Chương 6
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Mẫu thân… chẳng lẽ đã hoàn toàn từ bỏ Thần rồi sao?
Một suy đoán đáng sợ thoáng vụt qua trong tâm trí.
Jormungandr đột ngột khựng lại, trái tim hắn co rút dữ dội.
Trong lồng ngực trống rỗng như bị khoét đi một lỗ lớn, cơn giận dữ cuộn trào xen lẫn sự mất mát, gào thét tràn ra từ đó.
Thanh niên tóc bạc, mắt đỏ cúi đầu, gương mặt tuyệt mỹ phủ đầy bóng tối và hận thù, suýt nữa đã không kiềm chế được mà lộ ra cặp răng nanh sắc nhọn.
Sao người có thể!? Sao có thể vứt bỏ Thần?
Thần sững lại, mà ngay sau lưng, Tinh trưởng của Hằng Bạch tinh lập tức đuổi theo.
Bọn họ không dám quấy rầy Midgard Serpent khi tế lễ cựu chủ. Dù đang có mặt tại quảng trường, sau khi nghi thức tế lễ bắt đầu, tất cả đều thức thời lùi xa cả trăm mét, kiên nhẫn chờ đợi.
Khi ấy, sấm sét gào thét giữa điện tế, không ai nghe được lời cuối cùng Midgard Serpent nói với cựu chủ.
Tinh trưởng nghĩ rằng buổi tế lễ đã diễn ra thuận lợi, bèn tiến lên, nở một nụ cười rạng rỡ lấy lòng: “Jormungandr điện hạ, chúc mừng ngài đã hoàn thành lễ tế suôn sẻ. Tin rằng Đường Chủ nhất định sẽ cảm nhận được tấm lòng của ngài.”
“Soạt—”
Jormungandr bỗng nhiên quay phắt đầu lại, đồng tử rắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ông ta. Sát khí cuồn cuộn, hơi thở u ám lạnh lẽo, trong đáy mắt đỏ như máu ẩn chứa sự hiểm ác độc địa, tựa như độc dịch có thể nhỏ xuống bất cứ lúc nào.
Trong thoáng chốc, trái tim Tinh trưởng như bị siết chặt, bản năng sinh tồn gào thét trong từng tế bào khiến ông sởn gai ốc.
“…Thật sao?”
Sát khí đáng sợ bỗng tan biến trong chớp mắt, đôi đồng tử rắn đỏ rực nhìn ông, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc: “Đường Đường… thật sự có thể cảm nhận được tấm lòng của ta sao?”
Trong đáy mắt đỏ thẫm thoáng hiện sự mê mang.
Ít ai từng thấy một sinh vật đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn lại để lộ vẻ mặt hoang mang đến vậy.
Tinh trưởng sững sờ.
“Đương nhiên Đường Chủ có thể…” Ông vừa mở miệng, đang định thuận theo lễ nghi mà đáp lời, thì Jormungandr bất ngờ nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.
Đôi môi mỏng hơi cong, giọng điệu lười nhác, mơ hồ mang theo ý cười: “Nếu ngươi gạt ta… ta sẽ ăn ngươi đấy~”
Âm thanh mắc kẹt trong cổ họng, Tinh trưởng cứng đờ như bị bóp chặt cổ, chỉ có thể cười gượng gạo.
“Haha, điện hạ thật biết đùa.”
“Đùa?”
Jormungandr khẽ cười, đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, nụ cười diễm lệ mà độc địa.
Giữa bờ môi đỏ thẫm, cặp răng nanh sắc trắng từ từ lộ ra, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo đầy nguy hiểm.
Tinh trưởng vô thức liếc nhìn về hướng Đặc Tình Sở, cố gắng kiềm chế mong muốn quay đầu bỏ chạy, “…”
Ông chỉ là một Tinh trưởng nhỏ bé của một tinh cầu xa xôi mà thôi!!
Cung Thước – đội trưởng Đội Đặc Vụ Số 9 lập tức cảm nhận được sát ý đang áp sát Tinh trưởng, cả người căng thẳng, lặng lẽ dịch về phía đó.
Tất cả mọi người đều trong trạng thái báo động cao độ, thần kinh căng như dây đàn vì chỉ một câu nói của Jormungandr.
Không ai dám đánh cược xem liệu một vị hỗn huyết chủng tàn bạo có thực sự chỉ đang nói đùa hay không.
“Cạch—”
Giữa bầu không khí căng thẳng như bị đông cứng, một âm thanh đột ngột vang lên từ rìa tế đàn. Một binh sĩ vì quá căng thẳng mà vô thức kéo chốt an toàn của vũ khí.
Hỏng rồi!
Cung Thước và đội trưởng Đội Đặc Vụ số 8 ngay lập tức bừng tỉnh, máu huyết sôi trào, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ.
Những chủng tộc siêu phàm cấp cao vốn kiêu ngạo, tuyệt đối không dung thứ bất kỳ sự mạo phạm nào! Dù vũ khí thông thường không thể gây tổn thương cho Jormungandr, nhưng hành động vô ý này chắc chắn sẽ khiến Thần nổi giận!
Mà khi những quái vật và thần linh đến từ thần thoại nổi giận… đó là thảm họa nhân loại không thể gánh chịu!
Hai người gần như ngay lập tức kích hoạt dị năng của mình.
“Jormungandr điện hạ, xin hãy bình tĩnh!”
Nhưng Jormungandr đã ra tay trước. Phần eo thon săn chắc trong nháy mắt hóa thành một chiếc đuôi rắn khổng lồ, quét qua như một roi bạc.
“Bốp!”
Người lính vô tình kéo cò súng bị quất bay ra ngoài.
“Rắc!”
Mặt đất nơi đuôi rắn quét qua nứt toác, toàn bộ quân lính trên đường đi đều bị hất tung.
“Báo động!”
Trong nháy mắt, bầu không khí của cả quảng trường thay đổi, vô số luồng sáng dị năng đồng loạt bùng lên.
“Ầm!”
Tế đàn sụp đổ, hoa quả cúng tế lăn lóc trên mặt đất.
“Vừa hay… ta chơi cùng các ngươi một chút.”
Trong đôi đồng tử phản chiếu vô số nòng súng đang chĩa tới, Jormungandr nâng tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo đầy sát ý. Nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt càng rực rỡ chói mắt.
Mẫu thân vứt bỏ Thần rồi… Vậy thì đám nhân loại này cũng không còn giá trị nữa. Thần đã chán ngấy trò chơi giả vờ hoà hợp với đám người này.
Những ánh mắt đầy dè chừng, sự sợ hãi, những hành động giám sát, đề phòng…
Thần luôn biết rõ, những họng súng kia không phải để bảo vệ, mà là để sẵn sàng chĩa về phía Thần bất cứ lúc nào.
Chỉ là… Thần chưa bao giờ để tâm đến. Móng vuốt của loài người quá yếu ớt, chẳng thể nào xuyên thủng lớp vảy cứng rắn.
Nể tình mẫu thân, Thần không chấp nhặt những hành động mạo phạm đó.
Nhưng giờ thì sao…
Mẫu thân… đã ruồng bỏ Thần rồi!
Sự căm hận và phẫn nộ bị vứt bỏ, như dầu nóng đổ vào lửa, kích phát bản tính tàn bạo trong hắn.
“Jormungandr điện hạ! Chúng tôi không có ý mạo phạm!”
Cung Thước lập tức hợp nhất với dị thú khế ước của mình, cơ thể bùng lên dị năng, lao tới ngăn cản cơn cuồng nộ của một chủng truyền kỳ.
Sức ép của huyết thống truyền kỳ ập xuống như một ngọn núi lớn, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng dị thú khế ước của mình rên rỉ đau đớn. Gân xanh nổi trên trán Cung Thước, hắn nghiến răng dựng lên một màn chắn trắng nhạt.
Trên không, thân rắn khổng lồ vươn cao, cúi xuống nhìn hắn bằng đôi mắt rắn lạnh lẽo. Ánh mắt ấy, như đang nhìn một con kiến nhỏ yếu ớt.
“Rắc rắc!”
Màn chắn cấp SS kiên cố chẳng khác nào một tờ giấy mỏng, vỡ nát ngay trong khoảnh khắc. Cung Thước phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng đã sẵn sàng cho cái chết.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó, Jormungandr bỗng nhiên khựng lại.
Đôi mắt rắn đỏ thẫm sững sờ nhìn về phía xa.
Rồi, một tia chớp bạc từ bên cạnh hắn lao vụt đi.
Không có thảm sát, không có cảnh máu chảy thành sông như Cung Thước tưởng tượng.
Con rắn khổng lồ vừa hung tàn cuồng loạn nay bỗng yên lặng, dừng chân bên cạnh tế đàn đã bị hất tung.
Chiếc đuôi rắn bạc dài hàng trăm mét quấn quanh tế đàn thành từng vòng, lớp vảy óng ánh như dòng bạc chảy, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Còn nửa thân trên vẫn giữ hình dạng con người, eo thon, dáng dấp tuấn mỹ đến kinh động lòng người.
Sinh vật chỉ tồn tại trong thần thoại, vừa mang đến nỗi kinh hoàng, vừa điên cuồng phô bày vẻ đẹp kỳ ảo mộng mị của mình.
Jormungandr không nhìn những con người đang căng thẳng giương súng xung quanh.
Đồng tử rắn đỏ ngầu thu nhỏ, rồi lại giãn rộng, cứ lặp đi lặp lại, không rời khỏi thứ gì đó trên mặt đất. Dường như… có một thứ gì đó khiến hắn không thể tin vào mắt mình.
Cung Thước vừa cảnh giác, vừa cẩn thận dõi theo ánh mắt của hắn.
Ở đó, chỉ có những hoa quả dùng để cúng tế. Thậm chí, trong cuộc hỗn chiến vừa rồi, chúng đã rơi vãi khắp nơi. Nước quả nhiều màu sắc cùng những trái cây dập nát thấm vào những phiến đá cẩm thạch vỡ vụn, tạo thành một mớ hỗn độn.
Ngay cả Xà Lân quả mà Midgard Serpent dâng lên chủ nhân cũng bị rơi xuống đất, chỉ còn lại vài trái màu đỏ lăn lóc.
Là vì cống phẩm dâng lên Đường Chủ bị đổ sao?
Tim Cung Thước như bị bóp nghẹt, lo sợ Jormungandr sẽ phát hiện ra số cống phẩm đã bị giảm bớt. Xem ra… hai đứa trẻ bị chuyển đến phòng trị an hôm nay khó thoát khỏi cái chết.
Vì chuyện cống phẩm bị phát hiện, cuộc tàn sát do binh lính lỡ tay nổ súng đã được ngăn chặn.
Cung Thước cảm thấy thật khó diễn tả tâm trạng của mình lúc này.
Chiếc đuôi rắn dài uốn lượn trên nền đá lạnh, chầm chậm bò tới. Cuối cùng, nó dừng lại trước những quả Xà Lân lăn lóc trên đất.
Các thành viên Đặc Tình Sở và Tinh cầu trưởng đồng loạt nín thở, sợ kích động đến sinh vật hỗn huyết tính khí thất thường này.
Phần đuôi thon dài nhẹ nhàng hất qua vài trái quả, như đang phủi bụi khỏi một món bảo vật. Sau đó, đuôi rắn linh hoạt cuốn lấy quả màu đỏ nhất ở chính giữa, đưa lên sát bên má.
Đồng tử của Midgard Serpent hưng phấn giãn rộng.
Mùi hương trên đó đã rất nhạt… dường như đã bị rửa sạch rất nhiều lần. Nhưng Thần sẽ không bao giờ ngửi nhầm mùi hương này!
Mẫu thân… Đường Đường… Ô ô… là mẫu thân!
Hắn híp mắt, đôi đồng tử rắn đỏ thẫm tràn ngập vui sướng.
Trên quảng trường, tất cả mọi người đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ của sinh vật truyền kỳ.
Nhưng bỗng nhiên, tất cả bọn họ đều kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng chủng truyền kỳ điên cuồng và xinh đẹp kia, như một kẻ say khướt, chầm chậm nheo mắt lại, trông thỏa mãn đến lạ thường.
Sau đó, từ cổ họng tràn ra một tiếng thở dài ngây ngất, đầy say sưa: “A…”
Chiếc lưỡi rắn đỏ mảnh khảnh vươn ra từ đôi môi đỏ thẫm, chàng trai tóc bạc tuấn mỹ, từng chút từng chút, say mê mà điên cuồng liếm lên bề mặt quả.
“Xì…” Là… mùi của mẫu thân.
Mẫu thân.
Đường Đường… Đường Đường… Đường Đường đã trở lại!
Rất thích rất thích! Mùi của mẫu thân!
Các thành viên Đặc Tình Sở, vốn đã chuẩn bị tâm lý hi sinh anh dũng, giờ đây đều đứng sững tại chỗ. Tất cả trơ mắt nhìn về phía trước, không dám tin vào những gì mình thấy.
Sinh vật truyền kỳ kia, người vừa rồi còn điên cuồng tàn bạo, giờ đây lại đang đắm chìm trong việc ‘hít quả’, vẻ mặt trông vô cùng mê đắm. Hắn hoàn toàn không còn ý định truy cứu bất cứ ai nữa.
Vài thành viên trong đội mơ hồ nhìn về phía đội trưởng của mình.
Cung Thước lặng lẽ ra hiệu, chỉ thị đưa người lính vừa nổ súng xuống điều tra.
Đội 8 của Đặc Tình Sở bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Đội trưởng Đội 8 lặng lẽ tiếp cận Cung Thước, người vừa âm thầm lui ra, nhẹ nhàng huých vào vai anh, ra hiệu nhìn về phía Jormungandr: “Anh có biết chuyện quái gì đang xảy ra không?”
Midgard Serpent lúc này trông chẳng khác nào một “con nghiện” đang phê thuốc quá liều, khiến toàn thân đội trưởng Đội 8 nổi da gà.
Việc xử lý buôn lậu chất cấm cũng nằm trong phạm vi nhiệm vụ của Đặc Tình Sở. Anh ta từng thực hiện nhiều nhiệm vụ như vậy, đã gặp không ít người nghiện ngập chìm đắm trong ảo giác.
Bộ dạng của Midgard Serpent lúc này, giống y hệt những kẻ nghiện ma túy nặng tái phát cơn thèm khát sau một thời gian dài bị cấm đoán. Cuồng nhiệt đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Cung Thước chăm chú nhìn chằm chằm Jormungandr, mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo. Dư uy của sinh vật truyền kỳ dường như vẫn đang vang vọng trong linh hồn anh.
“Không biết.”
“Lẽ nào Viện Nghiên Cứu Liên Bang lại vừa chế ra loại thuốc gây nghiện dành cho sinh vật truyền kỳ?” Đội trưởng Đội 8 lau mồ hôi nhớp nháp trên cổ, trái tim đang đập dồn dập dần bình ổn lại: “Anh là người nắm thông tin nhanh hơn tôi đấy.”
Thông thường, sinh vật siêu phàm rất ít bị ảnh hưởng bởi thuốc men của loài người, đó là điều hiển nhiên. Đã từng có nhiều người thử dùng dược phẩm để khống chế sinh vật siêu phàm, nhưng không một ai thành công.
Cấp bậc càng cao, con người lại càng ít cách đối phó với họ.
Nhưng bộ dạng Jormungandr hiện tại thật sự quá quái dị, khiến người ta khó mà không nghĩ đến khả năng này.
“Anh đánh giá Viện Nghiên Cứu cao quá rồi.” Cung Thước cười lạnh, “Nếu họ thực sự nghiên cứu ra được loại thuốc có thể khống chế sinh vật truyền kỳ, thì mỗi năm tiền tuyến đã không phải chết nhiều người như vậy.”
Vừa dứt lời, trong đầu anh bỗng nhiên lóe lên hình ảnh của hai thiếu niên đã lén ăn Xà Lân quả. Lễ tế lần này, biến cố duy nhất chính là việc cô gái kia đã trộm vài quả cống phẩm.
Không… Không thể nào. Chuyện này chắc không liên quan gì đến bọn họ. Cung Thước bật cười vì ý nghĩ kỳ quặc của mình.
Hai người đó cùng lắm cũng chỉ là hai học sinh to gan mà thôi, làm sao có thể dính dáng đến Jormungandr được chứ?
Anh nhìn về phía trước.
Chàng trai tóc bạc tuấn mỹ si mê ôm chặt lấy Xà Lân quả, đuôi mắt ửng đỏ, hoàn toàn không dành chút sự chú ý nào cho những con người xung quanh.
Cung Thước còn đang do dự có nên tiến lên “đánh thức” Midgard Serpent đang chìm đắm trong cuồng nhiệt hay không, thì Jormungandr bỗng chốc hóa thành một tia chớp bạc, phóng thẳng lên tinh hạm giữa bầu trời.
“Rắc— Rắc— Rắc—” Trên tinh hạm, từng cánh cửa cảm ứng tự động mở ra, rồi lần lượt khóa lại theo bước chân của chủ nhân.
Jormungandr lao thẳng về phía phòng ngủ, cơ thể dần dần biến đổi.
Cuối cùng, ngay giữa chiếc giường trắng rộng hơn trăm mét vuông, một con rắn bạc nhỏ ôm chặt lấy Xà Lân quả rơi phịch xuống. Cơ thể bé nhỏ chỉ dài chừng một cánh tay, vảy bạc mịn màng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được rèn từ bạc nguyên chất.
Cặp mắt rắn đỏ thẫm lóe lên thứ ánh sáng tà mị, tựa như con rắn độc trong Vườn Địa Đàng đã dụ dỗ Adam và Eve sa ngã.
Từng phiến vảy liên tục co giãn, chiếc đuôi nhỏ quấn chặt lấy Xà Lân quả, dùng lớp vảy thô ráp không ngừng ma sát bề mặt quả. Như thể làm vậy, hắn có thể tận hưởng trọn vẹn hương thơm thoang thoảng gần như không thể nhận biết kia.
Đồng tử rắn màu đỏ sậm trở nên mê loạn, chiếc lưỡi rắn chẻ đôi điên cuồng quét lấy mùi hương.
Thần mở miệng, những chiếc răng nanh sắc nhọn không thể kiểm soát được mà nhỏ xuống từng giọt dịch nhầy trong suốt sền sệt.
“Ssssss——” Giữa không gian tĩnh lặng, âm thanh ma sát kỳ quái càng trở nên lạnh lẽo rợn người.
Cơn đói khát âm ỉ trong linh hồn, như ngọn lửa thiêu đốt vĩnh viễn không thể dập tắt. Giống như… đang được hương thơm nhàn nhạt ấy xoa dịu.
Nhưng ngay khi cảm giác được lấp đầy dâng lên, cơn đói khát sâu hơn nữa lại trào dâng từ trong tận đáy linh hồn.
Thần muốn… muốn càng nhiều hương vị này.
Kể từ sau khi bộ y phục của mẫu thân bị đám trộm đáng chết kia hủy hoại, Thần đã không còn được ngửi thấy mùi của mẫu thân trong suốt bao lâu nay…
***