Chương 49
***
Tô Đường chống cằm, ánh mắt lướt qua cơ bắp rắn chắc, đường nét mượt mà: “Thế… có tính phí không đấy?”
North cụp mắt nghĩ một chút, mím môi thốt ra một câu: “Mỗi lần một tinh tệ.”
Vệ Nhàn lập tức ngửa cổ tu ừng ực nước, ngay cả Vương Phú Quý bên cạnh cũng quay đầu tu lấy tu để để trấn tĩnh lại.
Không biết nhà Sisyphus có biết vị thiếu chủ nhà họ ở bên ngoài bán thân không nhỉ?
Ngay cả “vịt” ở khu ổ chuột cũng đâu có rẻ mạt đến thế!
Vệ Nhàn bắt đầu thấy thương xót thay cho gia tộc hoàng kim.
“Thế thì thôi. Đắt quá, tôi sờ không nổi.” Tô Đường nhận lấy áo khoác, thu lại ánh nhìn, “Học trưởng à, tôi nghèo lắm.”
Hiện trong người cô chỉ có vỏn vẹn 9 tinh tệ, mà anh đòi luôn một phần chín tài sản của cô?! Đó chẳng khác gì lấy mạng người ta!
“……”
Lần này, đến cả North người luôn giữ được vẻ mặt vô cảm kể cả khi trời sập, cũng xuất hiện một tia dao động.
Đồng tử xanh sẫm như hồ nước sâu không thấy đáy, môi mím chặt, lặng lẽ nhìn chằm chằm Tô Đường.
Giống như một con mèo lớn cao quý, lặng lẽ ngồi trong góc, lạnh lùng quan sát con người.
Vương Phú Quý và Vệ Nhàn len lén nhìn nhau.
Hiểu rồi.
Đây đúng là màn đối đầu cuối cùng giữa hai kẻ keo kiệt.
Không ai có thể moi ra nổi một xu nào từ người tên Tô Đường! Không ai cả!
“Có thể sờ.” North rút lại ánh mắt, giọng nhàn nhạt: “Giáo quan sẽ thanh toán.”
“Phụt khụ khụ—!” Vương Phú Quý và Vệ Nhàn vừa mới trao nhau ánh nhìn hiểu ý thì đã suýt phun sạch đồ ăn ra bàn, cuống cuồng vơ lấy khăn giấy.
Trong lòng thì dâng trào nỗi thương cảm sâu sắc dành cho giáo quan Khang Dược.
“Khụ khụ.” Tô Đường cũng bị câu trả lời bất ngờ của North làm nghẹn, miếng bánh mì suýt mắc trong cổ: “Gì cơ? Cái đó cũng được… báo cáo thanh toán á?!”
“Được.”
North gật đầu rất chi là đĩnh đạc. Khuôn mặt điển trai sắc sảo lạnh lùng, không hề có vẻ chột dạ, thậm chí chẳng hề dao động cảm xúc.
“Ghi vào mục chi phí ủy thác.”
Nói đến mức này rồi, mà không sờ thì cũng hơi thất lễ.
Tô Đường nghiến răng, mạnh tay sờ luôn hai bắp tay, tiện tay lướt luôn qua cơ ngực và cơ bụng săn chắc.
North không hề đổi sắc, gương mặt điển trai như tượng tạc.
Dưới lớp áo sơ mi trắng, bụng anh hiện rõ từng múi cơ, có thể cảm nhận được sức mạnh bùng nổ ẩn chứa trong từng thớ thịt.
Thêm tí nữa là thành bất lịch sự rồi, Tô Đường đành rút tay về.
Cô đưa tay gãi cằm, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như được khai sáng, chăm chú nhìn vào North.
“Học trưởng luyện kiểu gì vậy? Mọi người đều cùng trường cả, có kinh nghiệm gì thì chia sẻ với nhau đi.”
Tô Đường chống cằm, ánh mắt sáng rực rỡ.
Cô phải nâng thể chất lên cấp C trong vòng một tháng. Ngoài cách dựa vào bổ sung năng lượng, cái buff của hệ thống, thì cô vẫn có thể chọn cách như người thường: luyện tập!
Hiệu quả tuy không rõ rệt bằng việc nạp năng lượng, nhưng là người trưởng thành, đương nhiên phải chọn cách “vừa ăn vừa luyện, vừa có buff vừa có cơ bắp”.
Eustace và Jormungandr là Siêu Phàm chủng, sau khi hóa hình người thì cơ thể vốn đã “tự động hoàn mỹ”, căn bản không có giá trị tham khảo.
Ngược lại, North và Lệnh Dĩ Châu, những người thuần túy dựa vào luyện tập để tăng thể chất, mới chính là hình mẫu lý tưởng cho cô học hỏi.
Lệnh Dĩ Châu thì quan hệ chẳng tốt đẹp gì, lại còn là đối thủ tranh suất vào trường quân đội, căn bản không trông mong được gì. Chỉ còn North là lựa chọn tốt nhất.
“Được.” North gật đầu một cách đĩnh đạc.
Giọng nói lạnh nhạt, rõ ràng từng chữ, bắt đầu chia sẻ nghiêm túc về chế độ luyện tập và thực đơn dinh dưỡng hằng ngày của mình.
Vệ Nhàn và Vương Phú Quý nhìn hai người chụm đầu nghiêm túc bàn chuyện huấn luyện: “……”
Sao lại thấy hướng đi càng ngày càng kỳ cục thế nhỉ?
Tô Đường thì sờ túi tiền trống rỗng, trong lòng rơi lệ vì nghèo khó.
Phương pháp luyện tập của North đúng là tốt thật, nhưng không hợp với một người nghèo như cô.
Cường độ cao nghĩa là tiêu hao năng lượng lớn, nếu không có dinh dưỡng và phục hồi kịp thời thì còn phản tác dụng. Mà học trưởng North tuy bình thường hơi keo kiệt, nhưng với thân phận trưởng tử của gia tộc hoàng kim, thì khi nói đến rèn luyện thể chất lại chẳng hề tiếc tiền. Từ dụng cụ tập luyện, thuốc bổ, dinh dưỡng, đến dịch vụ hồi phục, tất cả đều là hạng nhất.
Chi tiêu đến mức khiến Tô Đường phải há hốc miệng mà líu lưỡi.
Ngay cả Vương Phú Quý cũng tranh thủ hóng hớt được vài câu.
Dù sao thì phần lớn những dị năng giả đỉnh cấp của Liên Bang đều xuất thân từ các thế gia, mỗi gia tộc đều có hệ thống huấn luyện riêng, coi như bảo vật trấn gia, không bao giờ tiết lộ ra ngoài.
Vậy mà North lại thoải mái kể ra từng cái một, không hề giấu giếm gì, Vương Phú Quý cảm động suýt khóc.
Học trưởng North nhìn lạnh lùng vậy thôi, nhưng thật sự là người tốt!
Cậu còn đang cảm động, thì thấy Tô Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt u sầu, thở dài một tiếng: “Chẳng lẽ… không có cách nào… vừa tiết kiệm, tốc độ lại nhanh, mà còn không có di chứng à?”
Vương Phú Quý và Vệ Nhàn: “……”
Cái này… còn cần phải tế nhị như vậy không?
Chỉ thiếu nước dán chữ “tôi muốn ăn chùa, lấy chùa, hiệu quả gấp mười lần” lên trán thôi đấy!
North trầm ngâm ba giây, gương mặt lạnh như núi tuyết nhưng lại chẳng có tí mất kiên nhẫn nào.
Anh nói giọng bình tĩnh: “Khi không ở nhà, tôi thường dùng phòng huấn luyện miễn phí của trường, dinh dưỡng miễn phí của trường, phòng y tế miễn phí của trường.”
Vệ Nhàn sợ Tô Đường hiểu nhầm, vội vàng giải thích thêm: “Không phải cái gì cũng miễn phí đâu. Chỉ có thủ khoa mỗi viện mới được miễn phí phòng luyện tập. Thủ khoa mỗi tháng sẽ được cấp dinh dưỡng và hạn mức sử dụng miễn phí phòng y tế cao hơn.
Còn thuốc tăng năng lượng, dung dịch dinh dưỡng cô đặc, sẽ được phân phát tùy theo kết quả thi hàng tháng, thứ hạng ở phòng luyện tập, tiến độ nhiệm vụ trường, và cống hiến ở giải đấu.”
Dù là trường quân đội top đầu Liên Bang, thì tài nguyên cũng vô cùng hạn chế.
Thực tế, càng là danh viện đỉnh cấp, thì cạnh tranh nội bộ lại càng khốc liệt. Mỗi thủ khoa nổi bật đều là kẻ sống sót trên đỉnh đống xác thiên tài.
Từ hàng tỷ người trên vô số tinh cầu của Liên Bang, qua kiểm tra dị năng, rồi thi thống nhất, vào được đại học, và rồi trở thành tinh anh nổi bật trong trường… Nói là băng qua núi xác biển máu cũng không hề quá lời.
Trong tương lai, khi nhân loại gặp phải những dị chủng không thể đối kháng, chính họ sẽ là người đứng tuyến đầu.
Lúc nghe Vệ Nhàn nói đến thi tháng, xếp hạng, Tô Đường chỉ biết lẩm bẩm trong lòng: “Cái tinh hệ này còn khủng khiếp hơn cả Trái Đất, ai ai cũng điên cuồng!”
Nhưng sau khi nghe về phần thưởng, cô lập tức thấy hào hứng với cuộc sống ở trường.
Không trách Giang Minh Thanh lại nói học quân đội nhiều tiền như vậy!
Chỉ riêng thủ khoa mỗi tháng được phát một ống dinh dưỡng cấp 4, ngoài thị trường đã gần trăm nghìn tinh tệ một ống, một học kỳ là cả triệu tinh tệ rồi.
Chưa kể phòng tập riêng, dịch vụ y tế độc quyền, đều là hàng cực phẩm ngoài thị trường. Cộng thêm tiền thưởng từ xếp hạng thi tháng, thành tích giải đấu…
Chưa nhập học mà Tô Đường đã bắt đầu mơ về tương lai đại học tươi sáng.
“Không ngờ làm thủ khoa lại giàu vậy.” Tô Đường cảm thán.
Cái này có phải ngon hơn đống trợ cấp của Kế hoạch Ưng non cô đang được hưởng không?
“Chứ sao.” Vệ Nhàn cười tươi như hoa, khoác hờ vai cô, “Không biết em đăng ký khoa nào, nhưng đến năm hai là có thể ghi danh tranh chức thủ khoa rồi đấy. Phúc lợi cực nhiều luôn. Mà chủ tịch hội học sinh thì tiền trợ cấp gấp đôi thủ khoa nha~”
Tô Đường thầm nghĩ, có khi cô không chờ nổi tới năm hai mất.
Tinh lực cứ như thanh dao treo lơ lửng trên cổ cô mỗi ngày, đòi nâng thể chất cho bằng được càng nhanh càng tốt.
“Năm nhất không được thi à?”
Vệ Nhàn ngẩn người, rồi trên mặt hiện lên biểu cảm… khó tả.
“Cũng không phải là không được… chỉ là so với năm hai thì khó hơn nhiều. Phần lớn thí sinh tranh thủ khoa đều là sinh viên năm ba, năm tư. Ít nhất phải lên năm hai mới có năng lực, danh tiếng và học điểm để cạnh tranh với họ.”
“Điều kiện dự tuyển thủ khoa vốn đã rất gắt… đa số sinh viên năm nhất thậm chí còn chưa tích lũy đủ học điểm tối thiểu để được tham gia tranh cử nữa là.”
Cô đề nghị Tô Đường đến năm hai hãy đi thi, vậy mà cô bé này còn đòi thi luôn năm nhất… quả là vừa gan vừa nghèo.
Từ khi thành lập đến nay, trường quân sự Bắc Hải chưa từng có sinh viên năm nhất nào làm thủ khoa.
Tô Đường sờ túi trống không, nước dãi gần như sắp chảy thành hàng.
“Học điểm tối thiểu là bao nhiêu?”
Người nghèo đúng là không gánh nổi hiện thực tàn khốc.
Vệ Nhàn nở một nụ cười huyền bí, mang đầy sắc thái “chị đây nhìn em khổ mà vẫn thấy vui”.
“Mỗi môn đạt yêu cầu được 1 học điểm, đạt điểm tối đa được 2 điểm. Điều kiện tối thiểu để tốt nghiệp ở Bắc Hải là 200 học điểm. Sinh viên tranh thủ khoa được chọn từ nhóm có học điểm thuộc top 30% toàn trường. Điểm đầu vào của cuộc thi thủ khoa năm ngoái là 230 học điểm.”
“Khụ khụ!” Tô Đường suýt bị sặc nước dừa.
Cô quay đầu nhìn Vệ Nhàn: “???”
Cái này mà gọi là học trường quân sự à? Điên cuồng đến mức này luôn?
“Yên tâm. Giúp xử lý sự kiện đặc biệt, lập công trong giải đấu, đạt thứ hạng cao trong các kỳ huấn luyện… tất cả đều được thưởng thêm học điểm.”
Vệ Nhàn vừa vỗ lưng cô vừa an ủi: “Chỉ là… sinh viên năm nhất ít được thi đấu hay làm nhiệm vụ hơn, học điểm tích lũy thường yếu thế hơn sinh viên khóa trên. Chờ em lên năm hai rồi sẽ dễ thở hơn.”
Tô Đường chợt cảm thấy đường đời thật xa xôi.
Làm giàu không dễ. Cuộc sống càng khó hơn.
Khi hai người còn đang trò chuyện, con tàu vũ trụ khẽ rung nhẹ một cái.
Vương Phú Quý nhìn ra ngoài: “Tới nơi rồi.”
【Hệ thống phát thanh:】 “Phi thuyền đã đến cảng Bạch Hằng tinh, mời các học sinh xuống tàu theo thứ tự.”
“Đi thôi.” Tô Đường khoác áo khoác lên người, quyết định đợi nhập học xong rồi mới tính đường kiếm học điểm.
Trên áo khoác vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, phảng phất hương vị lành lạnh như băng tuyết.
Mùi này… giống hệt con báo tuyết hôm nọ.
Lẽ nào mùi hương trên người dị năng giả và Siêu Phàm chủng được ký khế ước sẽ dần giống nhau?
Nghĩ tới đây, Tô Đường bỗng nhớ lại mùi thơm quyến rũ như hoa mạn đà la trên người Eustace , mặt cô cứng lại.
“Sao thế?” Một giọng trầm lạnh vang lên.
Thấy Tô Đường sau khi mặc áo của mình lại đờ mặt ra, North hơi nghiêng đầu, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía cô, hàng mi rũ xuống, đổ bóng lên đôi mắt xám xanh bình lặng như hồ sâu.
“Không sao.”
Tô Đường tuyệt đối không thể khai ra chuyện có liên quan đến Eustace.
Cô kéo áo khoác lại cho ngay ngắn, còn tiện tay xắn nhẹ tay áo lên, rồi không quên chộp thêm một ly sữa và mấy cái bánh mì trên bàn. Vừa ăn vừa lấy, miệng thì hô: “Đi đi đi, xuống tàu thôi!”
“Ừm.” North gật đầu, ánh mắt sâu kín lướt qua chiếc áo khoác.
Chiếc áo khoác đối với thiếu nữ rõ ràng là rộng quá, vạt áo gần như chạm đến bắp đùi.
Anh có thể ngửi thấy bằng khứu giác nhạy bén của mình.
Chất dẫn dụ thuộc về nửa huyết mạch siêu phàm trong cơ thể anh, qua lớp áo khoác mà bám vào người thiếu nữ, gần như bao bọc lấy cô.
Đây là một cảm giác anh chưa từng trải qua, giống như dòng máu kia trong người anh vừa bị đánh thức một loại bản năng nào đó.
Giống như loài mèo đánh dấu mùi hương.
“?” Tô Đường nghi hoặc quay lại nhìn North đang dán mắt vào mình, thấy khóe môi anh như có một độ cong vi diệu nào đó, không chắc chắn hỏi, “Học trưởng, anh đang cười à?”
“Vậy à? Tôi cười sao?”
Giọng điệu bình thản phẳng lặng, không hề nghe ra chút gợn sóng nào. North nhìn sang cô, đồng tử xám xanh như một mặt gương.
Ngũ quan tuấn mỹ, biểu cảm lạnh lùng như chiếc mặt nạ điêu khắc, dường như được khắc vĩnh viễn trên gương mặt ấy.
Tô Đường nhìn thêm lần nữa, nghi ngờ bản thân bị hoa mắt.
Cô thậm chí nghi ngờ North đang đeo mặt nạ da người, không biểu cảm nổi nữa, bằng không thì không thể suốt ngày giữ bộ mặt ba không: không cảm xúc, không biểu lộ, không rung động như vậy được.
Tô Đường: “Chắc là hoa mắt thôi.”
Có lẽ là do choáng váng sau khi dùng tinh lực quá mức vẫn chưa hồi phục.
“Ừ. Về nghỉ ngơi cho tốt.”
North gật đầu, giúp cô cầm thêm vài món ăn, sải bước dài rời khỏi đó.
Họ vừa ra khỏi khoang tàu, đi xuống theo thang nâng thì thấy cửa khoang của con tàu bên cạnh cũng vừa mở, một đám phóng viên lao đến như đàn ong thợ chen chúc.
Tô Đường liếc mắt một cái, thấy mái tóc vàng quen thuộc của Lệnh Dĩ Châu.
Lại là người quen cũ.
Âm thanh ồn ào xuyên qua micro vọng đến cả bên này.
“Lệnh Dĩ Châu! Nghe nói cậu đã triệu hồi Đại Thẩm Phán giáng lâm, giải quyết nguy cơ huấn luyện quân sự lần này?”
“Nhà họ Lệnh luôn giữ bí pháp đánh thức Đại Thẩm Phán đúng không? Hay là Đại Thẩm Phán hiện đã tỉnh lại sau giấc ngủ sâu?”
“Có cư dân mạng phân tích đoạn ghi hình phát sóng trực tiếp, cho rằng Siêu Phàm chủng cấp S+ lần này không chỉ đơn thuần là cấp S+, mà có khả năng chính là Ác mộng Chi Chủ dưới trướng Chủ Tể Nỗi sợ. Về chuyện này, cậu có suy nghĩ gì? Liệu có thể dự đoán Chủ Tể Nỗi sợ sắp phục sinh, nhân loại một lần nữa chìm trong bóng tối của sợ hãi?”
“Việc Đại Thẩm Phán thức tỉnh, có phải báo hiệu Hội Thẩm Phán Tâm Sư Tử sẽ có hành động lớn, nhằm vào các tín hiệu hồi sinh của Chủ Tể Nỗi sợ?”
“Liên Bang có dự kiến phát động cảnh báo cấp một, để đề phòng Chủ Tể Nỗi sợ và các tín đồ tà ác của hắn quay lại không?”
Nghe âm thanh ồn ã từ cuộc phỏng vấn bên kia.
Tô – nghèo rớt mồng tơi Chủ Tể Nỗi sợ – Đường, húp mạnh một ngụm sữa miễn phí vừa trộm được từ tàu chiến, tự trấn an mình.
Cái cảm giác bị cả thiên hạ truy lùng này, tuyệt vời thật đấy.
Trước khi sức mạnh phát triển đầy đủ, cái thân phận này, phải bịt kín lại mới được.
Giọng nói lạnh lùng của Lệnh Dĩ Châu từ bên kia vọng lại, giọng thiếu niên vừa lạnh vừa kiêu, đanh thép mà dứt khoát.
“Đại Thẩm Phán vẫn đang ngủ say.”
Ống kính truyền hình trực tiếp chĩa thẳng vào cửa khoang. Thiếu niên mặc quân phục tác chiến đen tuyền, tóc vàng ngắn chói mắt, như một con sư tử oai phong. Đôi đồng tử xanh lục sâu thẳm vừa lạnh lẽo vừa sắc bén.
“Dù Đại Thẩm Phán có tỉnh hay không, nếu Chủ Tể Nỗi sợ giáng lâm, nhà họ Lệnh, Hội Thẩm Phán Tâm Sư Tử và Quân đội Liên Bang, tất cả sẽ đứng trước hàng nghìn tỷ người, vung kiếm về phía Chủ Tể.”
Tô Đường: “……”
“Thôi… đừng xem nữa. Năm nào Trường quân đội Trung Ương cũng là tâm điểm của truyền thông.” Vệ Nhàn vỗ vai cô, tưởng cô đang ghen tị với sự rầm rộ bên đó, “Mỗi năm người được phỏng vấn nhiều nhất đều là họ, tiền chia từ livestream giải đấu cũng bị họ chiếm phần lớn nhất.”
Tô Đường vốn chẳng có chút ganh tị nào, nhưng khi nghe đến mấy chữ “chia lợi nhuận livestream”, ánh mắt lập tức biến đổi.
“Có chia lợi nhuận á?”
“Đúng rồi. Giải đấu được phát sóng toàn mạng mà, thông thường, trường quân sự nào càng nổi tiếng thì người xem càng nhiều, tiền chia cũng càng cao.”
“Trường sẽ lấy một phần chia lợi nhuận này làm tiền thưởng phúc lợi cho học sinh tham gia thi đấu, cũng coi như một khoản thu nhập thêm. Dù sao thì dạo này, dinh dưỡng dịch cao cấp rất đắt, dung dịch hồi phục cũng đắt. Những gì trường phát không đủ dùng thì phải tự bỏ tiền mua.” Vệ Nhàn thở dài.
Cô hơi hoài niệm, vẻ mặt có chút luyến tiếc: “Mỗi năm top 5 trường quân sự đều có lưu lượng truyền thông. Tổ tiên trường Bắc Hải của chúng ta thật ra cũng từng huy hoàng. Năm đó trường ta giành hạng ba, không tính phần thưởng của trường, chỉ riêng lợi nhuận từ phát sóng trực tiếp mà nghe nói các đội viên chủ lực đã nhận được hàng triệu tinh tệ chia lợi.”
Tô Đường hít sâu một hơi. Mỗi khi Vệ Nhàn nhắc đến phúc lợi của thủ khoa, phần thưởng từ các giải đấu, cô lại cảm thấy tinh tệ trong miệng Vệ Nhàn và đơn vị tiền tệ trong quang não của cô là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
“Nhưng mấy năm nay chúng ta sa sút rồi, nhà báo đến phỏng vấn cũng ít đi.” Vệ Nhàn nhún vai: “Cơ mà cũng tốt, yên tĩnh.”
“Bên phía Nhật Bất Lạc hình như cũng có người được phỏng vấn.” Bỗng nhiên, Vương Phú Quý yếu ớt chỉ sang bên kia.
Cotton dẫn theo nhóm người của Mao Khắc, trên người vẫn còn đeo huy hiệu trường, nhưng người phỏng vấn bên đó so với trường Trường quân đội Trung Ương ở khoang bên thì ít đến thảm thương, chỉ lèo tèo vài người.
“Trường quân sự Nhật Bất Lạc đã hai năm liên tiếp nằm trong top 5 giải đấu, năm nay liệu có tự tin tiếp tục giữ vững thành tích top 5, trở thành trường quân sự thứ năm xứng đáng nhất trong Liên Bang không?”
Bảng xếp hạng giải đấu thay đổi từng năm, cái gọi là “top 10 trường quân sự” trên mạng thì có đến hai ba mươi trường được tranh cãi.
Dù Bắc Hải những năm gần đây có phần suy tàn, nhưng dù sao cũng là trường quân sự kỳ cựu, những năm này cư dân mạng vẫn không ngừng tranh cãi trên mạng về việc ai mới thật sự xứng đáng là trường quân sự danh giá thứ năm.
Trong lòng cư dân mạng, chỉ khi liên tiếp ba lần giữ vững vị trí mới thật sự coi là chiếm lĩnh ngôi vị.
Trường quân sự Trường quân đội Trung Ương chính là nhờ năm lần vô địch liên tiếp mà có được vị thế hiện tại.
“Đương nhiên.” Cotton trước micro tràn đầy tự tin, những vết thương trên mặt Mao Khắc và đám người phía sau cậu ta đã được chữa lành, dù sao cũng là học viên quân sự, ai nấy đều đứng thẳng tắp, thoạt nhìn cũng có chút ra dáng.
“Trường quân sự Nhật Bất Lạc sẽ là top 5 xứng đáng nhất năm nay. Nếu ai có gì bất mãn, có thể khiêu chiến chúng tôi trên sàn đấu. Trên chiến trường, nói chuyện bằng thực lực, không phải danh tiếng. Mong rằng một số trường quân sự lâu đời nên nhìn thẳng vào vị trí hiện tại của mình, đừng chìm đắm trong hào quang quá khứ, không dám đối mặt với thực tế.”
Câu này rõ ràng có ý nhắm vào, gần như thiếu điều chỉ tên đích danh mà tát thẳng mặt.
Tô Đường nghe xong, bình luận một câu: “Cứ như tự thuê người đến hô khẩu hiệu vậy.”
Gần như tất cả phóng viên đều đang tập trung vào sự cố trong kỳ huấn luyện quân sự liên hợp lần này.
Đại Thẩm Phán giáng lâm, Siêu Phàm chủng cấp S+, cái nào cũng là tin tức giật gân, không đủ làm tiêu đề hàng đầu à?
Đâu cần phải moi lại mấy chuyện cũ ngay trước thềm giải đấu, quan tâm xem một trường hạng năm có giữ vững được vị trí không? Dù muốn hỏi thì cũng phải hỏi top 3 mới đúng chứ.
Vệ Nhàn vô cùng đồng tình: “Đúng vậy. Đây đúng là trò Cotton có thể làm ra.”
Không ai hiểu rõ hơn cô về việc tên này sĩ diện đến mức nào.
Điều khiến Tô Đường không ngờ là, người có vẻ ngoài lãnh đạm xa cách, tưởng như chẳng quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này như North, lại là người có ánh mắt sắc bén nhất trong cả nhóm.
Ánh mắt anh đảo qua những ký hiệu trên người mấy phóng viên kia, giọng lạnh nhạt, trực tiếp chỉ ra: “Đều là truyền thông do tập đoàn tài chính dưới trướng gia tộc Cotton nắm cổ phần.”
Gặp phải ánh mắt hiếu kỳ của Tô Đường, anh cụp mắt xuống, đầu ngón tay xoay một con dao nhỏ. Lưỡi dao xoay vòng, lóe lên một vòng cung sắc lạnh.
North nói ngắn gọn, giải thích vì sao mình biết: “Nhà Cotton, có tiền.”
Tô Đường: “……” Không biết bị người như anh ghi nhớ… là tốt hay xấu đây.
Bỗng nhiên cô dâng lên chút cảm giác đồng cảm với vị thiếu gia Cotton kia.
Khi nhóm bốn người họ đi ngang qua, bên kia hình như cũng thấy được họ.
Bất ngờ thay, một phóng viên đang phỏng vấn Nhật Bất Lạc lại bước đến trước mặt Tô Đường và Vương Phú Quý, ánh mắt gắt gao dán chặt vào họ.
Anh ta lớn tiếng hỏi: “Hai tân sinh viên của trường quân sự Bắc Hải! Nghe nói, các bạn đã ăn trộm quả cúng mà ngài Jormungandr dâng lên Đường Chủ tại Bạch Hằng tinh?!”
Mặt Vương Phú Quý lập tức trắng bệch, dù Tô Đường từng nói với cậu ta rằng Jormungandr sẽ không truy cứu chuyện này… Thế nhưng vì cô nói nghe quá hoang đường, nên thật ra cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Tô Đường tươi cười bước lên một bước. Người bên phía Nhật Bất Lạc sau khi bị loại khỏi trận đã biết chuyện họ ăn cống phẩm qua bản ghi hình, nhưng lại không hề biết Jormungandr từng lên tàu họ, thậm chí còn gặp mặt Tô Đường. Cố tình sai phóng viên tới hỏi chuyện này, tâm tư định bày ra rõ mồn một, tưởng rằng Jormungandr không hay biết, muốn để chuyện này tiếp tục khuấy động thêm.
Tô Đường đứng chắn trước mặt Vương Phú Quý, chiếc áo khoác đen dài mặc lên người cô trông như một chiếc áo gió, rộng thùng thình khoác lên thân thể mảnh mai, không hề có vẻ luộm thuộm, trái lại toát ra vẻ tự tin ung dung và một chút phóng túng nhẹ nhàng.
“Nghe nói?” Âm sau cô khẽ nâng, “Là một phóng viên chuyên nghiệp, một người làm truyền thông, dùng mấy từ kiểu ‘nghe nói’ mơ hồ như thế để đánh tráo khán giả, có hợp với tố chất nghề nghiệp không vậy?”
Gương mặt phóng viên kia sầm xuống, đang định nói rằng chính Vương Phú Quý đã tự thừa nhận chuyện đó trong buổi huấn luyện quân sự phát sóng trực tiếp, thì bị Tô Đường cắt ngang: “Bỏ ‘nghe nói’ đi, chúng tôi ăn rồi.”
“???” Phóng viên đang định đợi Tô Đường phủ nhận lại bị hành động không theo lẽ thường này nghẹn đến á khẩu.
Tô Đường với vẻ mặt chân thành nói: “Cống phẩm rất ngon. Nhưng điều khiến tôi ấn tượng sâu sắc nhất là nó đã cứu mạng tôi khi tôi cận kề cái chết. Tôi cảm tạ Đường Chủ, cảm tạ Jormungandr điện hạ đã ban ơn, để tôi sống sót trong cảnh khát nước đói ăn khốn cùng, có cơ hội gia nhập trường quân sự Quân Đại. Jormungandr bệ hạ nhân hậu bao dung, đã không so đo với chúng tôi. Nhưng nếu có cơ hội, tôi và bạn mình nguyện dốc hết tất cả để đền bù tổn thất cho ngài ấy.”
Đền là chuyện không bao giờ có. Về đến nơi cô sẽ kiếm một cái quang não hỏng, ra lệnh cho con rắn nhỏ bụng dạ hẹp hòi Jormungandr kia hãy cho qua vụ này nhẹ nhàng, đừng chấp nhặt sinh viên.
Phóng viên cười lạnh trong bụng, không hổ là dân thường từ tinh cầu biên giới, thật ngây thơ. Tưởng nịnh vài câu thì Midgard Serpent sẽ không so đo ư? Nếu nịnh hót mà có ích thì năm đó Đạo Tặc Đoàn số 3 đâu đến nỗi bị xoá sổ khỏi vũ trụ.
Khi bọn họ đang thầm cười vì sự ngây thơ kia, Tô Đường đã xoay mũi chân bước về hướng nhóm trường Nhật Bất Lạc bên kia.
“Ngoài ra, tôi còn muốn cảm ơn Trường quân sự Nhật Bất Lạc.”
Má! Cảm ơn họ làm cái gì?!
Mao Khắc và đám người lập tức dựng tóc gáy, sống lưng lạnh toát, linh cảm bất an trỗi dậy mãnh liệt.
Tô Đường cười tít mắt tiến về phía họ, gương mặt chan chứa nụ cười chân thành: “Tôi muốn cảm ơn tinh thần hy sinh vì người khác của trường quân sự Nhật Bất Lạc, đã tài trợ cho chúng tôi gói chiến bị trong đợt huấn luyện quân sự này, để chúng tôi ăn no.”
“Các học trưởng, gói chiến bị của các anh ấy mà…” Tô Đường giơ ngón cái với họ, “Thật đỉnh.”
Sắc mặt đám Mao Khắc lập tức khó coi như nuốt phải phân chó. Trường Nhật Bất Lạc bọn họ tụ tập đông người như thế mà lại bị mấy đứa tân sinh viên quật cho thảm hại, đúng là mất hết thể diện.
Khiến Cotton khó chịu nhất chính là hiện giờ đang phát sóng trực tiếp. Chủng tộc huyền thoại là lưu lượng đỉnh cao. Ngay khoảnh khắc Tô Đường thừa nhận đã ăn cống phẩm, nền tảng livestream vốn vắng vẻ của họ lập tức tràn vào một đống người xem, mà giờ thì lại thêm một đám dân mạng vào hóng drama.
【HAHAHA. Nhật Bất Lạc còn nói năm nay phải giữ vững hạng năm, kết quả sinh viên năm hai của họ bị một tân sinh viên chưa nhập học xử đẹp, cái vị trí thứ năm này giữ được không đấy?】
【Nói thật, trường Bắc Hải năm nay có chút thú vị đó. Giải đấu năm nay có trò hay để xem rồi.】
Tô Đường như không thấy sắc mặt khó coi của bên kia, tươi cười híp mắt, “Hy vọng Trường quân sự Nhật Bất Lạc khi vào giải đấu vẫn có thể tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp hy sinh vì người khác.”
Mao Khắc lập tức hiểu ra, Tô Đường thật sự đang nhìn chằm chằm vào bọn họ mà hai mắt phát sáng!
Giải đấu còn chưa bắt đầu mà đã nhắm đến nguồn tiếp tế của họ rồi!
Cô ta tưởng bên Nhật Bất Lạc là gì? Là kho tiếp tế riêng của cô ta chắc?!
Phóng viên nhìn thấy sắc mặt khó coi của cậu chủ nhà mình, vội vàng cưỡng ép chuyển chủ đề, giọng the thé chất vấn: “Cô đang thay mặt trường Bắc Hải tuyên chiến với Nhật Bất Lạc sao? Theo tôi được biết, Bắc Hải Quân Đại đã hai mùa giải liên tiếp rớt khỏi top 5, mùa trước thậm chí tụt thẳng xuống hạng tám. Cô cho rằng Bắc Hải hiện tại còn có tư cách cạnh tranh với Nhật Bất Lạc sao?”
Tô Đường: “Tôi không cho rằng chúng tôi và Nhật Bất Lạc có mối quan hệ cạnh tranh gì cả. Dù sao Nhật Bất Lạc từ trước tới nay đều nhắm đến hạng năm, còn Bắc Hải Quân Đại thì không.”
“Ý Bắc Hải là các người đã từ bỏ việc tranh top 5 mùa này rồi?”
Tô Đường cong mắt nhìn về phía ống kính, gió ở tinh cảng thổi tung mái tóc đen và vạt áo của cô, “Mục tiêu của Trường quân sự Bắc Hải chỉ có một, hạng nhất. Và chỉ có hạng nhất.”
Câu nói ấy, vang vọng qua hệ thống loa, lan tới hành lang bên phải.
Lệnh Dĩ Châu quay đầu nhìn sang bên trái. Mái tóc vàng óng ánh dưới ánh mặt trời, bộ quân phục bó sát cơ thể cường tráng và những đường cơ bắp mượt mà, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt lục bảo sắc bén như chim ưng.
Cậu nhìn về phía Tô Đường.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ bên phải, Tô Đường hơi nghiêng đầu. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Tô Đường hoàn toàn không hề chột dạ.
Cô cong môi, khẽ nâng ly nước dừa đã uống phân nửa trong tay, như đang ra hiệu từ xa.
Phóng viên vây quanh Trường quân đội Trung Ương cũng như ruồi ngửi thấy mùi thịt, đồng loạt xoay ống kính về phía này, máy quay và camera không người lái lách cách không ngừng.
***