Mộng hồi Tây Châu – Chương 40

Chương 40: Tòa nhà ăn thịt người (37)

***

Cữu mẫu sững người, dường như chưa từng nghĩ ta sẽ gật đầu.

Bà ta nước mắt nước mũi đầy mặt, lại định dập đầu với ta, ta liền bực, nói đừng giở mấy trò đó, ta có thể thay nó.

Ta vén vạt áo cho bà ta xem thương tích trên người: “Nhưng ta gãy hai cái xương sườn, ít ra cũng phải cho ta dưỡng một hai tháng.”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 39

Chương 39: Tòa nhà ăn thịt người (36)

***

Ta từ nhỏ đã ghét nhất những kẻ ngốc.

Lần đầu tiên nghe nói tới kẻ ngốc Tô Lạc Ngọc là khi ta đang leo cây lấy trứng chim.

Đúng lúc giữa hè oi bức nhất trong năm, ve kêu inh ỏi như muốn xé trời, ánh nắng xuyên qua lớp lá cây vẫn cứ gay gắt như thiêu như đốt, phơi lên mặt, nóng đến độ ngày mai thể nào cũng bong một lớp da.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 38

Chương 38: Tòa nhà ăn thịt người (35)

***

Cùng với tiếng pháp loa vang vọng, réo rắt và kéo dài, cảnh vật trước mắt trong thoáng chốc bỗng thay đổi hẳn.

Hải Triều phát hiện bọn họ vẫn đang ở trong một gian nhà kho, chỉ là thay vì chất đống các loại hòm rương, tạp vật như trước, giờ lại là hàng chục búp bê được rước từ các ngôi chùa, có tượng đất sét, có tượng gỗ, toàn thân buộc chỉ đỏ, khoé môi khẽ cười, đôi mắt rỗng tuếch như đang nhìn chằm chằm vào họ, trông đến rợn người.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 37

Chương 37: Tòa nhà ăn thịt người (34)

***

Sau khi Tiêu Nguyên Chân dứt lời, gương mặt quỷ lại lần nữa nổi lên từ bức tường, trong chớp mắt đã nuốt chửng đầu của Tô Đình Viễn. Tiếng thét thảm cuối cùng của hắn hóa thành một âm thanh trầm đục mơ hồ, rồi im bặt. Không rõ hắn còn sống hay đã chết, chỉ có những âm thanh nhai nuốt lạo xạo rỉ ra từ trong tường, khiến người ta rợn tóc gáy.

Hải Triều rút kiếm gỗ đào: “Ngươi định làm gì?”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 36

Chương 36: Tòa nhà ăn thịt người (33)

***

Khuôn mặt trên tường mờ nhòe vặn vẹo, không rõ ngũ quan, căn bản chẳng thể nhận ra là ai, nhưng giọng nói ấy, lại chính xác là của Tiêu Nguyên Chân.

Trong số những người có mặt, chỉ có Trình Hàn Lân từng thấy rõ diện mạo gương mặt quỷ, những người khác còn đang ngây ra thì hắn đã là người đầu tiên kêu lên the thé: “Mặt! Mặt kìa! Các người thấy không?! Quỷ! Quỷ! A a a—”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 35

Chương 35: Tòa nhà ăn thịt người (32)

***

Dư huyện úy ánh mắt sắc bén như chim ưng đánh giá Lương Dạ: “Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?”

Lương Dạ đáp: “Việc hắn giết Hoán Nguyệt đã chứng minh rằng Lý quản sự, lão mã phu, cũng như vụ án hôm nay, đều không liên quan đến hắn.”

Dư huyện úy: “Vì sao? Lão mã phu và nha hoàn ấy chết cùng đêm trong một căn phòng, làm sao lại trùng hợp đến thế?”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 34

Chương 34: Tòa nhà ăn thịt người (31)

***

Sắc mặt của Tô Đình Viễn cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra chẳng hề để tâm: “Người của các ngươi đến Kiến Nghiệp, chẳng qua chỉ nghe được vài lời đồn đãi, Lương tiên sư cũng tin thật sao?”

Dư huyện úy nhìn sang Lương Dạ: “Là lời đồn gì?”

Lương Dạ đáp: “Trước khi huynh muội họ Tô đến Vu Thành, từng ở Kiến Nghiệp tám năm, trong thành vẫn luôn có lời đồn bọn họ loạn luân. Bọn hạ nhân cũ ở Kiến Nghiệp cũng nói, huynh muội Tô gia chẳng biết giữ gìn khoảng cách, thường đuổi hết người hầu ra ngoài để ở riêng trong một phòng, thậm chí trước mặt hạ nhân còn có hành vi không hợp lễ nghi.”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 33

Chương 33: Tòa nhà ăn thịt người (30)

***

Đến lúc này, Tô Đình Viễn vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Nói cho cùng, tất cả đều chỉ là suy đoán của Lương tiên sư, lời nói suông không có bằng chứng.”

Dư huyện úy trầm ngâm giây lát, hỏi Lương Dạ: “Tiên sư căn cứ vào đâu mà đoán rằng tỳ nữ kia mang thai?”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 32

Chương 32: Tòa nhà ăn thịt người (29)

***

Đây là nơi nào? Tuyệt đối không phải là phòng ngủ của khách viện, Trình Hàn Lân thầm nghĩ.

Trước khi nằm xuống, hắn đã cẩn thận châm hết tất cả đèn dầu và nến, thậm chí mới chốc trước còn nghe thấy tiếng chim gù gù về tổ trên cành cây ngoài sân và tiếng côn trùng kêu vào mùa thu. Ấy vậy mà giờ đây, bốn phía ngoài bóng tối ra thì chẳng còn gì nữa.

Nhưng bóng tối này không phải là hư không. Nó lạnh lẽo, có thực thể, như một khối hổ phách đen đặc.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 31

Chương 31: Tòa nhà ăn thịt người (28)

***

Hải Triều ngẩn người hồi lâu mới hiểu được ẩn ý trong lời của Lục Uyển Anh, không khỏi trừng lớn mắt: “Ý tỷ là… đứa bé trong bụng Tô Lạc Ngọc, là của ca ca nàng ta?!”

Lục Uyển Anh khẽ nhíu mày liễu: “Lời đồn chẳng rõ thực hư, nhưng việc Tô Lạc Ngọc có thai thì chắc là thật. Chúng ta từng hỏi thăm mấy nô bộc từ Tô phủ ra, ai nấy đều nói chuyện tiểu thư có thai là điều trong phủ ai cũng biết.

Continue reading