Chương 28
***
“Ối dào.” Giáo quan trường Tây Lăng lập tức lùi về sau một bước.
“Tô Đường có thiên phú học cận chiến tốt như thế. Cổ võ và kỹ thuật vật lộn bên Tây Lăng bọn tôi ấy à, đến trường quân đội Trung Ương còn phải nhường một bậc, để cô ấy lại trường Bắc Hải của mấy người chẳng phải là phí nhân tài hay sao?!”
“Ông nhìn xem, tôi chỉ mới đấu vài chiêu với Tiểu Sư Tử họ Lệnh, cô nhóc này đứng bên học lỏm hết sạch, người ta đam mê học võ biết bao nhiêu chứ!”
“Tôi biết giờ trường quân sự Bắc Hải các ông không dễ gì, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm lỡ tương lai của học viên người ta chứ!”
Nghe hắn nói ra mấy lời mặt dày vô sỉ như thế, khóe miệng các giáo quan đứng xem xung quanh đều co giật dữ dội.
Yêu thích cận chiến? Ý ngươi là cái kiểu cứ rảnh là trùm chăn ngủ bù đấy à?
Ngoài ăn ra, thật sự không tìm ra được sở thích nào khác trên người Tô Đường.
“Nói xàm! Tây Lăng các anh dạy được, lẽ nào Bắc Hải chúng tôi lại không dạy nổi?! Ra đây đấu tay đôi thử xem!”
Khang Dược giận dữ gầm lên.
Họ vất vả lắm mới tuyển được một học sinh có thiên phú như vậy!
Thấy phòng giám sát sắp biến thành sàn đấu võ mồm (và tay chân), các giáo quan khác vội vàng xông vào can ngăn.
“Đừng đừng đừng! Không được đâu!”
“Đều là huynh đệ quân giáo cả, sao lại đỏ mắt ganh tị nhau thế này?”
“Không đáng, không đáng!”
Nhưng trong lòng ai cũng hiểu, Tây Lăng đang chịu áp lực rất lớn. Về mặt ký kết với Siêu Phàm chủng, trình độ trung bình của Tây Lăng vốn không bằng hai trường đứng đầu, phải dựa vào môn cổ võ truyền thừa để giữ được vị trí hạng ba tư, quanh quẩn giằng co.
Nếu Tô Đường gia nhập Tây Lăng, thì lần liên chiến tới họ sẽ có thêm một quân bài cực mạnh.
Nhưng nếu cô vào trường khác… với năng lực sao chép và phục dựng kinh người như thế, chỉ cần từng giao thủ với học sinh Tây Lăng thôi, e là sẽ “học lỏm” sạch sẽ từ đầu tới cuối. Có cô ở đó, các trường khác hoàn toàn có thể nhanh chóng nghiên cứu ra điểm yếu trong cổ võ của Tây Lăng.
Mà bị trường khác tìm ra điểm yếu, chính là tối kỵ trong liên chiến.
Đến lúc đó, đừng nói giữ vững top 4 tranh top 3, Tây Lăng có khi còn bị mấy quân giáo xếp sau đâm thủng tường!
“Địch ca, anh cũng thật là, biết Bắc Hải không dễ dàng rồi mà còn giành học sinh người ta.” Trường quân đội Liên Bang xếp hạng ba lập tức lên án mạnh mẽ hành vi giành người của Tây Lăng!
“Đúng vậy! Học sinh này là do Bắc Hải phát hiện và đề cử, theo quy định thì nên vào Bắc Hải mới phải. Cũng nên để Bắc Hải có chút mầm lửa tiếp nối chứ!”
“Vì đại cục của Liên Bang, phải đoàn kết chứ. Giành giật học viên thế này thật chẳng ra sao cả, mất mặt lắm!” Giáo quan của quân đội Trung Ương cũng lười biếng nhập cuộc.
Trong lúc phòng giám sát đỏ cả mắt tranh cãi, huấn luyện tại sân số 8 vẫn đang tiếp tục.
Mao Khắc ôm mũi đứng dậy.
Mẹ nó! Hắn cảm thấy sống mũi mình sắp gãy đến nơi rồi.
Đau thì chịu được, nhưng ánh mắt đám tân sinh kia nhìn hắn, chẳng khác nào xối ớt tươi lên mặt, cay rát đến tận óc.
Hắn lau máu, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
“Các cậu vừa rồi đã xem màn thị phạm rồi. Giờ tự tìm đồng đội, chia cặp hai người một tổ, bắt đầu luyện tập.”
Vừa nói xong, một dòng chất lỏng ấm nóng lại chảy từ khoang mũi xuống. Hắn vừa mở miệng nói chuyện, máu đã dính đầy cả miệng, trông kinh khủng không chịu nổi.
Tân sinh ai nấy đều khiếp sợ.
Đây chính là học trưởng đã chịu đựng một năm rèn luyện trong quân giáo, kiên cường đến mức này cơ đấy!
“Cậu không sao chứ?” Đồng đội ghé sát lại hỏi.
“Để tôi đi phòng y tế cầm máu cái đã. Nhiệm vụ của cậu chủ giao cho cậu đấy!” Mao Khắc phất tay, hắn cảm thấy máu mũi mình hoàn toàn không ngừng được.
Tô Đường ra tay thật cmn ác! Cô ta tuyệt đối là cố ý!
La Tân thoáng do dự. Kết cục của Mao Khắc khiến hắn thật sự không muốn đối mặt.
Bàn tay của Mao Khắc nặng nề đặt lên vai hắn: “Nhiệm vụ của cậu chủ.”
Gia tộc bọn họ, kinh tế đều phụ thuộc vào gia tộc Coton.
La Tân: “……”
Tên chó săn của chủ nghĩa tư bản này… Hắn không làm thì không được.
Mao Khắc ôm mũi, cúi đầu, bước nhanh về phía phòng y tế.
Tân sinh còn lại thì bắt đầu tìm người bên cạnh chia cặp luyện tập theo lệnh.
Chỉ riêng khu vực quanh Tô Đường là lập tức trống sạch một vòng.
“Khụ, lão đại, tôi xin nhận thua.”
“Lão đại… tôi sợ chị không thu lại được sức.”
Học sinh năm hai có thể chịu được cú đấm thép của lão đại, nhưng mấy cái thân hình mỏng manh của bọn họ thì không trụ nổi đâu.
Trong mắt họ, Tô Đường giờ đã ngang hàng với trợ lý huấn luyện viên rồi.
La Tân nhớ đến nhiệm vụ của cậu chủ Coton, đành cắn răng cứng đầu lên tiếng: “Tô Đường, đấu tay đôi với tôi đi.”
Đợi đến khi Mao Khắc cố tình câu giờ, lề mề quay lại, nhìn thấy gương mặt bầm tím bầm xanh của đồng đội, hắn khựng người lại.
Tuy có hơi thất đức, nhưng tâm trạng u ám bỗng dưng nhẹ nhõm đi mấy phần.
Có người đồng cảnh ngộ thì vẫn đỡ hơn là mình mất mặt một mình. Là huynh đệ, thì phải cùng nhau mất mặt!
Buổi chiều còn có huấn luyện bắn súng nên thời gian dành cho huấn luyện cận chiến không nhiều, chỉ hai tiếng là kết thúc.
Vừa nghe chuông nhà ăn vang lên, Tô Đường là người đầu tiên phủi mông rời đi, dũng cảm xông pha tiền tuyến làm “chiến sĩ ăn cơm”.
Cả đám lục tục chạy về phía nhà ăn.
Còn Mao Khắc và La Tân thì nằm vật luôn ra bãi huấn luyện.
Rõ ràng chỉ có hai tiếng, mà họ lại cảm thấy dài như cả một đời người.
Cả hai nằm bất động như xác chết, quay đầu nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện lên một loại đồng cảm sâu sắc.
Mao Khắc sờ mũi mình: “Tô Đường có chút gì đó kỳ quái thật.”
“Là không phải ‘có chút’, mà là quá quái dị mới đúng! Cái sức mạnh và tốc độ đó tuyệt đối không phải cấp E!” La Tân vừa nói vừa ấn vào má mình, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Rõ ràng buổi sáng vừa trải qua một trận huấn luyện cường độ cao, vậy mà lúc đấu với họ, cô ta chẳng hề xuống phong độ, càng đánh càng hung.
Họ cảm nhận rất rõ, mỗi cú đấm của Tô Đường đều đau hơn cú trước.
Trong lúc hai người đang thì thầm bàn luận, quang não vang lên tiếng thông báo tin nhắn.
Bên họ kết thúc huấn luyện, tức là các khu huấn luyện khác cũng đã kết thúc.
Mở quang não ra, không ngoài dự đoán, là tin nhắn của cậu chủ Coton.
“……”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp.
Cậu chủ Coton: 【Báo cáo tình hình】
Mao Khắc sờ cái trán sưng tím của mình, rít lên một tiếng, rồi gõ trả lời trên quang não:【Bị đánh rất thảm】
Cậu chủ Coton nhìn tin nhắn báo cáo, có chút không tin nổi.
Dù cận chiến đúng là có thể ngầm ra tay nặng, nhưng có giáo quan đứng quan sát, đâu ai dám thật sự đi quá giới hạn. Cùng lắm cũng chỉ làm bộ làm tịch, để đối phương mất mặt, chịu chút thiệt thôi mà.
【Thật sao?】
Mao Khắc nhìn gương mặt sưng vù của đồng đội bên cạnh.
【Mặt cũng bị đánh sưng rồi. Không chỉ trán bầm một mảng, mũi còn chảy máu nữa.】
Hắn chụp một tấm hình, gửi sang.
Coton nhìn chằm chằm bức ảnh: một cục u sưng to cùng mảng bầm tím đậm màu, nhẹ hít vào một hơi lạnh.
Hắn không ngờ hai tên này gan lại lớn đến vậy, dám ra tay độc như thế dưới mí mắt của giáo quan. Đây là thật sự không cần điểm sô nữa, chỉ vì giúp hắn trút giận sao?
Coton thoáng chốc ngổn ngang cảm xúc.
Không ngờ họ lại trung thành với mình đến mức đó… Có lẽ trước đây hắn đã coi thường lòng trung của bọn họ rồi.
Hắn lần lượt chuyển cho mỗi người một bao lì xì thật to.
【Cũng chú ý chút, ra tay bớt lại, đừng lộ liễu quá, cẩn thận giáo quan tìm rắc rối. Chuyện điểm số vẫn quan trọng hơn.】
【Cảm ơn cậu chủ, bọn tôi biết chừng mực.】
Lo lắng cho mấy kẻ thân cận, Coton phóng to tấm ảnh kia lên. Dù ảnh chỉ chụp được một phần nhỏ của trán sưng tím, nhưng sắc tím loang lổ, màu sắc rõ rệt, đủ để chứng minh đối phương ra tay rất ác.
Chỉ là… sao hắn lại cảm thấy da của Tô Đường có vẻ đen hơn chút?
Có lẽ là bị phơi nắng trong buổi huấn luyện thể lực sáng nay? Coton nhanh chóng gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, rồi gửi tấm ảnh đó cho Vệ Nhàn.
Kèm theo lời nhắn: 【Cận chiến, dạy học khó tránh sức lực không khống chế tốt, bị thương là điều bình thường.】
Trên bãi huấn luyện, La Tân nhìn bao lì xì an ủi trên quang não, không nhịn được quay sang nhìn Coton: “Làm vậy… thật ổn sao?”
“Không thì sao nữa?” Mao Khắc thu nhận bao lì xì, “Chẳng lẽ cậu muốn nói, chúng ta đến một con bé nhặt rác từ tinh cầu nghèo cũng không xử lý nổi?!”
La Tân: “……”
“Cậu phải tin, hôm nay chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi.” Mao Khắc vỗ vai đồng đội một cái thật nặng nề.
“Ngày kia là huấn luyện thực chiến rồi. Cô ta chỉ là một đứa nhặt rác, dù có độ tương thích cao đến đâu thì cũng chẳng có cơ hội ký khế ước với giống loài siêu phàm đâu. Đến lúc đó, màn chính mới thực sự bắt đầu. Dù có khỏe đến mấy, chẳng lẽ lại thắng được những người đã ký khế ước với Siêu Phàm chủng như chúng ta sao?”
Hắn đưa tay ra, làm một động tác nắm gọn trong lòng bàn tay.
La Tân: “……”
“Lần sau cậu có thể đừng tự dựng cờ được không? Bây giờ cứ nghe cậu mở miệng là tôi thấy bất an.”
*
【Tô Đường, buổi huấn luyện chiều nay cậu không sao chứ?】
Tô Đường và Phú Quý vừa ăn cơm xong, đang thong thả đi ra khỏi nhà ăn thì nhận được tin nhắn quan tâm từ Vệ Nhàn.
Tô Đường cứ tưởng là đàn chị chào hỏi xã giao như thường lệ, nghĩ nghĩ một lát rồi đáp lại:
【Cảm giác rất tốt, đánh sướng tay lắm.】
Quả thật là đánh rất sướng tay.
Hiện tại cô cảm thấy làm học viên quân trường quá là vui vẻ.
Bao ăn bao ở, tâm trạng không tốt còn có bao cát miễn phí để xả, đây chẳng phải cuộc sống thần tiên thì là gì?
Vừa trả lời xong tin nhắn của Vệ Nhàn, quang não của Tô Đường lại hiện lên một nhắc nhở tin nhắn mới.
Hơn nữa, không phải từ danh sách bạn bè, mà là thông qua một kênh đặc biệt gửi đến.
Tô Đường đã thiết lập chế độ xác minh bạn bè và lọc tin nhắn, người không có trong danh sách bạn bè thì không thể gửi tin cho cô. Ngoài bạn bè ra, quang não của cô chỉ nhận những thông báo chính thức từ hệ thống, để phục vụ việc tiếp nhận thông tin.
Cô tò mò mở ra xem.
【Chào bạn học Tô Đường, tôi là giáo quan của Trường quân đội Tây Lăng. Bạn có hứng thú xét tuyển vào trường chúng tôi không?
Dù trường Bắc Hải có thể coi là người phát hiện ra tài năng của bạn, nhưng người đầu tiên gặp chưa chắc đã là người phù hợp nhất với bạn.
Dù là đội ngũ giảng dạy hay cơ sở vật chất, trường quân sự Tây Lăng của chúng tôi đều vượt xa Quân Đại.
Thiên phú võ học của bạn vô cùng phù hợp với định hướng đào tạo của trường chúng tôi. Nếu đến đây, bạn sẽ nhận được nền giáo dục cổ võ tốt nhất. Một nhân tài xuất sắc không nên để tài năng bị chôn vùi!!!
— Trường Quân sự Tây Lăng】
Là tin nhắn được gửi đi thông qua quyền hạn của tổ giáo quan.
Ba dấu chấm than sáng rực trong quang não như thể sợ người ta không thấy sự sốt sắng của họ.
Tô Đường vừa mới tắt tin nhắn đó đi, chưa được bao lâu, lại có thêm một tin nhắn mới cũng không phải từ bạn bè nhảy ra.
Tô Đường: “?”
Hôm nay sao lại có nhiều tin ngoài danh sách thế này?
Tin nhắn thứ hai đi theo tuyến tình cảm dịu dàng:
【Tô Đường ăn tối xong chưa?
Tôi là giáo quan của Trường quân đội Liên Bang.
Trường quân đội Liên Bang là một trường danh tiếng toàn diện, không chỉ có lịch sử lâu đời, nội hàm sâu sắc, mà bạn học ở đây cũng rất nhiệt tình thân thiện. Về tổng thể, Trường quân đội Liên Bang luôn nằm trong top 3 của toàn Liên Bang.
Không biết bạn có từng cân nhắc việc đến Trường quân đội Liên Bang học chưa?
Về thủ tục thì bạn không cần lo lắng, dù bạn đã điền nguyện vọng ban đầu, nhưng chỉ cần chưa chính thức nhập học thì vẫn có thể thay đổi. Chỉ cần bạn đồng ý, Trường quân đội Liên Bang sẽ lo toàn bộ thủ tục cho bạn.
Nếu Bắc Hải đã ký hợp đồng với bạn, Trường quân đội Liên Bang sẵn sàng thanh toán phí vi phạm hợp đồng chuyển trường.
— Trường quân đội Liên Bang 】
Để tránh bị các trường khác giành mất học sinh ưu tú, một số trường sẽ ký hợp đồng nhập học sớm với thí sinh. Mấy năm nay, các trường vì tranh giành học sinh xuất sắc mà cào cấu nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Càng là trường top đầu, thì lại càng giành nhau quyết liệt.
Trường quân đội Liên Bang đoán rằng Tô Đường đã ký hợp đồng sớm với Bắc Hải.
Lần này, cô còn chưa kịp tắt tin, thì Trường quân đội Liên Bang đã tiếp tục gửi thêm một tin mới nhảy ra ngay bên dưới.
【Nếu Trường quân đội Tây Lăng có liên hệ với bạn, nhất định phải suy nghĩ kỹ.
Tây Lăng địa thế hẻo lánh, môi trường khắc nghiệt, huấn luyện thì theo chế độ Spartan, giáo quan tính cách cục cằn thô lỗ.
Không bằng Trường quân đội Liên Bang chúng tôi, nằm gần khu trung tâm tinh hệ, phong cảnh tươi đẹp, sinh hoạt thuận tiện, tin rằng bạn nhất định sẽ thích.
— Trường quân đội Liên Bang】
***