Sau khi ta mất tích – Chương 33

Chương 33

*

“Nhân loại…”

“Chỉ là để các người… dâng hiến cho ta một chút ác mộng mà thôi.”

Giọng nói âm u lạnh lẽo lững lờ trôi theo cơn gió đêm, nhưng những chi chân băng giá kia thì lại tàn nhẫn vô tình.

Cảm nhận được cơn gió tanh lạnh từ sau lưng và cái bóng đen đang dần áp sát, da đầu Trịnh Trí tê rần, máu dồn lên não, cậu ta lập tức đập mạnh vào vòng tay kích hoạt lá chắn phòng hộ.

Chi chân sắc bén quét tới sau lưng cậu, tấm lá chắn màu lam tức thì bao phủ quanh người Trịnh Trí.

Nhưng ngay khoảnh khắc nó chạm vào chi chân kia, trước ánh mắt chấn kinh của mọi người xung quanh, tấm lá chắn vỡ nát trong chớp mắt.

Cảnh tượng đó khiến khung bình luận trong phòng livestream lập tức bùng nổ.

【Má ơi má ơi má ơi! Vỡ rồi vỡ rồi!!! Đó là lá chắn có thể chống A cấp đó!!】

【Là Siêu Phàm chủng cấp S đó a a a!】

【Chạy mau a!!!】

Trong phòng điều khiển, gần như tất cả huấn luyện viên đều bật dậy ngay lập tức.

Quân bộ cũng kích hoạt báo động cấp cao nhất!

“Chuyện gì thế này! Sao lại xuất hiện Siêu Phàm chủng cấp S?!”

“Không phải đã dọn dẹp trước toàn bộ khu vực khảo hạch rồi sao?!”

“Ai phụ trách camera giám sát cố định ở điểm lấy nước số 15?! Chuyện lớn thế này sao chẳng có động tĩnh gì hết?!”

“Có tư liệu về Siêu Phàm chủng này không?!”

“Mau… mau rút học viên về ngay!”

Một mảnh hỗn loạn, bàn ghế đổ rầm rầm, cảnh tượng rối như nồi cháo.

Toàn bộ khu vực huấn luyện vang lên tiếng còi báo động chói tai.

Bộ phận đặc vụ nhanh chóng phản ứng, một đội đạp cửa xông vào văn phòng chịu trách nhiệm vận hành giám sát điểm lấy nước.

Năng lực của mỗi Siêu Phàm đều khác biệt, họ cần càng nhiều dữ liệu càng tốt mới có thể lên kế hoạch ứng phó.

“Rầm!”

Cánh cửa văn phòng vận hành bị đá tung ra bằng bạo lực.

Những người thi hành nhiệm vụ thuộc đơn vị đặc vụ trong chiến phục đặc chế tràn vào.

Trong phòng, người phụ trách đã ngủ gục từ lâu. Trước mặt anh ta, màn hình lớn hoàn toàn tối đen.

Toàn bộ hình ảnh bên trong điểm lấy nước số 15 đều bị bóp méo, che lấp.

Để tiết kiệm năng lượng, hệ thống giám sát chỉ kích hoạt khi cảm ứng được nguồn nhiệt sinh học.

Nếu không phải Trịnh Trí trốn thoát ra được, vừa hay gặp được Tô Đường vẫn chưa đi vào vùng sương đen, kích hoạt được hệ thống giám sát bên ngoài điểm lấy nước, thì e là đến giờ mọi người vẫn không hề biết bên trong đã xảy ra chuyện lớn đến thế nào!

Kỹ thuật viên nhanh chóng phục hồi hình ảnh giám sát, Quân đoàn số 1 cùng bộ phận đặc vụ lập tức sàng lọc những chiến sĩ có tinh lực cấp cao để triển khai cứu viện.

“Tất cả những ai có tinh lực từ cấp A trở lên, lập tức mặc giáp bảo vệ tinh thần, chuẩn bị xuất phát!

Phán đoán sơ bộ: Siêu Phàm chủng cấp S, Nhện Mộng Yểm, sở trường là công kích tinh thần, nhưng thể chất yếu, khả năng tấn công hữu hạn. Bộ phận thanh tẩy lưu ý trạng thái tinh thần của đồng đội, tuyệt đối đừng để bị khống chế!”

Tiếng của Đoàn trưởng Quân đoàn 1 vang dội, vừa nhanh vừa rõ ràng.

Ngay trước khi đội cứu viện chuẩn bị lên đường, đột nhiên, một sĩ quan đang lật xem tài liệu ngẩng đầu lên, giọng trầm tĩnh xen lẫn nghiêm trọng vang lên, cắt ngang: “Khoan đã, không thể đi!”

“Ý gì đây?!” Mọi người đều giận dữ quay phắt về phía người lên tiếng.

Người kia, chính là huấn luyện viên dẫn đội trong kỳ huấn luyện quân sự lần này của Trường quân đội Trung Ương.

“Đó không phải là Nhện Mộng Yểm Siêu Phàm chủng cấp S.”

Con thiên nga trắng lơ lửng trên vai anh, anh hít sâu một hơi, nửa tấm lệnh truy nã lập tức được chiếu nổi trong không trung.

Người đàn ông tuyệt sắc đưa tay vén mái tóc dài, tựa như cảm nhận được có ống kính, ngoảnh đầu lại liếc mắt một cái, khẽ cong môi, nở một nụ cười quyến rũ mà nguy hiểm về phía camera.

Đôi mắt tím sẫm ấy…

Giống như từ đầu bên kia ống kính, đang nhìn thẳng vào tất cả mọi người.

Rợn cả sống lưng.

“Đó là một trong những chó săn trung thành nhất dưới trướng Chủ Tể Nỗi Sợ – Mộng Yểm Chi Chủ!”

Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, một luồng tê buốt âm u như châm kim từ gan bàn chân lan thẳng lên đến đỉnh đầu.

Chủ Tể Nỗi Sợ là dị chủng hỗn tà nguy hiểm và thần bí nhất.

Vị vương cao nhất trên ngai vàng của phe tà ác.

Cũng là… ác mộng của tất cả sinh linh thiện lương và có trí tuệ!

“Nhện Mộng Yểm” và “Mộng Yểm Chi Chủ”, chỉ khác nhau hai chữ, nhưng khác biệt giữa hai bên lại là cách biệt trời vực.

Năng lực khống chế tinh thần của Mộng Yểm Chi Chủ, hoàn toàn có thể khiến cả đội họ toàn quân bị diệt!

“Rút lui! Rút lui ngay lập tức!!”

Tiếng gào thét của huấn luyện viên truyền đến qua kênh liên lạc khẩn cấp.

“Chị gái nhỏ, mau chạy đi!!” Con chim khách bay bên cạnh Trịnh Trí hét lớn, lôi theo cậu ta tăng tốc tránh khỏi đòn tấn công từ những chi chân sắc nhọn, cả hai ngã nhào xuống đất trong tình trạng vô cùng thảm hại.

Cái bóng đen khổng lồ gần như đã bao phủ ngay trên đỉnh đầu, Trịnh Trí hoảng loạn tuyệt vọng, cứ tưởng là mình sắp được lên thiên đường gặp bà cố rồi.

Nhưng… đòn tấn công phía sau mãi vẫn chưa giáng xuống.

Eustace đứng yên tại chỗ, chớp mắt một cái, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào người đang đứng không xa phía trước.

Sau đó, ánh mắt ấy dần cong lên, đồng tử màu tím violet trong ánh sáng mặt trời như loang ra những tia sáng lấp lánh ngà ngà, con ngươi thậm chí gần như đã biến thành hình trái tim.

“Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…” Trái tim đập dồn dập, tưởng chừng như sắp bật ra khỏi lồng ngực.

“Đường——”

Tô Đường cũng sững người mất một giây khi thấy rõ gương mặt tuấn mỹ tà khí và vòng eo săn chắc dẻo dai của người kia.

Nhưng khi ánh mắt dừng lại ở phần thân dưới nối liền với cơ thể nhện…

“Mẹ kiếp.”

Tô Đường không kìm được buột miệng chửi thề, lập tức kéo Vương Phú Quý đang hoảng loạn ngơ ngác bên cạnh chạy đi.

Cái quái gì vậy chứ?!

Thời đại tinh tế này, cũng quá mức nguy hiểm rồi!!

Eustace, vừa mới chìm đắm trong cơn kích động không quá một giây, thì đã nhìn thấy bóng lưng thiếu nữ quay người bỏ đi dứt khoát không chút lưu luyến.

Trái tim vừa sôi trào như muốn cháy bùng lên, lập tức như bị một chậu nước đá tạt thẳng vào.

“Chạy tách ra.” Tô Đường hét với nhóc mập đang thở phì phò, chân không ngừng bước, quay người lao về phía tây.

Chạy tách ra, còn có một người có thể thoát được. Nếu cùng chạy một hướng, chỉ là chui đầu vào lưới.

Rừng đêm tối đen, rậm rạp. Khi chạy nhanh, gió lướt qua bên tai như dao cắt, còn có cả tiếng cỏ cây bị dẫm nát và chà xát khi kẻ truy đuổi bám sát phía sau.

Rõ ràng… là đang đuổi theo cô.

Tô Đường: “……”

Cô biết mà, vận xui từ trước đến nay chưa bao giờ rời bỏ cô.

Khoan đã…

Tô Đường đột nhiên nhớ đến tơ nhện ban sáng.

Là tơ nhện đã tiết lộ vị trí của cô cho hắn?

Tô Đường lập tức tập trung tinh thần, vận động lực tinh thần, nhổ phăng mấy sợi tơ dính nhớp còn bám dai dẳng trên người cô.

“Ưm…”

Kẻ truy đuổi phía sau khựng lại, ngay sau đó phát ra một tiếng rên trầm đục, trong cơn đau đớn lại mang theo vài phần… khoái cảm hưng phấn.

Cơ thể của Eustace không ngừng co giật run rẩy, đồng tử giãn lớn vì hưng phấn, làn da tái nhợt ửng đỏ từng mảng, các chi chân mềm nhũn đạp trên mặt đất, đứng cũng không vững.

Khác với loại tơ nhện dùng để thao túng, khống chế người khác, những sợi tơ đặc biệt này là “tơ tình” do Thần dùng tinh thần lực ngưng tụ mà thành, mỗi sợi đều kết nối với một vùng cảm giác khác nhau trên cơ thể, vừa có thể định vị phương hướng, vừa truyền dẫn cảm giác, là thiên phú đặc biệt mà chủng tộc của Thần phát triển riêng để chiều chuộng bạn đời.

Mỗi một sợi tơ khi bị tinh thần lực chạm vào, cơ thể Thần sẽ lập tức sinh ra cảm giác, thậm chí do liên kết trực tiếp với cơ quan cảm thụ, nên kích thích càng thêm mãnh liệt.

Vậy mà hành động Tô Đường vừa rồi, dứt khoát cắt phăng đám tơ bằng tinh thần lực, hiển nhiên là quá thô bạo.

Khu vực này không giống như trạm cấp nước, hệ thống giám sát không bị sương đen phá hủy.

Ngay khi tất cả mọi người còn đang nín thở vì lo cho Tô Đường, thì Siêu Phàm chủng đáng sợ truy đuổi cô bỗng nhiên sắc mặt đỏ ửng, đuôi mắt cũng đỏ hoe, cả đám người đều chấn động.

Bình luận màn hình lúc trước toàn là “Chạy mau!!” và “Aaaa!!!” giờ phút này đồng loạt biến thành dấu chấm hỏi!

【Cái gì thế kia?!!】

【Con Nhện này… làm sao vậy?】

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, những sợi tơ nhện sắc bạc đã xuyên phá toàn bộ camera, màn hình tối sầm.

Tô Đường liếc qua những sợi tơ bạc giăng chéo giữa rừng cây xung quanh, lập tức dừng bước.

Khác với những sợi tơ chỉ có thể nhìn thấy bằng tinh thần lực, những sợi này có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Dưới ánh trăng, chúng phản chiếu ra hàn quang sắc lạnh.

Sau khi tận mắt chứng kiến chúng có thể dễ dàng cắt đứt thân cây, phá hủy hệ thống giám sát, Tô Đường không còn dám coi thường sức mạnh của tơ nhện nữa. Nếu con người lao qua với tốc độ cao, chỉ sợ sẽ bị cắt thành từng mảnh nhỏ trong tích tắc.

Con nhện nửa người này rõ ràng có thể sinh ra hai loại tơ, một là loại từ tinh thần lực, hai là loại vật lý thực thể, sở hữu cả công kích tinh thần lẫn vật lý, không hề có điểm yếu.

Thể chất của cô thấp, nhưng tinh thần lực lại cao, cách tốt nhất để đối phó với hắn, chính là dùng tinh thần lực tấn công.

Cùng lắm sau này quay về ăn thêm mấy viên bổ sung là được.

Lúc nãy khi cô rút đứt những sợi tơ tinh thần, đối phương rõ ràng đã bị đau, chỉ là tiếng kêu… nghe hơi kỳ quặc.

Đề phòng bất trắc, Tô Đường vẫn rút dao găm, đổi sang kiểu cầm ngược.

Cô điều động tinh thần lực, dệt thành một tấm lưới dày đặc, quấn về phía những sợi tơ tinh thần đang đứt đoạn phía đối phương.

Tô Đường cứ tưởng, với ký ức đau đớn vừa rồi, hắn sẽ lập tức thu hồi hết tinh thần lực tơ về để tránh bị công kích.

Không ngờ rằng, những sợi tơ tinh thần đứt đoạn đang trôi lơ lửng giữa không trung kia, lại như thể không nhớ bài học, từng sợi từng sợi nhớp nháp tự động bám vào tinh thần lực của cô.

Dù việc sử dụng tinh thần lực nhiều khiến đầu óc hơi choáng váng, nhưng càng dùng, khả năng điều khiển của Tô Đường lại càng thuần thục.

Tinh thần lực của cô giống như một bàn tay, xoa nắn, kéo căng, vò nát từng sợi tơ tinh thần kia.

“Ưm…”

Yết hầu của Eustace trượt lên trượt xuống, bật ra một tiếng rên khe khẽ không thể kiềm chế, mồ hôi nóng rịn chảy xuống làn da trần.

Cả người run rẩy liên hồi, ánh nước trong đôi mắt như muốn rơi xuống.

Làn da tái nhợt ưng đỏ đến mức như đang bốc hơi nóng, sống lưng vô thức khom xuống, mái tóc dài xoăn nhẹ màu tím sẫm đung đưa trên tấm lưng mảnh khảnh mà đẹp đẽ của Thần.

Từng tiếng thở dốc như đau đớn lại như sung sướng từ trong cổ họng trào ra, Thần đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân run rẩy không nói nổi một lời, không thể bước thêm một bước nào nữa.

Tô Đường thở phào nhẹ nhõm.

Xác định rằng việc kéo căng tơ tinh thần thật sự khiến Siêu Phàm chủng này cảm thấy đau đớn.

Chỉ là… cái kiểu thở dốc kia sao nghe quen tai quá vậy?

Tô Đường chau mày, đang suy nghĩ thì hệ thống liên lạc khẩn cấp trong quang não đột nhiên vang lên, là giọng nói đầy lo lắng của huấn luyện viên Khang, vì tín hiệu không ổn nên liên tục vang lên tiếng rè rè.

“Tô Đường! Tô Đường! Nghe thấy không?!”

“Em hiện tại thế nào?!”

Cạch——

Gần như ngay đúng lúc cô cúi đầu, một bóng đen đột ngột phủ xuống.

Tô Đường ngẩng đầu lên, liền đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp, yêu dị.

Mái tóc dài màu tím sẫm của thanh niên rủ xuống vai cô, đôi mắt vẫn ánh lên lớp sương mờ ẩm ướt đầy hưng phấn, môi mỏng đỏ mọng, là kiểu đẹp đến nguy hiểm, quyến rũ nhưng đầy sát khí.

Tô Đường: “……”

Nếu có thể dịch chuyển nhanh như vậy, trước đó còn bày đặt chơi trò rượt đuổi với cô làm gì?

Cô có vẻ đã đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của một Siêu Phàm chủng cấp S.

Nhưng lúc này đây, con nhện nửa người này lại chẳng có vẻ gì là nguy hiểm, trái lại trông vô cùng kích động, gần như cuồng nhiệt, trong mắt hắn phủ đầy lớp sương nóng bỏng, như đang thiêu đốt.

“Haa… khhh… Đường Đường… đừng… đừng để ý tới đám nhân loại vô dụng đó.”

Những sợi tơ tinh thần dính nhớp kia lại tiếp tục quấn lấy tinh thần lực của cô, giọng nói hắn run rẩy, rời rạc đến mức chẳng thành câu.

“Còn… còn muốn nữa… tinh thần lực của Đường Đường…”

Tô Đường: “……”

Nếu nói lúc trước cô không nhận ra thân phận hắn vì từ hình thái nhện hóa thành người, thì đến giờ mà còn không đoán ra vấn đề ở đâu, đúng là sống uổng mấy đời rồi.

Cô nhanh chóng lục lại ký ức về đám Siêu Phàm chủng dưới từng cái danh tính phụ của mình, để xác định cái nào có liên quan đến nhện.

Không mất bao lâu, cô đã khóa được mục tiêu trong đầu: “Eustace?”

Con Nhện Mộng Yểm mà cô từng ký khế ước dưới danh tính phe ác.

Đôi mắt Eustace cong thành hình trăng khuyết, gương mặt trắng trẻo lộ ra chút đỏ ửng mê say: “Quả nhiên người vẫn nhớ ta.”

Quả nhiên, Đường Đường không phải là không nhận ra Thần.

Người chỉ là… đang ẩn mình trong đám nhân loại kia, nên mới vờ như không quen biết.

Lừa tên mập kia tách ra chạy, chắc chắn là để người được ở riêng với Thần.

Tuy Thần nghĩ chỉ là một nhân loại thôi, giết hoặc thôi miên là xong chuyện, nhưng mà  biết đâu Đường Đường có tính toán khác thì sao?

Eustace âm thầm tự cảm thấy mình thật tinh ý khi hiểu được “dụng ý sâu xa” của cô: “Ta đã phá hết hệ thống giám sát rồi, nhân loại sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường.”

Lồng ngực trắng mịn lạnh như băng của hắn từ từ áp sát cô, như đang kể công: “Ta không làm hỏng trò chơi của người.”

Trò chơi? Trò chơi gì?

Đầu óc Tô Đường trống rỗng, hoàn toàn không hiểu gì, nhưng trên mặt vẫn giữ một vẻ lạnh nhạt thản nhiên.

Bất kể trong lòng Eustace đang có ý đồ gì, thuận theo lời hắn mà diễn tiếp, hiện tại chính là cách đối phó tốt nhất.

Cô không rõ hắn trung thành thật hay chỉ đang giả vờ.

Lùi một vạn bước mà nói, dù có thật lòng trung thành đi nữa, Tô Đường cũng tuyệt đối không dám để bất kỳ Siêu Phàm chủng phe ác nào biết cô giờ chỉ là một người bình thường.

Đám Siêu Phàm chủng thuộc phe tà ác này chính là đám cặn bã sẵn sàng trở mặt bất cứ lúc nào, có thể hôm nay còn phục tùng tuyệt đối vì chênh lệch sức mạnh, nhưng ngày mai khi thấy “chủ nhân” suy yếu, lập tức cắn lại để lật ngược thế cờ.

Chủ đề muôn thuở: Hoàng đế ai cũng có thể làm, năm nay đến lượt ta.

Nếu để hắn biết, cô bây giờ chỉ là một nhân loại thuần túy… thì e rằng thái độ sẽ không còn như hiện tại nữa.

“Làm tốt lắm.” Tô Đường gật đầu, năm ngón tay luồn vào mái tóc xoăn nhẹ dày mượt của hắn, như thưởng, như vuốt ve, tùy ý xoa nhẹ đầu hắn.

Tóc hắn vừa mượt vừa mát lạnh, như một tấm lụa thượng hạng.

Một con nhện, mà tóc lại có thể dày mượt đến mức này sao?

Nghĩ đến tóc mình rụng không ngớt từ sau khi xuyên đến thế giới này, Tô Đường có chút chua xót trong lòng.

Eustace lim dim mắt trong khoái trá, thân thể lại lặng lẽ dịch sát thêm một chút.

Tô Đường cảm giác bàn tay mình bị một bàn tay lạnh buốt nắm lấy, rồi bị ép chặt vào lồng ngực đầy đặn và săn chắc kia.

Làn da nóng hổi, trơn mịn vì mồ hôi, khối cơ rắn chắc rõ ràng, từng thớ đều căng phồng.

Tô Đường cảm nhận được, giọt mồ hôi rơi từ cằm hắn xuống, nện vào mu bàn tay cô.

Trong màn đêm, đôi mắt thẳm sâu của hắn nhìn cô chằm chằm, như hai viên bảo thạch màu tím, lấp lánh mê hoặc.

Thần cố nén tiếng rên, giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng quyến rũ như câu dẫn: “Đường Đường, chẳng phải nên thưởng cho ta sao?”

***

Chương 34

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *