang gì.

Có điều, nếu tự nàng tùy hứng vô lý, cứ khăng khăng đòi đường sá xa xôi về quê ngay lúc chiến sự sắp ngừng, thì bất luận chết vì nguyên do gì cũng chẳng có chút quan hệ nào với hắn.

Hoặc là, cái chết của nàng phải qua một hai năm mới được phát hiện, đến lúc đó, liệu Tạ sứ quân có giống như dáng vẻ hiện tại, phất tay áo, lạnh nhạt nói một câu: “An táng tử tế.”

Trương Tĩnh Hàm hít ngược một hơi khí lạnh, u uất trong lòng mãi không tan. Thực ra nàng không phải là người hay so đo, nhưng có một số thứ đã cắm rễ thật sâu vào trong cơ thể nàng, không thể lãng quên, cũng không thể buông bỏ.

Nàng nghĩ, hắn cũng sẽ không tin đâu.

Cho nên, Trương Tĩnh Hàm đành phải giả vờ như không có chuyện gì, tùy ý gật đầu một cái, lấy cớ chăm sóc Tiểu Câu để ra ngoài xe ngựa.

Nàng cưỡi trên lưng ngựa con, nói cười vui vẻ bắt chuyện với đám người Nghĩa Vũ. Cách một khung cửa sổ xe mở toang, Tạ Uẩn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.

Trên mặt hắn vẫn hờ hững không cảm xúc, nhưng một khi chạm phải ánh mắt hắn, không ai là không cảm thấy tim đập chân run.

Thứ hắn muốn nhất định sẽ đoạt được, bất kể là đáp án trong miệng nàng hay là trái tim chân thành tha thiết kia.

*

Trương Tĩnh Hàm mượn chuyện ở huyện Yển Bình bước đầu dựng lập uy tín cho mình, nàng bắt đầu nhận được cái nhìn nể trọng của người khác. Vì thế, sau khi trở lại Trường Lăng, mức độ bận rộn tối mắt tối mũi của nàng có thể sánh ngang với Tạ Uẩn.

Tuy nhiên, rốt cuộc là bận đến mức chân không chạm đất thật hay là mượn công việc bộn bề để trốn tránh sự ép hỏi của hắn, thì chỉ có một mình nàng rõ.

Vào một buổi sáng nắng ấm, Trương Tĩnh Hàm ra ngoài thành tiễn đưa Thúc Giản.

Gió hơi lớn, thổi một lọn tóc dính vào mặt nàng, nàng tùy tiện vén lên, móc đại vào cây trâm ngọc khắc hình lá xanh ở phía sau.

Trông vẫn chẳng giống một Sứ quân phu nhân cành vàng lá ngọc chút nào, dù sao cũng chẳng có vị phu nhân quyền quý của thế gia nào lại không đội mũ trùm, không tô son điểm phấn, mái tóc dài cũng chỉ búi đơn giản sau đầu như vậy.

Có điều, Thúc Giản đăm chiêu suy nghĩ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tên tuổi nàng đã được người người ở Trường Lăng biết đến, dường như chẳng ai còn để ý đến nghi thái hay tài học của nàng, thậm chí tướng mạo cũng chẳng mấy ai quan tâm.

Phu nhân của Tạ sứ quân càng giống một vị nữ quan hơn, nàng đang giúp chủ nhân của Trường Lăng xử lý chính vụ, nàng nắm giữ thứ quyền lực mơ hồ không rõ nhưng tuyệt đối không thể xem thường.

Không ai có thể dò xét được nàng có thể làm đến bước nào, là chỉ làm chút chuyện vặt vãnh hay sẽ trở thành sự tồn tại chỉ đứng dưới một mình Tạ sứ quân.

Thúc Giản cũng đang suy tư về điều này.

“Thúc Giản đại nhân, trên mặt ta dính bụi sao?” Thúc Giản cứ nhìn nàng mãi như vậy, Trương Tĩnh Hàm không thể không nhận ra, nàng tưởng mặt mình dính thứ gì đó, ngượng ngùng mím môi.

“Tiểu A Hàm cứ an tâm chờ đợi đi. Đợi lần sau ta đến Trường Lăng, có lẽ khi đó, Thừa tướng, con và cả ta đều sẽ có một đáp án viên mãn.” Thúc Giản lắc đầu, vẫy tay từ biệt nàng, tiếng cười sảng khoái vang vọng thật xa.

Trương Tĩnh Hàm cũng mỉm cười, tuy rằng nàng ra sức kháng cự việc rời khỏi thôn Tây Sơn, nhưng không thể phủ nhận, nàng đã quen biết được rất nhiều người thú vị và sống động, cũng đã đi đến nhiều nơi hơn cả kiếp trước.

“Bành, trong thành Trường Lăng có đại phu nào giỏi trị… chứng rối loạn tâm thần không?” Thúc Giản vừa đi, Trương Tĩnh Hàm liền quay sang hỏi bộ khúc đi theo sau lưng.

Nàng có chút tâm tư riêng, hiểu rằng chuyện Tạ Uẩn bị bệnh càng ít người biết càng tốt, nếu không lỡ hắn nói ra mấy lời kiểu như nàng là thuốc chữa trị cho hắn, thì liệu Thúc Giản đại nhân có còn giúp nàng nữa không?

“Đại phu trị chứng rối loạn tâm thần? Phu nhân, ta cũng không biết.” Sắc mặt Bành có chút kỳ quái, cái này hắn thực sự không rõ, thậm chí căn bệnh này hắn cũng mới nghe lần đầu.

Trương Tĩnh Hàm nghe vậy cũng không thất vọng, nàng còn có người khác để hỏi.

Theo kinh nghiệm của nàng, những vấn đề liên quan đến các chứng bệnh nan y kỳ quái, người già có tuổi ít nhiều đều sẽ biết một chút.

Nàng định đi hỏi Trịnh phu nhân, vị lão phu nhân sống mấy chục năm nay mà xương cốt vẫn cứng cáp hiếm thấy.

Trên đường trở về thành, Trương Tĩnh Hàm mua một bộ đồ gốm có hoa văn tinh xảo ở chợ, bao gồm bình gốm, bát gốm, hũ gốm, hai tay xách mang vào cửa lớn nhà họ Ông.

Trịnh phu nhân biết được mục đích nàng đến, cười rất hiền từ: “Ngần ấy năm nay, ta chỉ từng thấy đứa trẻ nhỏ bằng hạt đậu mắc chứng rối loạn tâm thần, vừa khóc vừa nháo, cứ phải dỗ dành mới chịu thôi. Người mắc chứng rối loạn tâm thần trong miệng phu nhân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Vẻ mặt Trương Tĩnh Hàm không được tự nhiên, ấp a ấp úng nói chính nàng cũng không biết có phải là chứng rối loạn tâm thần hay không, chỉ là người đó ban đêm luôn bị ác mộng quấy nhiễu: “Tỉnh lại thường đau đầu, bình thường lại hay có những hành động quái gở.”

Ví dụ như, thích cắn nàng, để lại dấu vết trên bất cứ tấc da thịt nào của nàng.

Nàng tuyệt nhiên không nhắc đến tuổi tác của người đó, Trịnh phu nhân nhận ra được điều gì đó nhưng cũng không làm khó nàng, chậm rãi truyền thụ kinh nghiệm của mình.

“Dùng ngũ cốc nấu lấy nước, uống trước khi ngủ, đồng thời dùng ngải nhung hơ lên huyệt vị, làm như vậy bảy tám ngày, đảm bảo người đó sẽ không còn bị giật mình tỉnh giấc nữa.”

“Ta nhớ rồi, cảm ơn ngài.”

Trương Tĩnh Hàm nhẩm lại lời Trịnh phu nhân vài lần, ghi tạc trong lòng, đứng dậy cảm ơn bà, định bụng về thử xem sao, mong là có tác dụng.

Thấy nàng sắp đi, Trịnh phu nhân lại gọi nàng lại, lén nhét vào tay nàng một tấm danh thiếp.

Trương Tĩnh Hàm không hiểu ý, thắc mắc nhìn tấm thiếp trong tay, lại nghe Trịnh phu nhân cười híp mắt nói: “Cắm đầu làm việc tuy không chuốc lấy điều ra tiếng vào, nhưng nếu muốn lâu dài thì vẫn cần gây dựng thanh danh cho riêng mình.”

Thân là Sứ quân phu nhân, nàng nên dùng danh nghĩa của mình tổ chức một buổi yến tiệc, sau buổi yến tiệc dùng để dương danh này, nàng mới thực sự có được sức ảnh hưởng thuộc về mình ở tại Trường Lăng.

Trương Tĩnh Hàm ngẩn người một lúc, cầm tấm thiếp có chữ “Trịnh” trở về phủ đệ.

Đến phủ thì chạm mặt Công Thừa Việt, ánh mắt của hắn có chút lạnh lẽo, dường như từ khi Tạ Uẩn cho phép nàng nhúng tay vào chính sự, thái độ của hắn đối với nàng đã có sự thay đổi.

Trương Tĩnh Hàm nhìn thấy sự đề phòng trong mắt hắn, không khỏi cảm thấy nực cười. Có ngày Công Thừa Việt lại đi đề phòng một thôn nữ không tính là thông minh ư?

“Phu nhân có hứng thú uống với ta một ly rượu không?” Vị mưu sĩ có gương mặt ôn nhuận ngậm cười, mời nàng đến đình nghỉ mát uống rượu.

Trương Tĩnh Hàm nhận thấy chiếc quạt lông trong tay hắn từ màu trắng thuần khiết đã chuyển sang màu đen như mực, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng từ chiếc quạt lông nàng tặng hay không.

So với màu trắng, thì màu đen lạnh lẽo hợp với hắn hơn.

Trương Tĩnh Hàm cất kỹ tấm danh thiếp, từ chối uống rượu với hắn: “Tửu lượng của Công Thừa tiên sinh không tốt, chi bằng có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

Nàng nhớ Tạ Uẩn từng nói, tửu lượng của Công Thừa Việt kém đến mức một ly là gục.

“Tên Thất lang chết tiệt đó! Tửu lượng… còn kém hơn cả A tỷ.” Công Thừa Việt đoán được gì đó bèn thấp giọng mắng một câu, ưu nhã cất bước về phía đình mát, “Trong đình không chỉ có rượu, mà còn có trà xanh.”

Trương Tĩnh Hàm nhạy bén cảm thấy một tiếng “A tỷ” của hắn mang theo chút ý vị muốn nói lại thôi, liên tưởng đến Tạ Phù Vân đẹp tựa thần nữ, nàng kinh ngạc nhưng không bất ngờ. Hóa ra người Công Thừa Việt để ý là nàng ấy, thảo nào hắn vẫn lẻ loi một mình.

Hoàng oanh đậu trên tán cây cách đình mát không xa, nhìn thấy nàng thì lười biếng bay tới lượn một vòng, lại bay trở về.

Chiếc quạt lông trong tay Công Thừa Việt lần nữa thu hút sự chú ý của nó, nó nghiêng đầu nhìn một lát, rồi hậm hực bỏ cuộc.

Màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiết được loài chim yêu thích hơn.

Sau khi hai người ngồi xuống, nữ tỳ bưng lên một ấm trà xanh.

Đợi nữ tỳ lui xuống, Công Thừa Việt hỏi nàng có biết Triệu gia nơi Đại tư mã đang ở không: “Phụ thân của Thất lang, Đại lang chủ của Tạ thị và Đại tư mã là bạn bè trò chuyện rất hợp ý.”

Chỉ một câu nói, Trương Tĩnh Hàm lập tức hiểu rõ dụng ý Công Thừa Việt ngăn nàng lại. Nàng không hề do dự, rũ mi mắt, nói một câu hoàn toàn khác biệt với kiếp trước.

“Ta biết, Tạ gia và Triệu gia có ý định liên hôn. Công Thừa Việt, ngài cũng biết ta và Tạ Uẩn thành thân là bị ép buộc.” Không phải nàng cưỡng cầu, cũng không phải nàng không biết liêm sỉ nhất quyết đòi ở lại, “Nếu Tạ sứ quân cưới nữ nhi Triệu gia làm thê tử, ta cầu còn không được.”

Bốn chữ “cầu còn không được” vừa thốt ra, nhiệt độ trong đình nghỉ lập tức hạ thấp như mùa đông khắc nghiệt.

Công Thừa Việt im lặng giây lát rồi bật cười, giọng điệu đầy vẻ nghiền ngẫm: “Phu nhân biết được tin Thất lang muốn cưới nữ nhi Triệu gia từ đâu vậy, chẳng lẽ là Thúc trưởng sử nói cho nàng biết sao?”

Trương Tĩnh Hàm không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, lúc này lông cánh nàng còn non nớt liệu có thể báo thù cho chính mình ở kiếp trước không?

Nàng muốn giết kẻ của Triệu gia đã bắt nàng ở kiếp trước.

“Chuyện liên hôn quả thực có thật, chỉ có điều là trước khi Thất lang thành hôn với nàng. Trừ phi nàng…” Công Thừa Việt nói đến đây thì nhíu mày, không nói tiếp nữa, nhưng cả hai người đều hiểu, trừ phi Trương Tĩnh Hàm – vị Sứ quân phu nhân trên danh nghĩa này bạo bệnh qua đời, nếu không mối liên hôn giữa các thế tộc xem như hỏng bét.

“Ta còn có thể hòa ly với Tạ Uẩn, quy ẩn vào trong núi thì sao? Chỉ cần không bị người ta tìm thấy và nhớ đến, Tạ sứ quân muốn cưới ai cũng chẳng liên quan gì tới ta. Như vậy, ta có được tự do, hắn có được tân phu nhân xứng đôi với hắn hơn, vẹn cả đôi đường.”

Lúc này Trương Tĩnh Hàm bình tĩnh vô cùng, đôi mắt đen trắng rõ ràng không bi thương cũng chẳng vui sướng.

Ngón tay Công Thừa Việt siết lấy chiếc quạt lông, trong lòng dâng lên một ngọn lửa vô danh. Thất lang đã vì nàng mà làm đến bước trao cả quyền lực, rốt cuộc có chỗ nào không tốt, tâm địa nữ tử này đúng là làm bằng sắt đá băng giá.

“Phu nhân đoán sai rồi, Kiến Khang truyền tin người Đê có dị động, trong triều sau khi thương nghị đã lệnh cho nhi tử của Đại tư mã là Triệu tướng quân xuất quân đến Trường Lăng đóng giữ, để phòng bị người Đê. Hôm nay ta tìm phu nhân, là muốn mời phu nhân trù liệu tổ chức một buổi yến tiệc, chiêu đãi người trong triều phái tới cùng tám ngàn binh lính.”

Giọng điệu của Công Thừa Việt rất lạnh, Trương Tĩnh Hàm nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt, hóa ra không phải chuyện liên hôn như nàng nghĩ.

Mà là người của Triệu gia sắp đến đóng quân ở Trường Lăng, chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.

“Ta… biết rồi, Công Thừa tiên sinh, lúc nghị sự chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn.” Nàng hít sâu một hơi, sức lực trong cơ thể cũng tiêu tan quá nửa.

Thế nhưng, tiếng bước chân truyền đến từ phía sau lại rút cạn chút sức lực còn sót lại của nàng.

Rõ ràng qua nước trà trong veo đã nhìn thấy đường xương hàm sắc bén của người nọ, nhưng Trương Tĩnh Hàm vẫn không dám quay đầu lại.

Nàng đang sợ hãi, nhưng nàng đang sợ cái gì chứ?

“A Hàm, nào, quay đầu lại nhìn ta.” Giọng nói của Tạ Uẩn dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước, muốn nàng quay đầu nhìn hắn.

Nhìn thấy sự điên cuồng và cố chấp trong mắt hắn.

Sau đó hắn lại hỏi: “Vì sao trái tim nàng không nhìn thấy ta?”

***

Chương tiếp theo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *