Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 131

Phiên ngoại kiếp trước (Hết)

***

Đây là lần đầu tiên Trương Tĩnh Hàm tranh cãi với Tạ Uẩn, nguyên do bắt nguồn từ việc Công Thừa tiên sinh vốn rất thân thiện với mọi người đột nhiên mang vẻ mặt bất an tìm hắn nói chuyện một lúc.

Lúc này, bọn họ đang trên đường trở về Trường Lăng.

Rời khỏi thôn Tây Sơn đã được vài ngày, dãy núi Dương thâm nghiêm bí ẩn cũng ngày một xa dần trong mắt Trương Tĩnh Hàm, nhân lúc Tạ Uẩn đang trò chuyện cùng Công Thừa tiên sinh, nàng leo lên tảng đá lớn bên vệ đường, đứng trên đó phóng tầm mắt nhìn về phương xa. Continue reading

Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 130

Phiên ngoại kiếp trước (3)

***

“Huynh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Một câu nói cực kỳ đơn giản, thế nhưng Công Thừa Việt lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc từ trong đó.

Trong tay hắn chẳng cầm vật gì, nhưng vẫn không kìm được mà làm động tác lắc lắc như đang xem quẻ, hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Thất lang, huynh đã nghĩ kỹ chưa?” Continue reading

Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 128

Phiên ngoại kiếp trước (1)

***

Trận mưa vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo cuối cùng cũng tạnh, ánh nắng mang theo hơi ấm rải đều xuống từng tấc đất.

Thế nhưng, trong phủ đệ to lớn nhường ấy, chẳng một ai có nửa phần vui sướng.

Mấy tì nữ mặt mày xám ngoét, run lẩy bẩy bước qua cánh cửa kia, cái lạnh thấu xương hòa cùng nỗi sợ hãi trong lòng khiến một người trong số đó suýt chút nữa ngất xỉu. Continue reading

Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 127

Chương 127

***

Có sự chi viện của Bắc Phủ quân, loạn quân ở quận Bình Thủy chưa đến một ngày đã bị đánh tan.

Tạ Phù Vân nhìn thi thể phu quân Vương Diên của mình, bình tĩnh uống một ấm rượu, sai người khâm liệm đơn giản, chọn ngày đưa về đất tổ Vương thị an táng.

Nhi tử độc nhất của nàng và Vương Diên là A Thọ vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, chưa hiểu cái chết là gì, nhưng mấy ngày nay đứa bé đã chứng kiến không ít cảnh máu bắn tung tóe, lúc này nép sát vào bên cạnh mẫu thân, sợ hãi không thôi, giống như thú non gặp nguy hiểm giữa rừng sâu. Continue reading

Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 126

Chương 126 

***

Hai tháng trôi qua kể từ khi bọn họ trở về thôn Tây Sơn, trên người Tạ Uẩn đã có thêm chút thịt, mặc lại y bào trước kia cũng không còn rộng thùng thình nữa. Đối với việc này, Trương Tĩnh Hàm rất hài lòng.

Vào một buổi sáng tinh mơ rất đỗi bình thường, nàng nằm sấp trên lồng ngực Tạ Uẩn, vạch lớp áo ngủ màu đen của hắn ra, nương theo ánh sáng mờ ảo mà nghiêm túc kiểm tra vết thương. Continue reading

Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 125

Chương 125

***

Trong khu rừng rậm rạp, ánh nắng chỉ có thể xuyên qua những khe hở giữa các tán lá mà chiếu xuống, những đốm sáng nhảy nhót trên gương mặt Trương Tĩnh Hàm, tựa như một bức tranh thủy mặc kết hợp giữa động và tĩnh.

Mèo mun và hồ ly đỏ một trái một phải đi theo bên cạnh nàng, nhìn người bạn con người của chúng hết lần này đến lần khác kiên nhẫn cúi người vạch đám cỏ dại trên mặt đất, thỉnh thoảng lại lấy ra một tấm vải thô để so sánh, rồi dùng lông đuôi quét quét lên người nàng. Continue reading

Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 124

Chương 124

***

Tạ Uẩn bảo việc mở tiệc hãy đợi thêm một chút, Trương Tĩnh Hàm chẳng buồn hỏi lý do mà gật đầu đồng ý ngay.

Tâm trí nàng dồn cả vào công việc săn bắn đã bị gián đoạn suốt một năm này, nàng nghĩ đến mật ong trong thung lũng bí ẩn chắc đã đến lúc thu hoạch, lũ chuột béo trong ruộng không biết đã đào bao nhiêu cái hang, lại còn hoa thơm trái lạ trong núi, và đương nhiên, quan trọng nhất chính là dược liệu tẩm bổ cho Tạ Uẩn! Continue reading

Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 123

Chương 123

***

Khi xe ngựa sắp về đến thôn Tây Sơn, Trương Tĩnh Hàm đã ngủ thiếp đi.

Có lẽ do đêm qua quá mệt, cũng có thể do hơi thở quen thuộc khiến nàng thả lỏng, nàng ngủ rất say. Tiếng khóc cười của dân làng, tiếng chó vàng trong thôn sủa vang, hay tiếng ve kêu râm ran trên cây đều không thể đánh thức nàng dậy. Continue reading

Nàng bình phàm, Hắn u minh – Chương 122

Chương 122

***

Ban đầu Trương Tĩnh Hàm không để ý, khi bọn họ vào thành, người dân huyện Vũ Dương đi lại tấp nập, cũng trở nên đông đúc hơn.

Nàng nén sự xấu hổ, tiếp tục phản bác lại hắn: “Nếu ta muốn nuôi, nuôi sói trong núi còn oai phong hơn chó nhiều, ta không thèm loại chó mực lớn biết cắn người như chàng đâu.” Continue reading