Tấc Lòng – Chương 35

Chương 35: Bỏ cuộc

***

Khung cảnh bốn phía của phòng giám sát theo sự kiện học trò bị hút vào xoáy lốc mà thay đổi, ánh sáng bên ngoài đột ngột biến mất, chỉ còn lại những luồng sáng xoay tròn với tốc độ cao, nhảy nhót trong hơi thở mê ly bất an, dường như cả bọn họ cũng bị hút vào cái khe nứt quỷ dị khó lường kia.

“Phương cô nương, ta đã nói đây chỉ là hư cảnh mô phỏng Bắc Vực, tuy trông có hơi đáng sợ nhưng trên thực tế sẽ không đặt cho đám học trò này khảo nghiệm khó đến mức ấy. Cô nương hoàn toàn có thể yên tâm, sẽ không nguy hiểm đâu.” Trác Dĩ Minh lên tiếng khuyên giải. Continue reading

Tấc Lòng – Chương 34

Chương 34: Trận chiến (8)

***

Phương Thốn Tâm đưa mắt nhìn sang, người lên tiếng là một nam tu dung mạo thanh nhã tiêu sái, y phục thêu văn hạc, chính là vị tiên sinh dẫn đội của Vọng Hạc Thành, xuất thân từ Thái Vi Sơn, Trác Dĩ Minh.

Theo tin Vương Thắng dò hỏi được, Trác Dĩ Minh vốn là nội môn đệ tử của Thái Vi, thuở trước từng vào chiến trường Thiên Liệt, sau đó bị thương nặng để lại di chứng, mới bất đắc dĩ tạm lui khỏi chiến trường, tiếp nhận chức vụ ở Dục Tú Quán, lưu lại Vọng Hạc Thành tĩnh dưỡng. Continue reading

Tấc Lòng – Chương 33

Chương 33: Trận chiến (7)

***

Mặt trời lặn xuống sau dãy lầu các nơi thành thị xa xăm, ánh tà dương màu cam cũng dần tan biến, sắc trời từng chút một tối sẫm lại. Khi màn đêm buông xuống, Dục Tú Quán càng lặng ngắt hơn thường ngày.

Thế nhưng trong sự tĩnh lặng ấy, lại thấp thoáng một hơi thở bất thường, như thể là sự yên ả trước cơn giông tố. Continue reading

Tấc Lòng – Chương 32

Chương 32: Nhật Quỹ

***

Theo lối quen bước vào tiệm rèn Đường Ký, Phương Thốn Tâm hết sờ đông lại nghịch tây một hồi lâu, rồi chọn một chiếc ghế dài phủ bụi trong góc, tùy tiện lau qua mấy cái khoanh chân ngồi xuống.

“Chỗ ta không phải để khách ngủ trọ.”

Đến lần thứ ba ngẩng đầu lên mà vẫn thấy Phương Thốn Tâm ngồi xếp bằng trên ghế, lão Đường rốt cuộc mất kiên nhẫn, hạ lệnh đuổi khách. Continue reading

Tấc Lòng – Chương 31

Chương 31: Cuồng Quyền

***

Trong tiếng hoan hô vang dậy của vạn người, vị trí cuối cùng của giải đấu tranh ngôi vô địch mười hai thành đã được quyết định.

Các học trò Mặc Thạch Thành ngồi trên khán đài theo dõi đã căng thẳng đến mức toàn bộ đứng bật dậy. Mãi cho đến khi lá cờ của Mặc Thạch Thành vững vàng tung bay trên thánh đàn, tiếng hô vang “Mặc Thạch Thành chiến thắng” lan khắp không gian Dục Tú Quán, họ mới xúc động ôm chầm lấy nhau, vừa khóc vừa cười mà mặc sức gào thét, đón nhận ánh nhìn ngưỡng mộ bốn phía. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 55

Hồi thứ năm mươi lăm

“Thạch Chân!”

Ngay tức khắc, Vân Tiễn từ phòng bên cạnh phá cửa xông vào, rồi kinh hoàng nhìn thấy… nhìn thấy Thạch Chân chân trần đứng giữa phòng, hai tay túm chặt một khối bóng dáng dài dẹt, điên cuồng quăng loạn bốn phương tám hướng, gió lốc cuồn cuộn nổi lên, thổi cho sách vở trong phòng bay tán loạn, xen lẫn còn có từng mảng bông lớn, chính là chăn bông của Thạch Chân, giờ đã bị xé thành từng mảnh vụn. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 54

Hồi thứ năm mươi tư

Người thứ hai mà Thạch Chân đến tra hỏi chuyện mua phù, họ Tống tên Dực, vốn là gia đình nhiều đời buôn bán nhạc cụ, mở đến ba hiệu cầm, tông tộc và thông gia đã sinh sôi năm đời ở trấn Long Tuyền, căn cơ thâm hậu.

Tống Dực năm nay sáu mươi tám, là một bà lão tinh thần quắc thước, đầu bạc trắng xóa, tai thính mắt sáng. Bà khoản đãi Thạch Chân và Vân Tiễn một bữa cơm tối thịnh soạn, thấy Thạch Chân ăn uống ngon lành thì vui vẻ khen nàng là đứa trẻ có phúc khí. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 53

Hồi thứ năm mươi ba

Chữ trên cuộn trục nhỏ dày đặc, bố cục tiêu sái, bút lực cứng cáp, đậm chất phong cách cá nhân. Thạch Chân chỉ thoáng nhìn đã nhận ra, giống hệt với bút tích trên biển hiệu của Ngũ Xa Thư Lâu, rõ ràng chính là thủ bút của Lữ Vô Nhai.

Chỉ là, nội dung bên trong lại khiến người ta khó mà đoán hiểu. Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 52

Hồi thứ năm mươi hai

Khi Thạch Chân tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, toàn thân bị quấn kín một tầng băng lụa trắng muốt, chặt chẽ đến mức không còn khe hở. Băng lụa còn như phát ra ánh sáng, tỏa ra khí tức mát lành như ngọc thạch.

Thạch Chân ngẩn ngơ hồi lâu mới chợt nhớ ra đây chính là phù băng trong Linh Sơ Trận, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Lữ Vô Nhai cũng nằm trên chiếc giường bên cạnh, vẫn y nguyên cái dáng vẻ như xác ướp. Từ trong Linh Tê Trận cẩn thận kéo ra một dải băng nhỏ quấn quanh người nàng, không ngờ nàng lại được đối xử giống hệt Lữ Vô Nhai. Continue reading