Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 31

Chương 31: Định tâm hoàn

***

Vì chuyện hôn sự của tiểu muội, đêm qua Thẩm Tuyên ngủ không yên giấc, hôm sau lên công đường tinh thần cũng uể oải, tâm trí lơ đãng. Hơn nửa ngày trôi qua, hắn chỉ lo làm việc qua loa cho xong, định quay về phủ thì lại gặp một vị khách không mời mà đến tại tiền sảnh của Đại Lý Tự.

Thẩm Tuyên vừa liếc mắt nhìn qua liền thấy Yến đại nhân Yến Nguyên Chiêu vận một thân áo dài cổ tròn màu lam biếc, hai tay chắp sau lưng, đứng yên lặng ngắm nghía các ghi chép về quan viên các triều từng chưởng quản Đại Lý Tự treo trên vách tường.

Vận xui liên miên, ba ngày hai bận lại phải va vào mặt Yến Diêm Vương này.

Thẩm Tuyên cũng đành nhận số, bước đến chắp tay hành lễ, nói: “Giờ đã tan công, không rõ Yến đại nhân tới bản ty có việc gì?”

Yến Nguyên Chiêu xoay người lại, vẻ mặt có thể nói là ôn hoà: “Thẩm tư trực, hai tháng trước tại hạ từng giúp ngươi bắt được nhân chứng Lý Thao, ngươi có nói sẽ mời tại hạ đến phủ uống rượu để cảm tạ. Chỉ tiếc khi đó tại hạ bận việc, không thể đến được. Không biết hôm nay có thể thực hiện lời mời ấy không?”

Thẩm Tuyên không tin nổi vào tai mình.

Chẳng phải Yến Nguyên Chiêu từng bảo vì công không vì tư, không cần hắn báo đáp sao? Giờ lại đột nhiên đổi giọng.

Hơn nữa, người này lại có thể thản nhiên đề cập đến chuyện ấy, chẳng lẽ đã quên vụ không lâu trước hắn đùng đùng nổi giận đến Thẩm phủ, vô cớ khiến A Đường khóc một trận rồi ư?

Thẩm Tuyên ngẫm nghĩ mãi mà vẫn chưa thông, sắc mặt thay đổi liên tục.

Yến Nguyên Chiêu thì rất kiên nhẫn, cứ thế đứng dưới ánh trời quang gió dịu, chờ hắn trả lời.

Lần trước hắn là vì quá mức giận dữ, lại muốn đoạn tuyệt với Thẩm Nghi Đường, mới không mời mà đến Thẩm phủ. Nay tình thế khác xưa, tất nhiên phải giữ chút lễ tiết. Có điều thời gian không cho phép, lễ tiết hắn có thể giữ, cũng chỉ đến mức này thôi.

Thẩm Tuyên nói: “Yến đại nhân ra tay tương trợ, đương nhiên nên được cảm tạ. Có điều hôm nay vội vàng, hàn xá lại đơn sơ, e không chiêu đãi chu đáo. Chi bằng tại hạ mời Yến đại nhân đến tửu lâu nếm thử món ngon rượu quý, coi như một chút lòng thành.”

Hắn đoán Yến Nguyên Chiêu có điều muốn nói. Nói thì nói đi, chỉ xin đừng đem sát khí về nhà hắn nữa.

Nào ngờ Yến Nguyên Chiêu đáp: “Tại hạ không chê quý phủ đơn sơ, chẳng cần cơm rượu, trà nhạt là được. Thẩm tư trực, cùng đi thôi.”

Thẩm Tuyên không thể khước từ nữa, đành cùng ra khỏi công đường.

Thẩm Chấp Nhu xưa nay thanh liêm, khi qua lại giữa công đường và phủ đệ thường không cưỡi ngựa xe mà đi lừa. Thẩm Tuyên cũng học theo, trừ lần trước đưa Thẩm Nghi Đường đến nghe thẩm án có đi xe ngựa, còn lại đều dùng một con lừa làm phương tiện.

Yến Nguyên Chiêu liếc nhìn con lừa lông xám tro của Thẩm Tuyên, không nói gì, chỉ vững vàng cưỡi lên con tuấn mã lông đỏ hạt dẻ, cùng lừa sóng vai mà đi.

Một ngựa một lừa cùng tiến vào Thẩm phủ.

Yến Nguyên Chiêu nói chỉ cần trà nhạt, nhưng Thẩm Tuyên không dám sơ suất, lập tức dặn nhà bếp chuẩn bị rượu thịt.

Yến Nguyên Chiêu nhiều lần từ chối, Thẩm Tuyên mới thôi không ép, chỉ cho mang chút điểm tâm lên. Có điều hắn để ý thấy, Yến Nguyên Chiêu chẳng ăn lấy một miếng, thậm chí trà cũng gần như chưa đụng đến.

Yến Nguyên Chiêu ngồi trước án thư, lông mày thư thái, dáng ngồi thẳng lưng, vừa tao nhã vừa thả lỏng một cách đúng mực. Bình thường hắn luôn mặc quan bào màu sẫm, hôm nay lại vận y phục sáng màu thanh nhã, khí chất lạnh lùng khiến người khác kiêng dè như tan đi hơn nửa, lộ ra phong thái và nền nếp quý tộc của một công tử thế gia.

Đây là một mặt rất hiếm khi xuất hiện của Yến Nguyên Chiêu trên quan trường.

Thẩm Tuyên nhìn thẳng vào mắt hắn, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa của bốn chữ “bừng sáng nhà hẹp”. Chính sảnh Thẩm gia vốn bình thường đơn sơ, nhờ hắn mà cũng như mang thêm phần khí phái quý hoa.

Yến Nguyên Chiêu đón lấy ánh mắt của Thẩm Tuyên, cất lời: “Thẩm tư trực, tại hạ cũng không muốn vòng vo. Lần này đến đây, là có chuyện muốn cùng ngài thương nghị.”

“Yến đại nhân cứ nói.”

Thẩm Tuyên thực sự thấy tò mò, Yến Nguyên Chiêu hôm nay “ôn hoà thân thiện” như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì.

“Tại hạ ngưỡng mộ lệnh muội, muốn cầu cưới nàng làm thê, kết mối lương duyên cùng Thẩm phủ.” Yến Nguyên Chiêu nói chậm rãi.

Thẩm Tuyên giật mình, “Ngài nói lại lần nữa?”

Yến Nguyên Chiêu bèn lặp lại.

Thẩm Tuyên xác nhận đi xác nhận lại: “Ngài nói là tiểu muội đứng hàng thứ năm trong tộc, người từng đến phủ vào đầu tháng ba năm nay, Nghi Đường?”

Yến Nguyên Chiêu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Thẩm tư trực còn có muội muội nào chưa xuất giá khác sao?”

“Nhưng mà trước đó ngài vừa đến phủ tìm muội ấy, khiến muội ấy khóc một trận, sao giờ lại đột nhiên muốn cầu hôn?”

Hàng mi dài của Yến Nguyên Chiêu khẽ cụp xuống.

Nàng khi đó đã khóc sao?

Thẩm Tuyên thấy sắc mặt hắn biến đổi, liền đoán: “Chẳng lẽ lúc ấy là hiểu lầm?”

“Không phải hiểu lầm.” Yến Nguyên Chiêu đáp, “Chuyện khi đó và việc tại hạ cầu hôn bây giờ, không mâu thuẫn.”

Thẩm Tuyên nghẹn lời: “Giữa Yến đại nhân và Nghi Đường là tình đầu ý hợp?”

Yến Nguyên Chiêu khẽ gật đầu.

Thẩm Tuyên tỏ vẻ không tin: “Yến đại nhân thân phận cao quý, tài mạo song toàn, còn Nghi Đường chỉ là tiểu muội của Thẩm gia, dung mạo tài trí đều không nổi bật, hai người cũng chưa gặp nhau mấy lần, sao ngài lại để tâm đến muội ấy?”

“Do duyên số đưa đẩy.” Yến Nguyên Chiêu không muốn nói nhiều, chỉ đáp ngược lại: “Nàng rốt cuộc có phải được Thẩm gia nuông chiều lớn lên hay không, trong lòng Thẩm tư trực hẳn rõ hơn ai hết.”

Sắc mặt Thẩm Tuyên hơi đỏ lên, nói: “Yến đại nhân đã biết rõ chuyện cũ của tiểu muội, hẳn càng có thể hiểu được nỗi lo lắng của tại hạ. Muội ấy có vẻ không hợp với ngài.”

“Ta không để tâm.”

Giọng nói của Yến Nguyên Chiêu bình thản nhưng kiên quyết, giống như khi hắn hạ phán từ trong buổi thẩm án, hoặc lúc tấu trình trước điện chỉ trích thời cuộc, đủ khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Lúc này Thẩm Tuyên mới thật sự tin vào ý định của Yến Nguyên Chiêu.

Kỳ lạ thật, đúng là chuyện lạ.

Hắn còn đang sững sờ vì kinh ngạc, chưa kịp phân rõ chuyện này là họa hay phúc, liền thuật lại sự thật: “Không khéo lắm, phụ thân mấy hôm trước vừa gửi thư về, đã định hôn sự cho tiểu muội rồi.”

Sắc mặt Yến Nguyên Chiêu không thay đổi, chỉ hỏi: “Lệnh tôn đã gả nàng cho ai?”

Thẩm Tuyên cúi đầu uống một ngụm trà, sao không thấy Yến đại nhân tỏ ra chút nào bất ngờ? Quả là biết nhẫn nhịn.

“Là một vị huyện lệnh họ Lâm ở Quan Nam.” Thẩm Tuyên đáp đơn giản.

Dung mạo? Tuổi tác? Quan lịch? Nguyên do đính hôn?

Yến Nguyên Chiêu hỏi từng mục một, khẩu khí chẳng khác nào đang thẩm vấn phạm nhân.

Thẩm Tuyên lúc thẩm vấn người ta cũng chỉ có vậy, đành bất đắc dĩ kể ra hết những gì mình biết.

Hiếm khi thấy Yến Nguyên Chiêu nhấp một ngụm trà, rồi hỏi: “Thẩm tư trực cảm thấy người đó có xứng với lệnh muội không?”

Tất nhiên là không.

Thẩm Tuyên nghiêm túc lắc đầu.

Yến Nguyên Chiêu đặt chén trà xuống: “Vậy so với ta thì sao?”

“Thì đương nhiên là không thể so nổi rồi!” Thẩm Tuyên bật thốt.

Ngay cả trong kinh thành, có mấy công tử trẻ tuổi sánh được với Yến Nguyên Chiêu?

Không ít quan viên trong triều dù không ưa tính thẳng thắn của hắn, nhưng đóng cửa dạy con lại luôn lấy Yến Nguyên Chiêu làm gương mẫu.

Yến Nguyên Chiêu khẽ gật đầu, thong dong nhìn Thẩm Tuyên, ngụ ý có thể kết luận được rồi.

Tuy Yến Nguyên Chiêu là người khiến Thẩm Tuyên vừa kính vừa sợ, nhưng nếu tiểu muội được gả cho hắn, dĩ nhiên còn hơn bị gả đi xa đến Quan Nam, ít ra cũng có thể ở lại kinh thành.

Thẩm Tuyên cố nén xúc động, thành thật nói: “So với vị huyện lệnh xa xôi ở Quan Nam, tại hạ tất nhiên nguyện ý kết thân với Yến đại nhân hơn. Có điều hôn sự của tiểu muội là do phụ thân định đoạt, tại hạ không thể tự quyết, đành phải chờ người trở về rồi bàn bạc sau.”

“Ta hiểu. Tin rằng Thẩm thị lang cũng sẽ đưa ra phán đoán giống như Thẩm tư trực.”

Thẩm Tuyên mỉm cười phụ họa.

Nếu là người khác tới cầu thân, chưa chắc có thể khiến phụ thân hắn thay đổi ý định. Nhưng Yến Nguyên Chiêu xuất thân hiển hách, tài đức song toàn, phụ thân hẳn sẽ không từ chối người như vậy làm rể.

Hắn thở ra một hơi, chợt nhớ tới điều gì: “Yến đại nhân biết trước phụ thân định hôn sự cho A Đường rồi sao?”

Không thì làm sao trùng hợp đến vậy, cứ như chân trước chân sau, mà vẫn giữ được vẻ điềm nhiên ung dung.

“Thẩm tư trực nghĩ nhiều rồi. Chuyện của quý phủ, tại hạ sao có thể hay biết.”

Thẩm Tuyên không khỏi có chút ngượng ngùng, Yến Nguyên Chiêu làm như không thấy. Chuyện đã bàn xong, hắn liền ngỏ ý muốn gặp mặt Thẩm Nghi Đường.

Lần này Thẩm Tuyên đã có lòng tin, tuy đồng ý nhưng vẫn nói: “Nam nữ chưa cưới, ở riêng một phòng không tiện, chi bằng Yến đại nhân nói chuyện với muội ấy ngoài hành lang vậy.”

Yến Nguyên Chiêu cười như không cười: “Cũng được.”

Thẩm Tuyên định sai người đi gọi Thẩm Nghi Đường.

Yến Nguyên Chiêu lại ngăn lại: “Không cần phiền phức như vậy.”

Thẩm Tuyên có chút khó hiểu.

Yến Nguyên Chiêu đứng dậy, bước thẳng tới cửa chính của đại sảnh, đột nhiên mở toang hai cánh cửa.

“Ái da—”

Thẩm Nghi Đường và Thẩm Yến đang khom lưng dán sát tai vào cửa, bị bất ngờ mất chỗ dựa, suýt chút nữa ngã vào trong.

Yến Nguyên Chiêu đỡ lấy Thẩm Nghi Đường, chẳng buồn để ý tới Thẩm Yến. Thẩm Yến lảo đảo một bước, im lặng tránh sang bên.

“Các ngươi nghe lén ta và Yến đại nhân nói chuyện?” Thẩm Tuyên bước ra mấy bước, kinh ngạc hỏi.

Thẩm Nghi Đường ngọt ngào cười với Yến Nguyên Chiêu một cái, rồi quay đầu lại nói với Thẩm Tuyên: “Không phải nghe lén, chỉ là A đệ và muội tình cờ đi ngang qua, nên đứng ngoài cửa một lúc thôi.”

Thẩm phủ có mấy gian sân đâu cho cam, nhỏ như hạt vừng, chẳng giấu được bí mật gì. Trận trận thế Yến Nguyên Chiêu cùng Thẩm Tuyên đồng thời quay về phủ lớn đến vậy, Thẩm Yến là người đầu tiên chú ý, liền gọi Thẩm Nghi Đường tới. Hai người bên trong nói chuyện bao lâu, thì hai người bên ngoài cũng dán tai nghe bấy lâu.

Tống Chân cũng từng đến, chỉ là không nỡ bỏ thể diện để đứng nghe trộm ở góc tường, dứt khoát ngồi chờ trong phòng bên cạnh.

“Thế thì có khác gì nghe lén?” Thẩm Tuyên hỏi.

Thẩm Nghi Đường quay sang nhìn Yến Nguyên Chiêu như cầu cứu.

“Thẩm tư trực, tại hạ và lệnh muội còn đôi lời muốn nói.” Yến Nguyên Chiêu nhắc nhở.

“… Mời Yến đại nhân.”

Yến Nguyên Chiêu cũng không khách sáo, kéo tay áo Thẩm Nghi Đường sải bước đi về phía hành lang. Thẩm Nghi Đường cực kỳ ngoan ngoãn, rảo bước đi theo sát bên.

Thẩm Tuyên không khỏi chau mày.

Bên cạnh, Thẩm Yến vươn cổ ra nhìn, vẻ mặt đầy thích thú.

Thẩm Tuyên đập nhẹ vào vai hắn: “Trẻ con xem cái gì mà xem!”

Yến Nguyên Chiêu dẫn Thẩm Nghi Đường tới một chỗ mà người nhà Thẩm gia có thể trông thấy nhưng không thể nghe thấy, rồi mới buông tay nàng ra.

Thẩm Nghi Đường đánh giá hắn một lượt: áo màu trúc xanh viền hoa lan thêu chỉ vàng, thắt lưng da gắn ngọc trắng, thanh nhã mà quý khí. Nàng không nhịn được mà cứ liếc nhìn mãi vòng eo ấy.

Yến Nguyên Chiêu cao hơn nàng quá nhiều, nàng cúi đầu, hắn liền không thấy rõ mặt nàng.

Hắn hơi cúi cổ xuống, hai người lập tức sát lại gần hơn, gần đến mức hắn có thể ngửi được hương thơm dịu nhẹ từ tóc nàng.

“Vết thương đã đỡ hơn chưa?” Hắn hỏi.

“Đỡ nhiều rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn đau.” Thẩm Nghi Đường nói với giọng yếu ớt đáng thương.

“Ráng chịu đi.”

Thôi được, cũng không mong đợi gì ở hắn những lời an ủi dịu dàng.

Thẩm Nghi Đường chu môi, bắt đầu trút ấm ức: “Yến đại nhân, đúng là cái miệng quạ của ta, lần trước còn lo lắng sẽ bị gả đi xa, lại còn sợ phải làm kế thất cho người ta, giờ thì trúng hết cả rồi. Nếu chàng không cứu ta ra khỏi biển khổ, ta thật sự phải gả đến cái nơi Quan Nam vừa ngập lụt vừa oi bức ấy mất! Ta là người phương Bắc, sao chịu nổi cái nóng đó chứ, mới qua một mùa hè chắc ta cũng chết vì nóng rồi!”

“Nàng nói quá rồi. Ta từng đến Quan Nam, ẩm thấp nóng thật, nhưng trong nhà thì mát mẻ, nói chung cũng là nơi thích hợp để ở.” Yến Nguyên Chiêu đáp.

“Ơ?” Đôi mắt to tròn của Thẩm Nghi Đường nhìn hắn đầy tội nghiệp, “Chàng đang đùa với ta đấy à?”

Yến Nguyên Chiêu khẽ nhếch môi, cuối cùng cũng chịu trấn an nàng: “Ta chẳng phải đã đến rồi sao? Sẽ không để nàng phải gả đi đâu.”

Thẩm Nghi Đường vừa mừng vừa giận: “Nếu không hủy được hôn ước, vậy chỉ còn cách chàng tới cướp ta vào phủ công chúa thôi.”

“Thế thì phiền lắm, chi bằng nàng bỏ trốn, ta sẽ chờ nàng ở nhà.” Yến Nguyên Chiêu nghiêm túc nói.

Thẩm Nghi Đường ấm ức, trách: “Miệng lang quân chẳng có lời nào tử tế cả!”

“Sao lại không có? Là nàng không chịu tin ta thôi.” Yến Nguyên Chiêu dịu giọng nói, “Ngoan nào, đừng lo nữa. Chuyện tốt luôn gặp trắc trở.”

Thẩm Nghi Đường cảm thấy Yến Nguyên Chiêu có thể nói được đến mức này, đã là cực kỳ khó rồi, liền đổi sang nụ cười tươi tắn, nhẹ giọng đáp một tiếng.

“Hôm nay ta nhận được thánh chỉ, Hoàng thượng lệnh cho ta đến Đông Đô, ngày mai sẽ khởi hành. Có lẽ sẽ không kịp về trước khi phụ thân nàng quay lại.” Yến Nguyên Chiêu nói.

Thẩm Nghi Đường ngẩn người kêu khẽ: “A…”

Yến Nguyên Chiêu tiếp lời: “Cho nên hôm nay ta mới đến gặp huynh trưởng nàng nói một tiếng trước. Chờ phụ thân nàng về, mẫu thân ta sẽ sai bà mai chính thức đến phủ, người sẽ lo liệu hôn sự giữa chúng ta, nàng cứ yên tâm đợi là được.”

“Trưởng công chúa hình như không thích ta lắm.” Thẩm Nghi Đường lẩm bẩm.

“Cũng không hẳn, mẫu thân ta bình thường không thích biểu lộ tình cảm với con cháu.” Yến Nguyên Chiêu cười nhẹ, thấp giọng nói vài câu nữa.

Thẩm Nghi Đường bật cười thành tiếng: “Tính tình của Trưởng công chúa thật thú vị, có mẫu thân như thế đúng là tốt thật.”

Nàng chỉ nói vô tâm, nhưng Yến Nguyên Chiêu lại nghe mà sinh lòng cảm thán.

Thẩm Nghi Đường chưa từng được mẫu thân che chở nuôi dưỡng.

Phụ thân nàng thì không giữ nàng bên người, còn tự tiện định đoạt hôn sự chẳng buồn hỏi ý kiến.

Trong lòng Yến Nguyên Chiêu chợt dâng lên một nỗi thương tiếc, liền nắm lấy tay nàng, khẽ vuốt ve.

Thẩm Nghi Đường để mặc hắn vuốt ve tay mình như vuốt một con mèo nhỏ, mềm giọng dặn: “Yến đại nhân nhớ mau chóng quay về, ta không muốn không thấy chàng lâu như thế.”

Yến Nguyên Chiêu nhẹ giọng “ừ” một tiếng.

Hoàng hôn êm dịu, gió chiều lướt qua má, làm ấm cả đôi mắt thâm sâu nội liễm của lang quân. Bị ánh mắt ấy nhìn, trong lòng Thẩm Nghi Đường như có tơ nhện nhẹ nhàng lay động, mỏng manh đến mức chẳng thể nắm bắt.

Chợt nghe Yến Nguyên Chiêu nói: “Hình như tẩu tẩu nàng có chút ý kiến với ta.”

Thu Minh đã thật sự đem lời Tống Chân kể lại từng chữ một rồi sao?

Thẩm Nghi Đường vội nói: “A tẩu nói linh tinh thôi, Yến đại nhân đừng để bụng.”

“Ta chỉ thấy thú vị thôi.” Yến Nguyên Chiêu đáp.

Sao lại nói chắc như đinh đóng cột rằng hắn ngoài lạnh trong cũng không biết quan tâm chăm sóc thê nhi?

Thẩm Nghi Đường giải thích: “Thật ra A tẩu không biết ta thích chính là dáng vẻ chính trực lạnh lùng, quyết đoán sát phạt của Yến đại nhân. Bao nhiêu yêu ma quỷ quái gặp chàng đều không chốn dung thân. Còn chuyện thấu hiểu lạnh nóng, ân cần săn sóc ấy mà, toàn là những điều phụ nhân mới hay yêu cầu, chẳng có gì là quan trọng. A huynh ta còn làm được, mà A tẩu lại còn chê huynh ấy ở quan trường quá mềm yếu nữa kia. Con người ta sao có thể đòi hỏi mọi thứ được chứ? Ta thấy Yến đại nhân vô cùng tốt, mặt nghiêm lại nhìn cũng thật tuấn tú. Nếu là kiểu như Bùi thế tử, suốt ngày cười cười, thì ta lại chẳng thích nổi.”

Thẩm Nghi Đường cảm thấy mình vừa nói một tràng rất hay, khen ngợi thẳng thắn, còn khéo léo hạ thấp người khác để nâng tầm Yến Nguyên Chiêu, chắc chắn sẽ khiến hắn hài lòng.

Thế mà Yến Nguyên Chiêu chỉ bình thản nhìn nàng, buông một câu: “Lời dối trá đầy miệng.”

Thẩm Nghi Đường xẹp xuống như quả bóng xì hơi, cũng chẳng buồn làm bộ làm tịch nữa, cúi đầu im thin thít.

Lúc này Yến Nguyên Chiêu lại thấy dáng vẻ nàng xị mặt cũng thật đáng yêu, không kiềm được cúi đầu nhìn nàng kỹ hơn. Trong đôi mắt sâu thẳm như mực của hắn lấp lánh sự nuối tiếc, nếu không phải Thẩm Tuyên còn đang đứng bên kia sân trông sang, hắn đã sớm cúi xuống hôn nàng một cái rồi.

***

Chương 32

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *