Chương 12
***
Khương Lê Lê sau khi gặp bác sĩ tâm lý thì đi đến một cơ sở thẩm mỹ.
Cô đến để tiêm bổ sung thủy quang. Ở Australia cũng có không ít cơ sở thẩm mỹ, khi còn ở đó cô đã hoàn thành các liệu trình siết da sau giảm cân, nhan sắc mảnh mai da kề xương lúc ấy đã bắt đầu lộ rõ nét đẹp khác thường.
Lần này, bác sĩ cũng hết sức khuyên cô nên làm thêm phẫu thuật: “Cô Khương, nếu làm thêm nâng đường nét khuôn mặt và thu nhỏ trụ mũi, thật sự sẽ có hiệu ứng vẽ rồng điểm mắt.”
Khương Lê Lê chỉ cười: “Tôi sắp đi đến nơi mà với dáng vẻ hiện tại đã là đủ rồi.”
“Câu này nói lạ nhỉ, phụ nữ chúng ta sao lại chê mình quá đẹp được.”
Có đấy. Khương Lê Lê khép mắt lại, thầm trả lời trong lòng.
Một màn ảo thuật tuyệt vời thật ra cũng giống như nấu nướng, hay như pha chế nước hoa, mọi thành phần đều phải điều chỉnh chính xác, không được mất cân bằng. Phép thuật của cô bây giờ, dáng vẻ này, chính là mức vừa vặn hoàn hảo.
*
Gần đây Trần Diệu có chút thời gian rảnh.
Sau một năm về nước, công việc trong tay anh đã dần đi vào quỹ đạo. Anh thậm chí còn có thời gian bay về trường đại học dự một buổi họp lớp. Hai mươi bảy tuổi, vẫn còn ở cái tuổi miễn cưỡng tự nói mình u sầu, chưa đến lúc hoài niệm thời đại học. Phần lớn bạn học của anh vẫn còn dựa dẫm vào tiền nhà, đặc biệt là đám bạn ở Anh. Hai người bạn ngày trước từng rất có năng lực, một thì đang quản lý quỹ từ thiện của gia đình, một thì dứt khoát ra ngoài tự lập nghiệp. Kinh tế càng ảm đạm, thế hệ trước lại càng không dám lui, bởi họ biết thế hệ trẻ khó mà gánh vác nổi. Huống hồ, ở nước ngoài, chuyện nhà tài phiệt làm việc đến tận những ngày cuối cùng của đời mình cũng là thường tình.
So với bọn họ, Trần Diệu lại may mắn hơn nhiều, vì thế anh cũng rất biết điều. Buổi họp lớp chưa kết thúc, anh đã chủ động thanh toán toàn bộ hóa đơn. Chuyến bay về nước còn chưa hạ cánh, anh đã căn dặn trợ lý: gạch bỏ hẳn “họp lớp đại học” khỏi lịch trình, ít nhất trong vòng năm năm tới không cần sắp xếp nữa.
Trong nước, đám bạn cùng thế hệ khá hơn một chút, nhưng cũng chẳng nhiều. Trần Diệu thì đi trước tất cả. Nghe khẩu khí của cha anh, mấy năm tới công việc sẽ lần lượt giao dần cho anh.
Vân Tập vốn là dự án anh từng “luyện tay”, dĩ nhiên tình cảm lại càng khác biệt. Một người chị họ của anh cũng sống ở đây, lớn hơn anh chín tuổi, đã có một bé gái, tên Dương Dịch An, rất thông minh, vừa vào lớp bốn, ngày nào cũng gọi anh là cậu.
Lần này, anh cũng gặp được cô bé.
Khi ấy, Trần Diệu đang dẫn theo trợ lý, cùng người phụ trách Vân Tập bước ra khỏi hội sở. Sân sau của hội sở có cảnh quan tuyệt đẹp, được thiết kế bởi một nhà thiết kế từng đoạt giải thưởng lớn. Dù vượt ngân sách, nơi này cũng đã trở thành một trong những dấu ấn của Vân Tập. Khu thủy cảnh kết hợp với khu nghỉ ngơi vô cùng hài hòa. Trong lúc anh vừa đi vừa nói chuyện, từ xa đã thoáng thấy Dịch An đang ngồi bên một chiếc bàn tròn nhỏ trong khu nghỉ, đối diện một cô gái trẻ, trước mặt bày một bộ bài. Anh đến gần thì đúng lúc cô gái kia thu bài lại, đứng dậy rời đi, khi lướt ngang qua, anh chỉ kịp thấy một gương mặt nghiêng tinh xảo.
“Cậu ơi.” Dịch An lập tức đứng dậy, chạy ào về phía anh. Mẹ cô bé dạy con rất giỏi, miệng ngọt xớt, biết rõ phải thân thiết với ai. Ngay cả với cậu ruột, e rằng cũng chẳng nhiệt tình đến thế.
Trần Diệu dừng lại chờ cô bé, mỉm cười hỏi: “An An vừa chơi gì thế? Sao lại có bài vậy?”
“Không nói cho cậu.”
“Thế thì để cậu mách mẹ nhé.”
“Được rồi mà, nói cho cậu đây.” Dịch An nhanh chóng đầu hàng: “Con tham gia lớp cờ vây mà, đánh cờ mãi chán chết, vừa hay chị Lê cũng biết chơi, nên dạy con trò này, vui hơn cờ vây nhiều. Không phải đánh bài đâu, cũng là một bộ môn thi đấu, gọi là Texas*.”
*Texas (còn được gọi là Texas hold ‘em hoặc holdem) là một trong những biến thể phổ biến nhất của trò chơi bài Poker, trong đó mỗi người chơi được chia 2 lá bài riêng và sau đó kết hợp với 5 lá bài chung trên bàn chơi để tạo ra tổ hợp 5 lá mạnh nhất có thể. [Wikipedia]
Trợ lý của Trần Diệu bật cười.
Dịch An lập tức nhận ra, liền hỏi: “Cười gì thế?”
Cô bé nào biết, Trần Diệu cũng từng chơi Texas.
“Từ nay đừng chơi nữa.” Trần Diệu liếc nhìn trợ lý một cái, xoa đầu Dịch An, nói: “Texas cũng là bài, chẳng có gì hay. Về đi, ngoan ngoãn luyện cờ vây đi.”
Dịch An ngoan ngoãn dạ một tiếng, chỉ có thể quay về.
“Chẳng phải sân sau của hội sở chỉ có chủ hộ mới được vào sao?”
“Cả cư dân đều có thể vào hội sở, nhưng câu lạc bộ cờ vây thì chỉ chủ hộ mới được tham gia.” Người phụ trách trả lời.
Trần Diệu hơi bất ngờ. Vì giá Vân Tập quá cao nên phần lớn chủ hộ đều là gia đình. Hiếm hoi mới có vài cá nhân độc thân thì cũng toàn là minh tinh. Cô gái kia còn rất trẻ, thật không ngờ cũng ở đây. Nhưng khi lên xe, anh cũng ném chuyện này ra sau đầu.
*
Khương Lê Lê đứng trước cửa sổ sát đất, trong tay cầm đĩa salad yến mạch, vừa dùng nĩa gắp từng lá cải xoăn, vừa gọi điện cảm ơn chủ hộ.
“Chị Lư, cảm ơn chị nhé. Em đã dùng danh nghĩa của chị vào câu lạc bộ yoga ở hội sở rồi. Đừng khách sáo, chuyện em chuyển khoản là tất nhiên thôi, dù gì thì ở ngoài muốn làm thẻ ở các câu lạc bộ yoga cũng chẳng rẻ đâu.”
Cúp điện thoại xong, cô gạch đi trên bảng một con số không nhỏ.
Tốc độ tiêu tiền dường như nhanh hơn cô tưởng, nhưng không sao, ngày mai cô còn phải đi ứng tuyển công việc mới.
*
Gần đây Trần Diệu đang bận một thương vụ thu mua.
Đối phương là một công ty công nghệ mới nổi, có thể gọi là “kỳ lân”. Thật ra mấy tập đoàn bất động sản lớn trong nước đều đang thử làm loại mô hình này: muốn số hóa toàn bộ thiết kế nhà ở và nội thất. Như vậy không chỉ giải quyết được vấn đề của các dự án hiện tại, mà với những căn hộ tương lai cũng sẽ một lần mà xong, vĩnh viễn không lỗi thời. Nếu mô hình này phát triển thành công, thậm chí có thể trở thành một “Windows” trong lĩnh vực này, buộc các tập đoàn khác phải trả phí mua bản quyền, lấy đó làm mã nguồn phát triển.
Nhưng tập đoàn khổng lồ nào cũng có gót chân Achilles. Cho dù đổ bao nhiêu tiền, chiêu mộ bao nhiêu nhân tài, các dự án mới vẫn luôn thất bại. Lúc nào cũng chỉ một vài dự án chủ lực nuôi dưỡng cả tá “dự án mới” to tát mà vô dụng. Cuối cùng chỉ biết bất lực nhìn mấy công ty khởi nghiệp mười mấy người thành công phát triển được, còn mình thì ngậm ngùi bỏ tiền ra thu mua, không mua thì các tập đoàn đối thủ nhất định sẽ mua. Ai cũng là “phế vật phát triển dự án mới”, nhưng khi nói đến chuyện giành giật để làm khó đối phương thì lại đều là tay cừ khôi.
Điều duy nhất có thể an ủi, là công ty phát triển mô hình lần này không phải công ty khởi nghiệp non nớt. Người sáng lập tên Lâm Cảnh Hòa, cái tên mà Trần Diệu đã nghe đến từ hai năm trước. Ban đầu anh ta khởi nghiệp bằng một app liên quan đến chuyển phát nhanh, lúc đó chỉ là mấy sinh viên khoa máy tính ngồi trong ký túc xá mà làm ra được thứ ngay cả nhóm dự án trăm người của tập đoàn lớn cũng chẳng thành công. Nhưng thương vụ ấy họ lại bán quá rẻ, sau đó đội ngũ tan rã, mỗi người một ngả. Trong năm người, chỉ có Lâm Cảnh Hòa là bật lên, cầm tiền năm đó mở công ty mấy chục người, vừa nhận đơn hàng, vừa cắm đầu phát triển dự án mới. Đến nay thật sự đã thành công, cũng coi như đã nếm mật nằm gai, chờ ngày rửa hận.
Một thương vụ cấp bậc này, vốn Trần Diệu không đích thân phải đến, dù sao giờ anh là người kế thừa chức tổng tài, chứ không phải tổng giám đốc. Nhưng anh muốn làm quen với tầng lớp tinh anh công nghệ, tiện thể quan sát xem công ty của họ vận hành thế nào, nên cũng chịu khó xuất hiện một lần.
Thương vụ thu mua không phải mười ngày nửa tháng là xong, lần gặp đầu tiên chẳng khác nào một buổi giao tế.
Phía đối phương hiển nhiên không ngờ Trần Diệu sẽ đích thân đến. Tòa văn phòng của công ty kia rất tầm thường, người ra kẻ vào hỗn tạp, việc kiểm soát ra vào gần như vô dụng. Lại gặp giờ cao điểm buổi sáng, chen chúc chờ thang máy. Đã bao giờ Trần Diệu phải đứng chờ thang máy cùng người khác? Người phụ trách tiếp đón là cánh tay phải của Lâm Cảnh Hòa, cùng anh đứng chờ cả mười phút, mồ hôi túa ra ở thái dương, đến khi thang máy vừa mở thì vội vàng đưa tay giữ cửa cùng trợ lý của Trần Diệu, hệt như hai vị thần giữ cửa, dọa cho người trong thang còn chưa kịp ra ngoài hoảng hồn bật lùi lại.
Trần Diệu cũng thấy buồn cười. Về nước một năm, anh vẫn chưa quen kiểu ân cần quá mức này. Từ nhỏ, anh đã quen với chuẩn mực: dịch vụ tốt nhất là loại vô hình, sự sốt sắng lộ liễu thế này, luôn khiến người ta thấy mất phong độ.
Môi trường làm việc ở đây cũng rất kém: một gian văn phòng rộng mở, mấy chục bàn làm việc chen chúc, phòng trà nhỏ bé đáng thương, gần như không có quầy đồ ăn vặt, càng đừng nói đến tiện ích như phòng gym hay sân thượng ngoài trời như ở bộ phận sáng tạo của Vân Thịnh. Vậy mà chính nơi tồi tàn này lại tạo ra được thứ mà cả phòng sáng tạo của Vân Thịnh cũng làm không nổi.
Lâm Cảnh Hòa tất nhiên đích thân ra tận cửa công ty đón. Anh ta mặc complet may sẵn, thấp hơn Trần Diệu khá nhiều, nhưng trong giới ông chủ start-up cũng đã xem như có khí chất. Đeo kính, cao khoảng một mét bảy, vóc dáng thanh mảnh, ba mươi tư tuổi, trong hàng ngũ người mới của giới khởi nghiệp thì coi như trẻ trung đắc ý.
Nhưng đứng trước mặt Trần Diệu, chỉ một ánh nhìn cũng đủ biết ai mới là kẻ được số phận lựa chọn.
Phòng họp thì còn tạm. Nhưng khả năng tổ chức cuộc họp, từ xưa đến nay vẫn luôn là thước đo năng lực của người lãnh đạo. Vốn Trần Diệu chẳng đặt kỳ vọng gì, nào ngờ cửa vừa mở, bên trong lại là một thế giới khác hẳn.
Vừa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt Trần Diệu là chiếc bàn họp khiến anh có phần ngạc nhiên. Thông thường bàn họp đều là gỗ ép hay gỗ công nghiệp, bàn gỗ nguyên khối đã là cực phẩm. Không ngờ ở đây lại có thứ phong cách đến thế: một chiếc bàn gỗ nguyên khối tuyệt đẹp, viền bàn vát mỏng, không giống kiểu bàn trong nước hay phô trương mắt gỗ to tướng, mà gọn gàng thanh thoát, bề mặt nhẵn bóng, giản đơn tinh tế, chỉ còn lại vẻ đẹp của những đường vân. Chính xác là mẫu bàn của một thương hiệu Bắc Âu mà anh rất yêu thích. Đèn treo trên bàn cũng đặc biệt xuất sắc, tuy ánh sáng lạnh nhưng không hề mang dáng dấp một phòng họp, mà giống như hình ảnh từ một tạp chí nội thất.
Đã có người đứng sẵn bên bàn họp để tiếp đón. Cô từ chỗ đó đứng lên, mảnh mai như chiếc laptop bạc trên tay, dung nhan tinh xảo, trang điểm nhạt, tóc búi cao, một bên búi gọn toàn bộ, mái tóc đen mượt mà như lụa; bên kia chỉ kẹp một chiếc cặp nhỏ, đường bạc mảnh khảnh, vặn nhẹ một vòng, giản đơn mà thanh nhã. Vẫn rực rỡ như lần thoáng gặp vội trước đó.
Cô mặc đồ công sở, bộ tweed trắng, nhưng lại là kiểu new look vòng eo hoa vương miện của Dior, chất vải trắng có kết cấu, như vỏ sò, cũng như cánh hoa dày. Người cô nghênh tiếp chính là Lâm Cảnh Hòa.
“Lâm tổng.” Cô là trợ lý của Lâm Cảnh Hòa. Trước tiên chào anh ta ngầm cho thấy tất cả đã chuẩn bị đâu vào đấy, sau đó mới hướng ánh mắt sang Trần Diệu và đoàn người phía sau anh.
“Xin chào, tôi là trợ lý của Lâm tổng, phụ trách điều phối cuộc họp hôm nay.” Cô chào Trần Diệu xong lại chuyển sang tiếng Anh chuẩn giọng để chào vị khách đi cùng anh, Leo là người hợp tác bên phía Thụy Điển, hôm nay đến xem cho biết. Trần Diệu cũng có ý nhân tiện phô trương thực lực với phía Thụy Điển. Trong phần chào hỏi bằng tiếng Anh, cô thêm một câu nữa: bản thân từng chủ trì đàm phán thương mại. Đây là phong cách của người từng ở nước ngoài, giới thiệu lý lịch lúc nào cũng thà nhiều còn hơn ít. Cô từng học ở Anh hay ở Mỹ?
Trần Diệu thuận miệng tiếp một câu, giới thiệu Leo là đối tác từ phía Thụy Điển.
Cô liền khẽ liếc nhìn anh, hiển nhiên cũng bất ngờ trước chất giọng tiếng Anh bản xứ không tì vết của anh, nhưng ánh nhìn ấy rất kín đáo, vẫn trong khuôn phép lịch sự.
Cô không nhận ra anh? Hay không biết nền tảng học vấn của anh, chỉ cho rằng anh là dạng công tử nhà giàu thông thường. Thạc sĩ ở Anh tuy khó hơn nhiều nơi khác, nhưng cũng chẳng phải hiếm. Bộ đồ cô mặc tinh giản mà xa hoa, chiếc đồng hồ trên cổ tay hình như là Patek Philippe. Trần Diệu chưa từng quan tâm tới thương hiệu, vì đồ vật trong nhà anh chỉ có hữu dụng hay không hữu dụng, chẳng có chuyện danh tiếng.
Nói là chủ trì hội nghị, thật ra cuộc gặp gỡ đầu tiên trong thương vụ thu mua này lại vô cùng khách sáo. Cô chỉ cần phụ trách dẫn dắt quy trình là đủ. Vân Thịnh dĩ nhiên nhiều tiền, mà Lâm Cảnh Hòa cũng không phải hạng ngồi chém giá. Điểm vướng cuối cùng thực ra chỉ nằm ở vấn đề cổ phần giữ lại của Lâm Cảnh Hòa.
Nhưng sau này sẽ còn nhiều cuộc họp, không vội ở lần này. Hơn nữa chút cổ phần ấy cũng chẳng đáng để Trần Diệu phí thêm bao nhiêu thời gian ngồi ở bàn. Vì thế, đến lúc trà nước giữa giờ được mang vào, Trần Diệu đã đứng dậy. Anh vừa đứng dậy, mọi người tất nhiên cũng đều đứng theo. Lâm Cảnh Hòa đề nghị: “Hay là đưa Trần tổng đi tham quan một vòng các bộ phận trong công ty?”
Thật ra Trần Diệu đã xem đủ, không định lãng phí thêm thời gian. Nhưng từ chối thẳng thì quá kiêu căng, nên chỉ mỉm cười chuyển đề tài: “Chỉ lo bàn việc mà chưa kịp làm quen kỹ với mọi người. Vị này là Evan, giám đốc kỹ thuật của chúng tôi, vẫn luôn theo dõi dự án này, đặc biệt rất thích dòng I-home…”
Thật ra trước khi họp, mọi người đều đã giới thiệu tượng trưng. Nhưng một khi anh nhắc lại, thì đành giới thiệu lại lần nữa. May là Lâm Cảnh Hòa đích thân làm trung gian, sau khi giới thiệu vài trụ cột kỹ thuật xong, liền nói: “… Đều là những nhân viên kỳ cựu của công ty.”
Rồi đến lượt Khương Lê Lê, anh không khỏi mỉm cười cùng cô, giới thiệu: “Đây là cô Khương Lê Lê, trợ lý tổng giám đốc của công ty, nhân tài xuất thân từ Melbourne…”
Khương Lê Lê mỉm cười đón lời: “Anh Trần, anh La đều là nhân viên theo Lâm tổng suốt năm, sáu năm nay. Tôi mới vào công ty chưa đầy một năm, mong các vị chỉ giáo thêm.”
“Viện kiến trúc ở Melbourne khá thú vị, tôi cũng từng suýt đi trao đổi ở đó một năm.” Trần Diệu chỉ nói vậy, rồi tiếp tục bàn chuyện phần mềm với hai người Trần, La. Khương Lê Lê thấy anh không để lại khoảng trống cho mình tiếp lời, cũng không gượng gạo xen vào, quay sang tiếp chuyện với Leo. Leo xem chừng là nhân viên bị điều đi “lưu đày” ở Vân Thịnh, nên đặc biệt thích nói, chuyện trò rôm rả.
Chưa đến mười phút, cuộc họp đã kết thúc. Thời gian của Trần Diệu vốn tính bằng phút. Cô trợ lý xinh đẹp của anh, CICI, bước đến nhắc khẽ một câu. Trần Diệu đứng dậy xin lỗi, nói lát nữa còn có cuộc họp khác ở công ty, phải quay về ngay.
Lâm Cảnh Hòa đưa vài nhân viên đi cùng xuống lầu, Khương Lê Lê thì không. Lâm Cảnh Hòa giới thiệu rất rõ, cô là trợ lý tổng giám đốc, chứ không phải trợ lý cá nhân, nên dĩ nhiên ở lại để sắp xếp biên bản cuộc họp.
Vân Thịnh quả thật có tiền. Ngay cả mức giá đã bị ép xuống trong giai đoạn đàm phán ban đầu, vẫn còn là con số thiên văn. Lâm Cảnh Hòa rõ ràng đã nhận được báo giá sơ bộ, tinh thần phơi phới, tiễn Trần Diệu về xong, lúc từ thang máy bước ra, bàn chân như thể giẫm trên mây. Công ty khởi nghiệp thường không có nhiều quy củ nghi thức, nên trên đường chẳng ai biết chúc mừng lấy lệ, cảm giác cứ như mặc áo gấm đi đêm.
Mãi đến khi quay lại phòng họp, Khương Lê Lê thấy anh ta bước vào, mới mỉm cười đứng dậy, cố ý nói: “Chúc mừng Lâm tổng. Bao giờ thì được gõ chuông đây?”
Bị thu mua, còn cách bao xa mới tới lúc gõ chuông lên sàn công ty niêm yết thì chưa biết. Nhưng lời chúc mừng này quả thật trúng ngay tâm ý của Lâm Cảnh Hòa, đúng vào lúc tâm trạng rạng rỡ như đề tên bảng vàng. Anh không khỏi mỉm cười, nói: “Yên tâm, đến lúc gõ chuông cũng sẽ là chúng ta cùng đi.”
Sự kéo đẩy giữa nam và nữ đôi khi giống như một điệu vũ. Người biết nhảy thì tiến thoái có chừng mực, trong những lần kéo giật đều ẩn chứa tình ý dạt dào. Kẻ không biết nhảy thì lúc nào cũng dẫm trúng chân người khác. Lâm Cảnh Hòa kiểu người xuất thân từ dân kỹ thuật, dù điều kiện ưu việt, nhưng từ thời đi học cơ hội yêu đương chẳng nhiều, thế nên lúc nào cũng lộ ra chút vụng về, chẳng biết nặng nhẹ.
May thay, Khương Lê Lê là vũ công tuyệt hảo nhất. Câu nói kia của Lâm Cảnh Hòa quá đỗi thân mật, dĩ nhiên cô phải chuyển đề tài, nhưng lại tự nhiên như nước chảy, không chút gượng ép. Cô thuận thế ngồi xuống, vừa sắp xếp lại tài liệu, vừa mỉm cười hỏi: “Lâm tổng, vừa rồi biểu hiện của tôi trong cuộc họp thế nào? Có xứng với lời giới thiệu của ngài không?”
Lâm Cảnh Hòa chẳng mảy may nghi ngờ, chỉ đi theo bước chân cô, lập tức cười đáp: “Cô trả lời rất tốt.”
Khương Lê Lê thấy khoảng cách đã kéo dãn, thì thuận theo chủ đề, khẽ cười: “Tôi nghĩ nếu toàn là nhân viên cũ, sẽ khiến người ta thấy công ty ổn định, ít biến động, ấn tượng sẽ tốt hơn. Thế nên mới nói mình vào công ty được một năm, cũng coi như tôn trọng Vân Thịnh.”
“Sao không nói lâu hơn chút? Cô vẫn còn nhát đấy.” Lâm Cảnh Hòa cười bảo.
Các công ty công nghệ phần lớn toàn dân IT, ngay cả lễ tân có xinh đẹp đi nữa cũng toát ra cảm giác “không cùng một thế giới”. So sao được với Khương Lê Lê: vừa là nữ sĩ tài giỏi, vừa có nụ cười ngọt ngào, lại còn toát ra khí chất cao quý hiếm có. Ngày đầu đi làm cô lái hẳn một chiếc Land Rover, đỗ ngay cạnh Tesla của Lâm Cảnh Hòa, còn cao cấp hơn xe anh. Ngày hôm sau đổi thành một chiếc Mercedes cũ, càng chứng tỏ gia cảnh vững vàng. Giờ phút này Lâm Cảnh Hòa như cưỡi gió, khó tránh nghĩ xa hơn đôi chút.
Nhưng câu nói kia quá gần gũi, Khương Lê Lê không nhận, chỉ nhạt nhẽo cười: “Dù sao tôi mới vào được một tuần, ngay cả máy pha cà phê cũng chưa dùng thành thạo”
Một câu nói chọc cho Lâm Cảnh Hòa bật cười. Máy pha cà phê trong công ty là do anh mua, thương hiệu ngoại, khó sử dụng vô cùng. Nhân viên trong công ty từ lâu đã kêu ca, thậm chí còn mở diễn đàn nội bộ để than thở, gọi nó là “Đại ma vương máy pha cà phê”. Lâm Cảnh Hòa cũng từng nghe đến. Thấy cô bắt ngay trò đùa này, không nhịn được mà cười theo.
“Xem ra vẫn là cô biết cách mua đồ hơn.” Lâm Cảnh Hòa cười nói: “Cái bàn hội nghị này đã được khen không biết bao lần, hay là chúng ta mua hẳn đi. Bốn trăm ngàn thì bốn trăm ngàn, dù sao bây giờ cũng chẳng thiếu chút tiền này.”
Khương Lê Lê chỉ mỉm cười: “Mua được thì tốt, đáng tiếc đây là của công ty bạn tôi. Công ty cô ấy còn chưa dọn vào, cho chúng ta mượn tạm để bày biện. Bàn này phải đặt làm từ Thụy Điển, phải chờ nửa năm. Nếu Lâm tổng muốn đặt thì giờ xếp hàng vẫn kịp.”
Lâm Cảnh Hòa cười nói: “Quả nhiên là cô có cách. Ngày trước khi tôi tuyển cô vào, La Hằng còn cãi nhau với tôi một trận. Hôm nay tận mắt thấy biểu hiện của cô, rốt cuộc cũng tâm phục khẩu phục.”
“Tôi vào công ty vào thời điểm khá nhạy cảm, anh La thận trọng cũng là chuyện đương nhiên.” Khương Lê Lê mỉm cười bình thản: “Nếu không, hợp đồng bảo mật cũng chẳng dày như thế. Tốt nghiệp xong rồi mà tôi chưa từng đọc nhiều tài liệu đến vậy…”
Một câu nói khiến Lâm Cảnh Hòa cũng thấy ngượng ngùng. Người mới bao giờ cũng dễ tiến thoái thất thố. Anh vội vàng nói: “Cô nói thế, tôi thật sự phải tạ lỗi với cô rồi. Phải tìm dịp mời cô một bữa mới được.”
“Thế thì tốt quá.” Khương Lê Lê khẽ cười: “Chỉ là tôi sắp phải xin nghỉ mấy hôm, về nhà một chuyến. Đợi tôi trở lại rồi sẽ hẹn thời gian cùng Lâm tổng nhé.”
Ngày cô đi phỏng vấn, người phỏng vấn là cả Lâm Cảnh Hòa lẫn La Hằng. Thái độ cô cực kỳ thẳng thắn: gia đình làm ngành đồ gỗ nội thất, bản thân tốt nghiệp ngành kiến trúc ở Melbourne, về nước là để kế thừa sự nghiệp gia đình, trước tiên muốn ra ngoài rèn luyện vài năm. Vào Cảnh Thành để tích lũy kinh nghiệm, đồng thời cũng nhìn ra Cảnh Thành chính là xu thế của thời đại mới, nên nguyện ý gia nhập. Vừa hay cô từng học qua đàm phán thương mại, cũng có kinh nghiệm chủ trì các cuộc họp lớn, lại nguyện ý tham gia vào kế hoạch thu mua sắp tới.
Lâm Cảnh Hòa dĩ nhiên là người rộng rãi, tuy xuất thân dân kỹ thuật, nhưng đã là ông chủ khởi nghiệp, đối với những người mang theo vốn liếng hoặc kỹ năng gia nhập công ty đều vô cùng hoan nghênh. Ngược lại, La Hằng thì cảnh giác hơn nhiều. Sau khi Khương Lê Lê phân tích tình hình hiện tại của Cảnh Thành rằng trong kỹ thuật đang đứng đầu, không có công ty đối thủ nào có thể chen vào phá hoại, anh ta vẫn bắt cô ký một bản hợp đồng bảo mật hà khắc mới chịu yên lòng.
Bởi vậy trong lòng Lâm Cảnh Hòa ít nhiều cũng thấy áy náy. Thấy cô xin nghỉ phép, dĩ nhiên sảng khoái đồng ý. Thậm chí buổi tối còn chủ động gửi riêng một tin nhắn WeChat khen ngợi cô đã chủ trì cuộc họp rất khéo léo. Khương Lê Lê thì coi như không thấy.
Một ảo thuật gia giỏi sẽ không để lộ những động tác thừa. Sau màn khói mờ đánh lạc hướng, điều quan trọng nhất là khi món chính thực sự được bày lên.
***