Chương 5
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Nhìn dòng tâm ngữ vặn vẹo dữ tợn kia, Tô Đường cảm thấy… chuyện ăn bám này chắc phải tính toán kỹ hơn rồi.
Là một thanh niên ưu tú 5 tốt, trưởng thành dưới sự bồi dưỡng của Đảng, tự lực cánh sinh vẫn là phù hợp với giá trị quan hơn.
Vì thế, cô nghiêm túc nhìn viên cảnh sát: “Trong ngục giam có bao ăn bao ở không?”
Hiện tại, Đặc Tình Sở còn chưa kịp xử lý bọn họ, nhưng chỉ cần bọn họ tra tư liệu, thân phận không hộ khẩu của cô chắc chắn không thể giấu nổi.
Tô Đường không biết Liên Bang xử lý những người không hộ khẩu như thế nào, nhưng nếu không thể ăn bám, cô cũng chẳng có tiền nộp phạt hay bảo lãnh.
Chín phần mười là phải vào Liên Bang ngồi tù một chuyến rồi.
Viên cảnh sát đáp: “Phạm nhân sẽ được cung cấp thức ăn và chỗ ở cơ bản, nhưng mỗi ngày đều phải lao động.”
Tô Đường nghe đến bao ăn bao ở thì lập tức hài lòng: “Tốt ghê.”
Viên cảnh sát: “?”
Anh ta nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Còn nhỏ mà nghĩ gì vậy? Cháu nên chăm chỉ học hành, cố gắng thi vào trường tốt, trở thành Thức Tỉnh giả. Còn trẻ mà toàn nghĩ những chuyện vớ vẩn.”
Đi học? Trước tiên cô phải có hộ khẩu và tiền đã chứ!
Không hộ khẩu, đi đâu cũng khó!
Tô Đường thầm thở dài, rồi lại vùi đầu ăn một miếng cơm thật to. Cô cũng không biết bao giờ mới có thể ăn thêm bữa nóng hổi nữa, bây giờ ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Viên cảnh sát lúc này mới để ý thấy, bên cạnh Tô Đường đã chất đống bốn, năm hộp cơm trống trơn.
“Nếu thật sự thu nhận cháu vào đây, e là nhà tù Bạch Hằng Tinh của chúng tôi sẽ bị ăn sập mất. Kiểu người như cháu, chúng tôi không nhận.”
Tô Đường: “…… Chắc không đến mức đó đâu.”
Cô ăn cũng chỉ hơi nhiều một chút mà thôi.
Nhóc mập cũng bị khẩu phần ăn của cô dọa sững sờ: “Chẳng lẽ cậu lấy cống phẩm thực sự là vì đói?”
Tô Đường ảo não: “Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn là đói lả. Tôi không chỉ bị bỏ đói có một bữa đâu.”
Trước kia, cô nào có nghĩ rằng sẽ có một ngày ngay cả cơm cũng không được ăn đủ chứ.
“Bây giờ mà vẫn có người không được ăn no cơm sao……”
Vương Phú Quý muốn khóc mà không có nước mắt, hoàn toàn không ngờ rằng nguyên nhân khiến mình vô duyên vô cớ gặp họa lại đơn giản và thực tế đến thế.
“Sao cậu không nói thẳng ra?! Chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao! Tôi mời cậu là được rồi. Giờ thì hay rồi, cả hai chúng ta đều đắc tội với một sinh vật thần bí cấp truyền kỳ!”
Chỉ vì một bữa cơm, đúng là lỗ nặng.
Không ngờ thiếu gia nhỏ này còn chịu mời cơm, Tô Đường hơi nâng mắt, ánh mắt sáng lên: “Cậu cũng tốt ghê đó.”
“Chỉ là một bữa ăn thôi. Tôi còn chưa đến mức không mời nổi.” Hắn phẩy tay một cái, chiếc nhẫn vàng trên tay vang lên tiếng leng keng, thể hiện phong thái giàu có xa hoa.
“Tôi là Vương Phú Quý, cậu tên gì?” Bộ dạng này, quả thật rất “phú quý” đấy, Tô Đường thầm tán thành.
“Tô Đường.”
“Đường?” Vương Phú Quý bắt được từ khóa này, sau đó ghé sát lại, nháy mắt đầy ẩn ý: “Cậu sẽ không phải vì trong tên mình cũng có chữ ‘Đường’ nên mới giả mạo là Đường Chủ đấy chứ? Mười hai tuổi là tôi đã không còn mơ mộng hão huyền như vậy nữa rồi.”
Sau đó dùng ánh mắt kiểu “cậu lớn từng này rồi sao còn thích nằm mơ giữa ban ngày thế” để nhìn cô.
Tô Đường: “……”
“Đúng đó. Không ngờ cậu không mắc lừa.” Tô Đường chậm rãi xoay tròn đôi đũa.
Sau khi nhìn thấy dòng tâm ngữ kia, cô đã quyết định rồi, phải giấu thật kỹ thân phận, ngoan ngoãn làm người.
Dù là con người, mười mấy năm không gặp còn có thể trở nên xa lạ, huống hồ đây lại là một con quái vật đã một nghìn năm không thấy mặt.
Trước đó vì đói đến mức không thể suy nghĩ, cô chỉ lo ôm chặt đùi để ăn bám giải quyết khủng hoảng lương thực.
Nhưng bây giờ ăn uống no nê, Tô Đường hồi tưởng lại các chi tiết trong trò chơi, cảm thấy rất có thể có không ít Siêu Phàm chủng đang ghi hận với cô……
Trong trò chơi, ngoài những Siêu Phàm chủng như Jormungandr mà cô đã nuôi dưỡng từ trứng, còn có không ít Siêu Phàm chủng cao cấp không chịu khuất phục, đều bị cô đánh bại rồi ép ký khế ước.
Là một game thủ chuyên thu thập toàn bộ sổ tay quái vật, giống như chơi Pokémon thì ai quan tâm Pokémon có tình nguyện hay không? Tất nhiên là đánh cho phục, ký khế ước rồi lấp đầy bộ sưu tập trước đã!
Dù sao thì nguyên tắc của người chơi là: độ trung thành có thể thấp nhưng con này nhất định phải có!
Nếu để những Siêu Phàm chủng đó phát hiện ra cô… hậu quả không dám tưởng tượng.
May mà cô không nghĩ sẽ có ai tin chuyện này. Khi đó cô chỉ đùa giỡn nhóc mập, chứ chưa rêu rao khắp nơi, ít nhất sẽ không thu hút sự chú ý của những Siêu Phàm chủng khác.
“Hừ, mấy chiêu lừa đảo này tôi thấy từ bé đến lớn rồi.” Vương Phú Quý hừ lạnh đầy đắc ý, mở quang não, bật chế độ chia sẻ với Tô Đường rồi kéo ra thư mục tin nhắn rác.
Tin đầu tiên: 【Ta là Đường Chủ! Ta bị giam giữ ở một tinh cầu xa xôi! Mau chuyển cho ta 20.000 tinh tệ, sau này ta sẽ mang theo sinh vật thần bí cấp truyền kỳ đến tận cửa để cảm tạ!】
“Nhiều năm như vậy rồi mà mấy người vẫn không chịu nâng cấp thủ đoạn lừa đảo sao?” Vương Phú Quý nghiêm túc hỏi, “Theo thống kê của Liên Bang, mỗi tháng có mười kẻ lừa đảo bị bắt, thì bảy tên trong số đó tự xưng là Đường Chủ.”
Tô Đường: “……”
Ơ này… mười kẻ lừa đảo thì bảy tên giả mạo, cũng quá đáng thật đấy?
Cô tự an ủi mình nghĩ theo hướng tích cực, dù sao thì giả mạo Đường Chủ cũng nhiều như lợn con, cô không cần lo lắng lời nói đùa trước đó bị chú ý nữa.
Cô lặng lẽ uống một hớp sữa chua tráng miệng để trấn tĩnh lại. Dòng sữa chua mượt mà chảy xuống cổ họng, mang theo hơi ấm lan tỏa khắp tứ chi.
Đột nhiên, Tô Đường cảm thấy… hình như sức lực của mình tăng lên một chút?
Hệ thống bỗng nhiên bật ra một thông báo phát sáng:
【Thể chất +5】
Ánh mắt Tô Đường trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào hộp sữa chua trên tay. Cô thử uống thêm một hớp nữa.
Lần này không còn bảng thông báo tăng thể chất nữa.
Cô còn chưa kịp thất vọng thì lại phát hiện ra một thanh năng lượng nhỏ, tiến trình trong thanh năng lượng tăng lên một chút, nhưng chưa đầy hẳn.
Có vẻ như mỗi khi cô ăn uống, thanh năng lượng sẽ sáng lên một ít.
Trong Truyền Kỳ, trồng trọt và nấu ăn cũng là một trong những cơ chế quan trọng của trò chơi. Người chơi có thể thông qua các món ăn đặc biệt để hồi phục HP và tinh thần lực, thậm chí một số món ăn hiếm còn giúp tăng thể chất, tấn công và các chỉ số khác.
Chẳng lẽ… ngoài việc có thể ký khế ước với Siêu Phàm chủng, cơ chế trò chơi cũng được tái hiện? Cô có thể dùng ẩm thực để tăng thuộc tính sao?
Tim Tô Đường đập thình thịch, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm hộp cơm: “Lấy thêm năm hộp nữa!”
Vương Phú Quý và viên cảnh sát: “???”
“Cái gì mà lấy thêm năm hộp nữa?” Giọng nói trong trẻo vang lên từ cửa, Giang Minh Thanh bước vào, trên bộ đồ chiến đấu màu đen vẫn còn vương hơi nước.
Thấy anh ta, ánh mắt nhóc mập lập tức căng thẳng, liếc nhìn ra sau lưng anh ta.
“Yên tâm đi, Jormungandr không phát hiện điều gì bất thường. Hơn nữa, nghi thức tế lễ đã kết thúc, bây giờ Thần đang chuẩn bị rời khỏi Bạch Hằng Tinh rồi.”
Giang Minh Thanh nhìn bộ dạng căng thẳng như gặp đại địch của cậu ta, bật cười.
“Thông tin về sự kiện hôm nay đã bị phong tỏa, không ai biết các cậu đã ăn trái cây của Jormungandr. Nhưng sau này nhớ chú ý một chút, sinh vật siêu phàm thuộc hệ hỗn loạn tà ác rất thù dai. Dù có cách xa một trăm năm, nếu bị phát hiện, Thần vẫn sẽ truy sát các cậu đến tận chân trời góc biển.”
Vương Phú Quý lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Tôi nhất định sẽ không nói gì cả!”
Giang Minh Thanh: “Vừa nãy các cậu đang làm gì thế?”
“Cô bé này ăn khỏe lắm.” Viên cảnh sát kể lại với nhân viên Đặc Tình Sở về khẩu phần ăn kinh hoàng của Tô Đường.
Người của Đặc Tình Sở khẽ nheo mắt, nhìn về phía Tô Đường. Bị ánh mắt sáng rực của bọn họ nhìn chằm chằm, Tô Đường rùng mình một cái.
Giang Minh Thanh giải thích: “Khi Thức Tỉnh giả vừa mới thức tỉnh, nếu không nhận được năng lượng để nuôi dưỡng thiên phú, lượng thức ăn tiêu thụ sẽ tăng lên. Đây là bản năng của cơ thể khi cần năng lượng. Hơn nữa, thiên phú càng cao thì giai đoạn đầu khi thức tỉnh càng cần nhiều năng lượng hơn, biểu hiện rõ ràng nhất chính là cảm giác đói dữ dội.”
Lời anh vừa dứt, ánh mắt của Vương Phú Quý và những người khác lập tức kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tô Đường.
Vương Phú Quý bật thốt: “Cậu là Thức Tỉnh giả thiên phú cấp cao sao?!”
Quá vô lý rồi! Vì sao người lén ăn cống quả lại ưu ái như thế này chứ?! Mà độ tương tích của cô chắc chắn có liên quan đến Siêu Phàm chủng phe tà ác nào đó rồi!
Tô Đường không rõ “Thức Tỉnh giả” là gì, chỉ im lặng không nói.
“Nhưng điều này phải kiểm tra thiên phú mới biết được.” Giang Minh Thanh nói tiếp, “Vì Midgard Serpent bất ngờ giáng lâm, kỳ tuyển sinh kỳ Liên Bang bị tạm hủy. Ngày mai, khi các cậu đến quảng trường đăng ký thi tuyển vào Học viện Cao cấp, có thể kiểm tra thiên phú miễn phí.”
“Ngoài ra…” Giang Minh Thanh mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên người Tô Đường, “Chúng tôi cần các cậu đến phòng thẩm vấn. Đặc Tình Sở có một số câu hỏi cần các cậu hợp tác điều tra.”
Đặc Tình Sở là cơ quan tình báo đặc biệt lớn nhất của Liên Bang. Ngay sau sự kiện xảy ra, họ đã điều tra rõ ràng lai lịch của Vương Phú Quý.
Nhưng chỉ có Tô Đường, lai lịch hoàn toàn là một ẩn số, như thể cô bé vừa từ trên trời rơi xuống. Với kho dữ liệu khổng lồ của họ, vẫn không thể tra ra được chút manh mối nào về cô.
Tô Đường thở dài, có vẻ thân phận “không hộ khẩu” của cô không giấu nổi nữa rồi.
*
“Ngồi đi.”
Tô Đường bị Giang Minh Thanh đưa vào một căn phòng với ba mặt kim loại. Đèn huỳnh quang trắng sáng treo trên trần, cả căn phòng trống trải chỉ có một chiếc bàn nhỏ.
“Chúng tôi đã tìm kiếm khắp hệ thống dữ liệu của Liên Bang nhưng không thấy thông tin của cô. Cô là người không có hộ khẩu hợp pháp?”
Tô Đường gật đầu.
“Họ tên?”
“Tô Đường.”
“Nghề nghiệp?”
Tô Đường suy nghĩ một chút: “Nhặt rác?”
Giang Minh Thanh: “……”
Anh tiếp tục hỏi nhanh những câu đơn giản như giới tính, tuổi tác…
Sau đó đột nhiên hỏi một câu: “Cô là người của Đế Quốc?”
Tô Đường khựng lại. Cô chú ý thấy trên bàn có một thiết bị nhỏ đang phát sáng. Nhìn giống như một máy dò nói dối.
“Không phải.”
“Còn cha mẹ cô? Có ai có thể chứng minh thân phận của cô không?” Giọng anh dần sắc bén hơn.
Những năm gần đây, quan hệ giữa nhân loại và Siêu Phàm chủng ngày càng căng thẳng. Những sinh vật siêu phàm cấp Truyền Kỳ từng được Đường Chủ thuần phục giờ đây ngày càng trở nên bạo động sau khi Đường Chủ biến mất.
Có không ít thế lực muốn phá hoại mối quan hệ giữa Liên Bang và các Siêu Phàm chủng Truyền Kỳ đó.
Tô Đường: “……”
Thế giới này, người duy nhất có thể liên quan đến cô… chỉ có những sinh vật siêu phàm mà cô đã ký khế ước trong trò chơi.
Nhưng vấn đề là, bọn họ có nhận ra cô không thì còn chưa chắc.
Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, cô chưa từng gặp họ trong thực tế, chỉ từng nhìn thấy những mô hình pixel trong game RPG mà thôi.
Tô Đường liếc nhìn máy dò nói dối, cân nhắc một chút rồi đáp: “Tôi không quen biết ai ở đây cả. Từ khi có ý thức, tôi đã sống lang thang trên đường phố.”
Giang Minh Thanh nhìn về phía máy dò nói dối, đèn vẫn xanh.
Không người thân, không quan hệ, rất có thể là trẻ mồ côi bị bỏ rơi.
“Tại sao cô lại lấy đồ cúng tế?”
Tô Đường: “…Vì đói?”
Câu trả lời đơn giản mà chân thật.
Nhưng xét đến lượng thức ăn cô vừa ăn, cộng thêm thân phận lang thang của cô, câu trả lời vô lý này lại trở nên hợp lý một cách kỳ lạ.
Cuộc thẩm vấn kéo dài thêm nửa tiếng. Cuối cùng, Giang Minh Thanh đứng dậy, nói: “Chúng tôi sẽ tiến hành xét nghiệm máu để kiểm tra chỉ số cơ thể của cô, đồng thời so sánh với dữ liệu gen công dân. Cô có gì muốn nói không?”
Tô Đường ngẩng đầu: “Ừm… Nhà ăn còn mở không?” Cô vẫn chưa nghiên cứu xong hiệu ứng của thức ăn.
“…Cô có thể tự đi hỏi.”
Giang Minh Thanh rời khỏi phòng thẩm vấn, gửi tài liệu cho Đội trưởng Cung Thước, người vẫn đang ở quảng trường cảnh giới Jormungandr.
Cung Thước dừng bước, mở tài liệu. Bên cạnh anh, Đội trưởng Đội 8 của Đặc Tình Sở ghé mắt nhìn qua, tò mò hỏi: “Đã tra ra thân phận chưa? Là ai vậy? Đám trẻ bây giờ gan lớn đến mức không tưởng, ngay cả vật tế mà Midgard Serpent dâng lên Chủ nhân cũng dám ăn.”
“Một đứa trẻ lang thang không có hộ khẩu.” Cung Thước cau mày khi lướt qua hồ sơ. “Đứa trẻ này cực kỳ thiếu kiến thức cơ bản, có lẽ chưa từng được giáo dục tử tế. Nhưng theo Giang Minh Thanh, thiên phú của nó có vẻ không tệ.”
“Cho dù là trẻ lang thang, cũng phải biết đến sự nguy hiểm của Siêu Phàm chủng cấp Truyền Kỳ chứ.” Đội trưởng Đội 8 cười khẩy. Trẻ lang thang ở các tinh vực xa xôi không ít, nhưng chẳng ai gan lớn đến mức này.
“Nhưng máy dò nói dối cho thấy nó không hề nói dối.” Cung Thước dừng tay ở một trang tài liệu. “Đứa trẻ này chắc chắn đã giấu đi điều gì đó.”
Đội trưởng Đội 8 gật đầu đồng tình. “Cho dù không cha không mẹ, nhưng chỉ cần còn sống thì ắt hẳn sẽ hình thành các mối quan hệ xã hội. Một người không quen biết ai… Chỉ có hai khả năng: mất trí nhớ hoặc đang nói dối.”
“Trừ khi nó có tinh thần lực cấp SS, nếu không thì không thể nào qua mặt được máy dò nói dối của Đặc Tình Sở.”
“Cấp SS ở độ tuổi này, anh nghĩ có khả năng không?”
“Còn một trường hợp khác.” Cung Thước nói. “Nó đã bị thôi miên sâu. Nếu bản thân nó tin tưởng vào câu trả lời của mình, thì từ góc độ ý thức chủ quan, nó không hề nói dối. Khi đó, máy dò nói dối cũng không thể phát hiện.”
“Nếu không dùng thiết bị kết nối não bộ để đọc tầng ý thức sâu hơn, chúng ta cũng không thể biết được sự thật. Nhưng qua kiểm tra, sáu tháng nữa nó mới đủ tuổi trưởng thành.”
“Vậy thì hết cách rồi.” Đội trưởng Đội 8 lắc đầu.
Liên Bang có quy định cấm sử dụng thiết bị kết nối não bộ với trẻ vị thành niên. Não bộ của họ chưa phát triển hoàn chỉnh, nếu bị tác động có thể gây tổn thương không thể hồi phục.
“Chúng ta đã lấy mẫu máu của nó. Nhưng việc so sánh với toàn bộ cơ sở dữ liệu gen của Liên Bang sẽ mất chút thời gian.” Cung Thước đóng tập tài liệu lại.
“Bất cứ thứ gì cũng có thể làm giả, nhưng gen thì không.”
Đội trưởng Đội 8 gật đầu, nhanh chóng bỏ chuyện này ra khỏi đầu: “Cuối cùng cũng xong chuyện rồi. Vị đó chắc cũng sắp rời đi nhỉ?”
“Mấy Siêu Phàm chủng cấp Truyền Kỳ này, chỉ cần hơi động một chút là chúng ta đã mệt bở hơi tai!”
Hai người đi về phía quảng trường.
Tại đó, quân đội Liên Bang đã bao vây tầng tầng lớp lớp, lực lượng phòng vệ nghiêm ngặt không khác gì bảo vệ một Tinh Khu Chấp Chính Quan.
Mà tất cả những điều này, chỉ vì Jormungandr.
Nhưng ai cũng hiểu rõ, Cự Mãng có thể nuốt chửng nửa tinh vực chỉ trong cơn thịnh nộ này, căn bản không cần ai bảo vệ cả. Gọi là hộ tống chẳng qua chỉ là sự e ngại và giám sát mà thôi.
Jormungandr hoàn toàn không để tâm đến đám người đang phòng bị nghiêm ngặt xung quanh.
Thân hình cao lớn căng cứng, từng bước chân sải dài, mái tóc bạc dài đến đầu gối tung bay theo nhịp bước. Đôi mắt đỏ như máu sâu thẳm, gương mặt yêu dị tuyệt mỹ bị bao phủ bởi tầng tầng mây đen, méo mó đầy dữ tợn.
Tại sao không có! Sao lại không có hồi đáp?!
Rõ ràng đã cảm nhận được khí tức của Mẫu thân thoáng qua trên hành tinh này!
Tại sao, dù đã nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, Mẫu Thân vẫn không xuất hiện để trừng phạt hắn?!
Chẳng lẽ… sau khi vứt bỏ bọn họ, giờ đây Mẫu Thân thậm chí còn không buồn trừng phạt họ nữa sao?
***