Chương 24
***
“Anh gian xảo thật đấy.” Chiến hữu lén lút rướn đầu lại gần, nhỏ giọng thì thầm: “Mọi người ngày nào cũng đang làm nhiệm vụ, còn anh thì âm thầm nỗ lực, bỏ rơi anh em, tự mình thoát kiếp độc thân đúng không?”
Trình Lực: “……”
“Trước giờ sao không phát hiện gan anh to thế, đang trong ca trực mà cũng dám xem mấy thứ đó.”
Chiến hữu không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Không phải tôi.”
Trình Lực chỉ vào bốn chữ to rõ ràng ở đầu tin nhắn: 【Quang não liên kết】, “Là quang não chính của tôi.”
Hiện tại anh đang dùng quang não dự phòng, điều đó có nghĩa quang não chính đang nằm trong tay người khác.
Ánh mắt chiến hữu dần trở nên sắc bén.
Lúc đầu anh bị tiêu đề nóng bỏng phía sau thu hút, nên không chú ý đến dòng đầu tiên.
Theo quy định của quân đội, quang não tuyệt đối không được tùy tiện cho mượn.
Anh hiểu khá rõ Trình Lực, cũng không phải kiểu người sẽ vi phạm quy định.
“Gián điệp?” Từ này lập tức bật ra trong đầu anh.
Hai ngày nay, họ đang làm nhiệm vụ tại hành tinh AK01, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, người tiếp xúc cực kỳ hạn chế. Cũng không thể nào có trộm lẻn vào khu vực quân đội. Hơn nữa Trình Lực còn là một thức tỉnh giả cấp cao, muốn lấy được quang não từ tay anh, chỉ có thể là một gián điệp cấp cao.
Ngay khoảnh khắc chiến hữu vừa thốt ra câu đó.
Do Trình Lực chạm tay vào thông báo, cửa sổ tin nhắn lập tức chuyển sang giao diện lịch sử thông tin.
Một loạt lịch sử hiện ra.
【……9:30 ngày 24/7…… Mua video “Đỉnh cao! Dạy nhảy thoát y nóng bỏng”】
【……9:25 ngày 24/7…… Mua video “Phân tích xu hướng thẩm mỹ trang phục Liên Bang”】
【……9:25 ngày 24/7…… Mua video “Múa gợi cảm gây sốt khắp hộp đêm Liên Bang – Phân tích chi tiết”】
【……“Làm sao để tỏa ra sức hút của bạn”】
【……“Khiến cô ấy đổ gục trong một giây! Dạy đan khăn len hình trái tim”】
【……】
Dòng ghi chép chi chít kéo dài, bắt đầu từ tối qua đến tận bây giờ chưa từng dừng lại.
Người lấy trộm quang não dường như cả đêm không ngủ, cày quang não thâu đêm suốt sáng.
Dựa vào ghi chép, nội dung đối phương tìm kiếm nhiều nhất là thiết kế trang phục và một đống video đen tối hỗn tạp.
Dựa theo hồ sơ hành vi từ lịch sử tìm kiếm, cái người cầm quang não này, căn bản chính là một tên trai bao chuyên nghiệp đang nỗ lực quyến rũ phú bà!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự sụp đổ tràn ngập trong đáy mắt đối phương.
Cái quỷ gì thế này?!
Nếu đây thực sự là gián điệp, thì tên gián điệp siêu cấp này đúng là chẳng có tí đạo đức nghề nghiệp nào!
Lấy được quang não rồi mà không lập tức ngắt kết nối với quang não còn lại, cũng không tìm cách phá khóa để lấy dữ liệu. Ngược lại còn thản nhiên dùng nó để lướt web bậy bạ, như thể sợ người khác không phát hiện, thậm chí còn dám tiêu tiền…
Thật không biết nên nói gián điệp này là ngu ngốc, hay là… quá ngạo mạn.
Tuy vậy, xét theo độ cảnh giác của Trình Lực mà anh còn không phát hiện điều bất thường trong suốt thời gian dài như vậy, hai người nghiêng về khả năng thứ hai hơn.
Suy đoán đó càng khiến cảnh giác trong lòng họ lập tức tăng lên mức báo động đỏ. Không vì sở thích kỳ quặc của đối phương mà đánh giá thấp hắn.
“Tôi báo cáo ngay với trung đoàn trưởng.” Trình Lực hít sâu một hơi, nhịn xuống cảm giác nhục nhã tột độ, cầm chặt quang não của mình, với tư thế như dứt ruột đoạn tay, kiên quyết bước đi.
Có một thức tỉnh giả hệ thôi miên cấp cao lén xâm nhập quân đội, mà không ai phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, đây đã là một sự kiện khẩn cấp.
*
Trong khu rừng nhiệt đới nóng nực, Eustace vừa lướt quang não, vừa linh hoạt dùng tơ nhện đan quần áo.
Thần nghỉ ngơi dưới tán cây xanh biếc, xung quanh giăng kín mạng nhện bạc lấp lánh, không có lấy một con vật nào dám bén mảng tới gần. Mái tóc dài xoăn màu tím sẫm trải trên mạng nhện, đôi mắt nửa nhắm nửa mở lười biếng của Thần chợt lóe sáng, tỉnh táo hẳn lên.
“Ồ? Đường Đường?”
Thần đã cài ám thị tinh thần cho hai nhân loại kia, chỉ cần nghe thấy cái tên nào có liên quan đến “Đường”, lập tức sẽ truyền dữ liệu học sinh về cho mình.
Ngay vừa rồi, Thần cảm nhận được ấn ký tinh thần bị kích hoạt.
Nhưng giây tiếp theo, khi Thần định kết nối lại thì mối liên hệ tinh thần đã đứt đoạn.
Ám thị tinh thần cấp nông có nhược điểm này, chỉ cần người bị thôi miên nhận ra điểm bất hợp lý, lập tức sẽ tỉnh lại.
Nhưng nếu dùng ám thị tinh thần cấp sâu thì lại rất dễ bị hệ thống giám sát của Liên Bang phát hiện ra bất thường.
Eustace mở giao diện liên lạc trong quang não, lật xem từ đầu đến cuối, rồi còn giơ quang não lên cao lắc lắc. Nhưng vẫn không có tin nhắn nào mới gửi đến.
Trước khi dữ liệu được gửi đi thành công, người đó đã tỉnh lại.
Eustace nghiêng đầu trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ nhàng rút ra một sợi tơ tinh thần. Chỉ có Thần mới nhìn thấy sợi tơ tàng hình kia kéo dài từ đầu ngón tay vươn ra ngoài.
“Phập.”
Khu huấn luyện số 1, một giảng viên đang ghi chép các hạng mục dữ liệu của học viên, bỗng ánh mắt dần trở nên trống rỗng, ngẩng đầu lên, máy móc hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Tô Đường là người khu chúng ta à?”
“Tô Đường? Để tôi tìm xem.” Đồng nghiệp tra cứu dữ liệu, “Khu 1 có một người, khu 3 hai người, khu 6 một, khu 8 một, khu 10 và khu 12 cũng có… Anh đang nói đến ai cơ?”
Eustace: “…” Người loài đông như thế, thật đáng chết!
Vị sĩ quan kia im lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu: “Vậy những học viên có tên mang chữ ‘Đường’ và biểu hiện xuất sắc thì sao?”
“Nếu chỉ tính có chữ ‘Đường’ thì nhiều lắm. Họ Đường, người nhà Donald đều có, rồi cả những người trong tên có chữ ‘Đường’ nữa. Nhưng nếu nói xuất sắc… những khu khác thì tôi không rõ, khu mình thì có Đường Tiêu biểu hiện khá tốt.” Đồng nghiệp đáp, “Hôm qua không phải anh vừa mới khen cậu ta sao?”
Giảng viên kia không trả lời, lặng lẽ quay đầu đi, ánh mắt ảm đạm dần khôi phục lại bình thường. Anh ta vừa mới thoát khỏi trạng thái thôi miên.
Lúc này, tất cả quang não trong phòng giám sát đều đồng loạt bật ra một thông báo khẩn cấp:
【Có gián điệp trà trộn vào bộ chỉ huy, khởi động ứng biến cấp ba. Đặc Tình Sở đã tiếp quản toàn bộ công tác điều tra. Tất cả giảng viên, hậu cần, nhân viên văn phòng theo đợt đến phòng điều khiển chính phối hợp điều tra.】
Eustace ngắm nghía bộ quần áo mình vừa đan xong, cẩn thận gấp lại, giấu dưới phần bụng nhện.
Quà tái ngộ đã chuẩn bị xong rồi, Thần không thể chờ nổi nữa để được gặp lại Đường Đường.
Sợi tơ vô hình dần lan ra xung quanh, sinh vật nửa người nửa nhện nhẹ nâng hàng mi, khẽ hát khúc điệu quái dị, bước chân nhẹ nhàng rảo về phía khu huấn luyện.
“Tám con mắt, tám cái chân~ Đường Đường nói thích nhất là ta~”
*
“Hắt xì! Khụ khụ.” Tô Đường đang uống thuốc bổ năng lượng thì bất ngờ hắt hơi một cái, lạnh buốt từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Ai đang nói xấu cô sau lưng vậy?
Cô xoa mũi, chuẩn bị tiếp tục chạy vòng tiếp theo. Ngay lúc ấy, một học viên mới trên sân bất ngờ ngồi phịch xuống đất, xòe tay chân thành hình chữ đại (大), không nhúc nhích nữa, giọng đầy sụp đổ: “Em không chạy nữa! Chạy kiểu gì cũng không hết! Chạy một vòng lại bị phạt thêm một vòng! Có chạy đến sang năm cũng không xong! Đây mà là huấn luyện gì chứ! Rõ ràng là đang nhắm vào tân sinh!”
Hành động đó giống như một công tắc kích hoạt, bầu không khí trên sân huấn luyện lập tức biến đổi một cách vi diệu. Đám tân sinh viên đang lết lết vì bị phạt chạy cũng bắt đầu len lén nhìn về phía “dũng sĩ” kia. Không khí quanh đường chạy lập tức trở nên náo động.
“Đúng rồi…”
“Huấn luyện kiểu này thật sự không khoa học chút nào…”
Tiếng than phiền bắt đầu vang lên lác đác.
“Hừ.” Lệnh Dĩ Châu nhếch môi cười lạnh, khẽ bẻ các đốt ngón tay.
Âm thanh lầm bầm trên sân lập tức lặng ngắt như tờ.
Chỉ còn lại học viên kia vẫn kiên cường ngẩng cổ, kháng nghị.
Lệnh Dĩ Châu sải bước đến trước mặt cậu ta, mái tóc vàng chói mắt, khí thế áp đảo: “Cậu vừa nói gì?”
Học viên ban nãy còn hùng hồn, lập tức rụt lại như chim cút, lắp bắp nhỏ giọng: “Trợ lý huấn luyện viên, anh… anh không cảm thấy cách huấn luyện này không được khoa học lắm sao? Bọn tôi vì không chạy nhanh được nên mới không chạy xong, nhưng mỗi lần chạy chậm một vòng lại bị phạt thêm một vòng, vậy chẳng phải chạy cả đời cũng không hết à? Mấy vòng bị phạt trước đó đã nhận rồi, anh có thể đừng phạt thêm nữa được không?”
Khóe môi Lệnh Dĩ Châu nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Đây chính là lý do cậu ghét phải lãng phí thời gian cho lũ học viên diện đặc cách này.
Cậu vươn tay, túm lấy cổ áo đối phương, cơ bắp siết chặt, một tay nhấc bổng người kia lên. Dù trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng đôi mắt xanh biếc thì lạnh như băng, sắc bén như dao: “Ý là gì? Vì cậu chạy không nổi, nên phải đổi luật?”
Cổ học viên lập tức đỏ từ gốc đến ngọn, khí thế yếu hẳn đi: “Nhưng mà luật nhân đôi hình phạt thế này, kể cả hôm nay anh có giết tôi, tôi cũng chạy không hết được…”
“Không theo kịp thì tự mình rút học.” Lệnh Dĩ Châu hất cậu ta ra, phủi tay, ánh mắt lạnh lùng: “Trường quân sự không nuôi phế vật.”
Sắc mặt đối phương lập tức thay đổi. Có thể đi đến được bước này, ai lại cam tâm rút lui? Đối với vô số người đến từ các tinh cầu xa xôi, kỳ đặc tuyển năm năm một lần này là cơ hội hiếm hoi để thay đổi vận mệnh.
Trên đường chạy, không ít học viên diện đặc cách giận đến mức khó mà che giấu, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía Lệnh Dĩ Châu.
Trong phòng giám sát, mấy vị giảng viên hít sâu một hơi.
“Haizz… lại đến bước này rồi. Năm nào cũng vậy, sinh viên đặc cách luôn xảy ra mâu thuẫn với học viên bình thường vì khoảng cách quá lớn.”
“Nhưng cuối cùng thì kết cục chắc chắn vẫn là sinh viên đặc cách thất bại. Sau vài lần bị đả kích, nhiều người bắt đầu buông xuôi luôn.”
“Vẫn nên khuyên Lệnh Dĩ Châu hạ tiêu chuẩn đi. Cách huấn luyện của Học viện quân sự Trung Ương quả thật quá mức khắc nghiệt.” Một vị giảng viên lên tiếng, mấy người còn lại nhìn nhau, rõ ràng chỉ là một học sinh, nhưng nghĩ đến thân phận người nhà họ Lệnh, ai nấy đều không muốn dây vào.
“Để tôi đi. Dù gì cũng đến lượt tôi sang Quân bộ phối hợp điều tra.” Một giảng viên của Học viện Quân sự Tây Lăng đứng lên, sải bước ra ngoài.
Hắn đi ngang qua sân huấn luyện, nói với Lệnh Dĩ Châu: “Chỗ hình phạt còn lại thì miễn đi. Bọn họ thực sự đã đến giới hạn rồi. Sau đó còn phải tham gia huấn luyện khác nữa mà.”
Dù gì cũng không thể thật sự bắt họ chạy đến chết.
Đám tân sinh viên đang bị phạt chạy lập tức ánh lên tia hy vọng.
Nhưng Lệnh Dĩ Châu không ăn mềm cũng chẳng chịu cứng, lạnh nhạt đáp: “Không có quy củ thì không nên hình. Đã giao phần huấn luyện cho tôi phụ trách, thì phải theo quy tắc của tôi.”
Giảng viên Tây Lăng lập tức trừng mắt không dám tin. Tạo phản rồi à! Thằng nhóc này thật sự tưởng mình là giảng viên chính thức à?
“Cậu không cần điểm học phần nữa à?” Giảng viên Tây Lăng lập tức mang học phần ra dọa.
Lệnh Dĩ Châu kéo găng tay chiến thuật đến cổ tay, mí mắt hơi nhấc lên: “Tôi đứng ở đây, thì quy tắc của tôi không thể phá bỏ.”
Giảng viên Tây Lăng: “……”
Người ta thường nói người nhà họ Lệnh quá cố chấp, quá máy móc, cứ như mấy con robot lập trình sẵn. Hắn vốn nghĩ lời đó là nói quá, giờ mới biết, họ thật sự cứng đầu đến mức không ai lay chuyển được.
Tô Đường thì vừa trật tự mà bòn rút tài nguyên từ bộ quân sự Liên Bang, vừa thảnh thơi ăn dưa hóng chuyện.
Nhìn sắc mặt giảng viên đổi từ đỏ cam vàng lục lam chàm tím trong tích tắc, cứ như nhìn thấy chính mình trong game. Loại người “trung lập – nghiêm túc – giữ quy tắc” thế này, không thể nói lý, chỉ có thể đánh cho phục.
Giảng viên Tây Lăng hít sâu một hơi, Học viện quân sự Tây Lăng vốn là trường có phong cách mạnh mẽ, bạo liệt nhất trong top 4. Tính cách các giảng viên bên trong cũng không khác là mấy. Lập tức xắn tay áo quân phục: “Để tôi xem thử, cuối cùng là nghe theo quy tắc của ai!”
Đám tân sinh viên đều ngơ ra. Không ngờ còn chưa đánh được với Tiểu Sư Tử nhà họ Lệnh, giảng viên đã xắn tay lên solo trước rồi.
Ban đầu giảng viên cũng chỉ định ra tay tượng trưng, ai ngờ vừa mới động thủ, một con sư tử đực toàn thân vàng óng đã gầm lên, lao thẳng về phía hắn!
Hắn vội vàng triệu hồi khế ước thú của mình, một con lửng mật hiện ra bên cạnh, lập tức nhảy lên nghênh chiến sư tử vàng.
Một quyền vung ra nhanh như chớp đánh về phía Lệnh Dĩ Châu, người sau xoay mình né tránh. Hai người không nói lời nào, trực tiếp giao chiến!
Tô Đường vừa lúc đến điểm nghỉ, vừa hút xụt xụt bổ sung năng lượng, vừa ăn dưa hóng chuyện không chớp mắt. Tư thế đúng chuẩn gặm hạt dưa xem kịch, còn thảnh thơi hơn ai hết.
Một đàn anh năm hai đứng cạnh không biết nói gì hơn, nhỏ giọng nhắc: “Đàn em… cho dù giảng viên có đè được Lệnh Dĩ Châu, hủy bỏ lệnh phạt chạy sau đó, thì hiện tại, hình phạt của em vẫn đang được tính đó. Em không mau chạy thì vòng phạt sẽ càng ngày càng nhiều đấy.”
“Không sao, phạt thêm mấy vòng cũng được.” Tô Đường bình thản đáp.
Đàn anh năm hai: “……”
Lần đầu tiên trong đời cảm nhận được thế nào là hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã vội. Trước kia ai nấy đều xem tân sinh viên là trò cười, giờ thì ở Tô Đường, bọn họ phát hiện mình mới chính là vai hề.
Tô Đường tập trung nhìn hai người đang giao đấu, phát hiện khi tinh thần lực của mình tập trung cao độ, thì động tác của hai người kia trong mắt cô bỗng trở nên chậm như phát lại, rõ ràng đến từng chi tiết, còn tự động được phân tích tách rời.
Không ngờ tinh thần lực lại có tác dụng này nữa.
Tô Đường định bụng học thêm vài chiêu, sau này còn tiện đá con rắn xuống mương.
Tiếc là đúng lúc cô đang xem đến mê mẩn, thiết bị liên lạc của giáo quan vang lên tiếng thúc giục khẩn cấp.
Sắc mặt hắn ta chợt thay đổi, lập tức thu hồi khế ước thú của mình.
Lệnh Dĩ Châu thấy hắn thu tay lại thì cũng vẫy tay gọi con sư tử vàng trở về.
Nhưng thấy con sư tử cứ quay đầu nhìn về phía khu nghỉ ngơi, đuôi ve vẩy, vẻ mặt háo hức không thôi.
Mặt cậu tối sầm lại, bước nhanh vài bước chắn trước mặt nó, thu nó về không gian tinh thần.
Vốn tưởng ra tay một cái là có thể xử lý xong Lệnh Dĩ Châu, không ngờ lại giằng co lâu như vậy, giáo quan Tây Lăng có hơi lúng túng.
Nhưng bên quân bộ đang gấp rút giục giã, hắn ta cũng không còn thời gian dây dưa tiếp.
“Dù các cậu mới là người chịu trách nhiệm chính cho đợt huấn luyện tân sinh lần này, nhưng đừng quên, giáo quan chúng tôi cũng có quyền giám sát. Có thể giám sát tính công bằng, hợp lý của huấn luyện, cũng có quyền bác bỏ quyết định của các cậu.”
Lệnh Dĩ Châu không thèm nhướng mày: “Tôi không hề thiên vị.”
“Thay đổi quy định một cách đột ngột là bất công đối với những người đã hoàn thành nhiệm vụ theo đúng quy định.”
Giáo quan nhìn cậu: “Nhưng cậu lấy gì đảm bảo cái mà cậu cho là công bằng, thực chất không phải là bất công?
Sự phân phối tài nguyên không công bằng của Liên Bang mới là nguyên nhân khiến năng lực giữa sinh viên đặc cách và học viên thường lệch nhau quá xa.
Cái gọi là ‘công bằng’ mà cậu đang áp dụng, chỉ càng củng cố thêm sự bất công mà bọn họ phải chịu từ lúc chào đời. Cho bọn họ cơ hội phù hợp, không ‘đối xử ngang nhau’, ngược lại mới là gần với ‘công bằng’ hơn.”
“Lệnh Dĩ Châu, so với ông nội cậu… cậu vẫn còn kém xa lắm.”
Lệnh Dĩ Châu mím chặt môi, lông mày nhíu thành hình chữ xuyên (川), đôi mắt xanh lục lạnh lẽo và sắc bén.
Tô Đường đang hóng chuyện bên cạnh không nhịn được liếc nhìn vị giáo quan ấy mấy lần.
Nhưng vì không học thêm được chiêu nào nữa, cô lại bắt đầu chạy vòng tiếp.
“Vậy chúng ta mỗi bên nhượng một bước đi. Quy định phạt chạy đừng nên cứng nhắc như vậy. Về trễ không hủy bỏ phạt chạy, đổi lại mỗi trễ 20 phút thì phạt thêm một vòng. Lệnh Dĩ Châu, chỉ chăm chăm tuân thủ quy định từng ly từng tí, chưa chắc đã là thực sự công bằng.”
Đám tân sinh nước mắt lưng tròng nhìn giáo quan: không thể trực tiếp hủy luôn phạt chạy sao?
Giáo quan liếc sang phía Tô Đường đang chạy một mình bên kia đường đua, chỉ tay: “Nhìn Tô Đường kìa! Bị phạt nhiều nhất mà còn chưa kêu một tiếng!”
Tân sinh: “…”
Bọn họ sao có thể so với cái kiểu biến thái càng chạy càng sung như thế được chứ!!!
Trên đường chạy số 2, hai học viên đến từ Học viện Quân sự Nhật Bất Lạc vẫn luôn theo dõi Tô Đường từ đầu đến cuối, ánh mắt đã ảm đạm.
Tô Đường này, có gì đó rất kỳ quặc.
Trong quang não.
Cậu chủ Coton: 【Bên các cậu tình hình thế nào rồi?】
Mao Khắc nhìn quang não, liếc sang Tô Đường ở bên cạnh đang tinh thần hăng hái, chụp một tấm ảnh bóng lưng ướt đẫm mồ hôi của cô, cắn răng trả lời:
【Chúng tôi nhắm vào cô ta rất ác! Bây giờ cô ta đang giữ vị trí số một về số vòng bị phạt, hai chân run đến sắp không trụ nổi. Ngay cả giáo quan giám sát cũng không đành lòng nhìn tiếp, nhưng cậu chủ cũng biết đấy, con sư tử nhà họ Lệnh thì cố chấp khỏi nói, đến giáo quan cũng chẳng lay chuyển được.
Cô ta vẫn đang bị phạt đây. Tối nay chắc phải trốn trong chăn mà khóc rồi.】
【Làm tốt lắm! Tiếp tục theo dõi, tiếp tục báo cáo!】
Cậu chủ Coton gửi cho bọn họ hai cái bao lì xì, rồi quay sang nhắn cho Vệ Nhàn: “Chậc, học muội của cô thật là thảm mà. Vừa chạy vừa khóc, hai chân run như mì sợi, thế mà vẫn bị phạt chạy. Thiếu gia tôi nhìn mà xót cả lòng.”
Khu huấn luyện số 8, hai học viên Nhật Bất Lạc vừa nhận được bao lì xì thì đưa mắt nhìn nhau.
Người còn lại nhìn Tô Đường ở bên cạnh mặt mày hồng hào, tinh thần phơi phới, nghẹn họng hỏi đồng đội: “Làm thế này… có thực sự ổn không?”
Cậu chủ Coton rộng rãi thì rất rộng rãi, nhưng cũng là người cực kỳ nhỏ mọn. Chỉ vì từng bị Vệ Nhàn đánh cho một trận trong liên đoàn mà ngay cả tân sinh Học viện quân sự Bắc Hải thân thiết với Vệ Nhàn cũng bị nhằm vào, đủ thấy lòng dạ hắn hẹp hòi đến mức nào.
Nếu để thiếu gia biết được sự thật, bọn họ chắc tiêu đời.
“Chẳng phải sau này còn huấn luyện bắn súng và thực chiến nữa sao?” Mao Khắc thu bao lì xì, “Chẳng lẽ lúc nào cô ta cũng tà môn thế này à?”
***