Chương 2
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Tít——
Tô Đường đang định tiếp tục lừa gạt nhóc mập thì bên tai chợt vang lên một âm thanh mờ ảo, xa xăm và trống rỗng.
Thế nhưng, còn chưa kịp tìm hiểu rõ âm thanh ấy thì đã bị vô số tiếng thì thào hỗn loạn, đứt đoạn thay thế. Những giọng nói trầm bổng khác nhau, đến từ đủ mọi chủng tộc: Tiếng rồng gầm rú, tiếng ngâm nga của hải yêu, tiếng rít của loài rắn…
Những thanh âm chồng chéo, ẩn chứa những cảm xúc mãnh liệt, tưởng niệm, điên cuồng, cố chấp, oán hận.
Những cảm xúc đậm đặc và u ám dần lên men, hóa thành lớp hắc ám sệt như nhựa đường, từng chút một nhấn chìm cô, siết chặt lấy hơi thở.
Ngay khoảnh khắc sắp bị nhấn chìm, trong đầu Tô Đường bỗng xuất hiện một màn hình tuyết trắng, nhấp nháy như tín hiệu kém.
Sau cùng, màn hình đứng yên.
Trước mắt cô, dòng chữ mạ vàng rõ ràng hiện ra.
【Xác nhận danh tính——】
【Đang hợp nhất dữ liệu…】
【Chào mừng trở lại】
【Kính chào —— Đấng Cứu Thế / Chúa tể Biển Sâu / Vua của Loài Rồng / Chủ Tể Nỗi Sợ…】
【……Tô Đường!】
Ánh sáng mờ ảo trong đầu cô cuối cùng cũng bị bắt lấy. Bảo sao cô lại thấy cái tên đó quen thuộc đến vậy!
Đường Chủ chẳng phải là danh hiệu của cô trong game RPG phiêu lưu độ phân giải cao《Truyền Kỳ》 sao?
Còn Uriel, chính là một trong những kết tinh khế ước của người chơi!
Vậy là… cô đã kế thừa thân phận trong 《Truyền Kỳ》và những kẻ từng là khế ước thần thuộc của cô trong game, ở thế giới này… thực sự tồn tại?!
Tô Đường cúi đầu nhìn những tấm thẻ danh tính trước mắt. Bất kể chọn cái nào, cũng có thể giúp cô thoát khỏi tình cảnh sắp chết đói đầu đường xó chợ.
Cuối cùng có thể ăn một bữa no rồi!
Mang theo kỳ vọng, Tô Đường chọc vào thẻ danh tính “Đấng Cứu Thế”.
Dòng chữ mạ vàng trên đó dần mờ đi, biến thành màu đen. Trên tấm thẻ, từng lớp xiềng xích bắt đầu xuất hiện, cuốn chặt lấy nó.
Những dòng chữ vẫn liên tục biến đổi—
【Phát hiện thay đổi danh tính, đang cập nhật thông tin…】
【Danh tính cũ đã bị khóa】
【Các khế ước thần thuộc: Tổng lãnh thiên sứ Uriel (Đang ngủ say), Midgard Serpent Jormungandr (Hỗn loạn tà ác), Tai họa biển sâu Vua Siren (Tuyệt đối trung lập), Calamitas (Trật tự tà ác) … Đã bị khóa】
【Đang quét thông tin danh tính mới…】
【Họ tên: Tô Đường
Chủng tộc: Con người
Danh tính: Không hộ khẩu (???)
Xếp hạng sức mạnh: Phế vật cấp 5
Đánh giá: Ngài là một giọt nước nhỏ bé trong đại dương vũ trụ bao la, một nhân vật quần chúng tầm thường không đáng chú ý. Sự nghèo khổ là bản chất của ngài. Giữa thời đại thịnh vượng, ngài là kẻ may mắn lọt lưới, vẫn chưa đủ cơm ăn.】
Tô Đường: “……”
Tốt lắm, nháy mắt từ một vị đại nhân tôn quý XXXX, biến thành một nhân vật quần chúng vô danh.
Trong thế giới của người bình thường, giấc mơ là giàu sang, nhưng nghèo khó mới là thực tế.
Tô Đường cố gắng giữ vững tâm lý, bình thản chấp nhận sự thật rằng mình vẫn nghèo rớt mồng tơi… mới là ngớ ngẩn!!!
Ngay lúc cô sụp đổ tinh thần, kẻ có tiền bên cạnh cô còn khủng hoảng hơn. Một tiếng thét chói tai xuyên qua màng nhĩ.
“A a a a! Xong đời rồi!”
Tô Đường cảm thấy cánh tay đau nhói, quay đầu lại thì thấy nhóc mập đang siết chặt lấy mình, mặt mày tái mét: “Tôi bị cậu hại chết rồi!”
Lúc này, trong đầu Tô Đường chỉ nghĩ đến chuyện ăn cơm, hoàn toàn không theo kịp tình huống: “Hả?”
Nhóc mập run rẩy chỉ lên bầu trời, nơi ánh vàng rực rỡ vừa dần tan biến: “Vừa nãy ngài Uriel hiển linh! Chắc chắn là vì chúng ta đã ăn đồ cúng! Cậu mau cùng tôi quỳ xuống nhận sai đi. Nếu chúng ta thành tâm cầu nguyện, có khi Ngài ấy sẽ tha thứ cho cậu.”
Nhóc mập đổ mồ hôi lạnh, kéo cô rời khỏi hàng ngũ, định đến trước tượng thần quỳ xuống.
Nhưng Tô Đường vẫn đứng yên bất động, hất tay hắn ra.
“Cậu có chắc Thần đang tức giận không? Thần vốn không ăn trái cây.”
Trong game, cô chưa từng thấy khế ước thần thuộc của mình ăn uống. Siêu Phàm chủng chỉ cần ở cạnh người chơi là tự động khôi phục trạng thái.
Những kẻ thuộc phe trật tự và trung lập thì không biểu hiện gì bất thường, nhưng đôi khi, Siêu Phàm chủng phe hỗn loạn sẽ nhảy ra vài dòng tin nhắn kiểu:【……Mùi hương… thật thơm… Ăn no rồi.】
Tô Đường đoán rằng, thứ mà bọn họ “ăn” có lẽ chính là… hương vị của người chơi? Hoặc có liên quan đến thanh năng lượng, chứ tuyệt đối không phải trái cây.
Ngược lại, cô mới là người đặc biệt thích sưu tầm các loại nguyên liệu kỳ lạ. Bởi vì thức ăn có thể giúp người chơi hồi máu và tinh thần lực, những món ăn hiếm thậm chí có thể gia tăng chỉ số.
Cô từng yêu cầu khế ước thần thuộc của mình đi thu thập nguyên liệu mỗi ngày. Nếu tìm được món mới, bọn họ sẽ được thưởng.
“Nói nhảm! Toàn bộ tinh hệ này ai mà không biết Ngài Uriel rất thích trái cây!” Vương Phú Quý tức giận. “Mỗi khi Ngài ấy đến một hành tinh mới, đều sẽ sưu tầm trái cây tươi! Đặc biệt là những loại quả quý hiếm chưa từng thấy bao giờ!”
“Sách giáo khoa giáo dục bắt buộc của Liên Bang cũng ghi rồi!”
Nhóc mập nhìn cô với ánh mắt khinh thường. “Đừng nói với tôi là cậu thậm chí chưa từng qua bậc giáo dục sơ cấp nhé?”
Tô Đường: “……”
Giáo dục bắt buộc của tinh hệ? Cô đúng là chưa học qua thật.
“Mau đi nhận sai với tôi!” Nhóc mập nghiến răng, nhất quyết kéo cô đến tượng thần quỳ xuống.
Phía sau hắn, hai vệ sĩ cao lớn cũng lặng lẽ quan sát, ánh mắt sắc bén mang theo uy hiếp rõ ràng.
Tô Đường: “……”
Cô quét mắt nhìn hai tên vệ sĩ, sau đó vẫy tay với nhóc mập: “Lại đây, tôi nói cậu nghe một bí mật.”
“Gì?” Nhóc mập cảnh giác nhìn cô.
Nhưng vì tò mò, cộng thêm có vệ sĩ bên cạnh, Vương Phú Quý do dự một chút rồi vẫn ghé đầu lại gần.
Tô Đường: “Thật ra, tôi chính là Đường Chủ.”
Vương Phú Quý: “……”
Hai vệ sĩ phía sau hắn cũng không nhịn được mà nhìn cô với ánh mắt phức tạp, ánh mắt nhìn kẻ thần kinh.
Nhóc mập chằm chằm quan sát cô: “Tôi trông có dễ lừa lắm không?”
Tô Đường: “Cũng không hẳn.”
“Vậy cậu nghĩ tôi là thằng ngu?!”
Tô Đường: “……Chậc.” Thời buổi này, nói thật cũng không ai tin.
Cô chẳng muốn đứng đây đôi co với nhóc mập nữa. Kiểm tra lại túi, xác nhận trái cây vẫn còn, cô lập tức xoay người rời đi.
“Tôi không đi. Cậu tự đi đi. Cuộc sống không dễ dàng, tôi còn phải đi làm kiếm sống. Nếu Thần thực sự để bụng chuyện này, thì cứ bảo Thần đến tìm tôi.”
Tô Đường cảm thấy vô cùng sầu não. Chút trái cây ít ỏi này, không biết có thể cầm cự được mấy ngày. Nó chỉ đủ để lót dạ, nếu vẫn không tìm được việc làm, cô thật sự sẽ chết đói mất.
Vương Phú Quý há hốc mồm, kinh ngạc đến chết lặng! Đây là lần đầu tiên hắn gặp một kẻ ngang tàng đến vậy!
Còn dám nói để Ngài Uriel tự đến tìm mình? Cô nghĩ mình là ai? Mặt dày đến mức nào vậy?!
“Cậu không được đi! Phải xin lỗi ngay!”
“Rắc rắc——”
Khi Tô Đường định chuồn lẹ, bầu trời bỗng nổi lên một trận cuồng phong, tiếng còi báo động vang lên không ngừng. Một luồng sáng trắng giáng xuống, chiếu thẳng vào người cô.
Quả trái cây vừa mới bỏ vào miệng, còn chưa kịp cắn, thì ngay lập tức có mấy họng súng đen ngòm từ các drone không người lái chĩa thẳng vào cô.
Tô Đường tức khắc ngoan ngoãn đứng im.
“Vui lòng đứng yên. Liên Bang Đặc Tình Sở ra lệnh bắt giữ cô với tội danh báng bổ thần linh và phá hoại hòa bình nhân loại.”
Toàn bộ ánh mắt trên quảng trường đổ dồn về phía cô.
Tô Đường, trong miệng vẫn còn ngậm trái cây: “…?”
Không, khoan, tội báng bổ thần linh thì tạm chấp nhận đi. Nhưng “phá hoại hòa bình nhân loại” là cái quái gì?! Cô chỉ ăn một miếng trái cây, không nghiêm trọng như vậy chứ?!
Đám người xếp hàng xung quanh bắt đầu xì xào.
“Má ơi, Đặc Tình Sở đến tận hành tinh này?!”
“Một chuyện nhỏ như vậy mà cần đến Đặc Tình Sở sao? Không phải họ chỉ chuyên xử lý các sự kiện dị thường à?”
Tô Đường nheo mắt nhìn qua, thấy một đội lớn quân trị an Liên Bang tràn vào quảng trường, nhanh chóng phong tỏa và di tản đám đông.
Sau đó, một nhóm người mặc chiến phục đen, khí thế sát phạt băng băng tiến tới. Rõ ràng cấp bậc của họ cao hơn nhiều so với đám quân trị an, vì ngay cả những người vẫn duy trì an ninh hàng ngày cũng chỉ có thể làm trợ thủ cho họ.
Chẳng mấy chốc, vài đặc chiến đội viên đã áp chế cả Tô Đường lẫn Vương Phú Quý.
“Nhổ ra.”
Tô Đường bị tịch thu toàn bộ số trái cây còn lại. Ngay cả quả mà cô chưa kịp cắn, còn đang ngậm trong miệng, cũng bị ép phải nhổ ra vào một hộp thủy tinh.
Sau đó, cô chứng kiến nhóm đặc chiến đội viên mặt không cảm xúc cẩn thận niêm phong nó lại, mang đi.
Tên đội trưởng lạnh lùng nhìn cả hai, giọng không chút cảm xúc: “Hai người bị bắt. Lập tức theo chúng tôi.”
Vương Phú Quý không thể tin nổi, mặt mày méo mó như sắp khóc.
“Tôi… tôi cũng bị bắt sao?! Nhưng tôi còn chưa kiểm tra thiên phú! Tôi sắp phải thi tuyển Liên Bang!”
Người đàn ông dẫn đầu có vẻ ngoài cứng rắn, khí thế sát phạt. Hắn liếc qua cậu ta, lạnh nhạt đáp: “AI giám sát đã ghi nhận. Cậu cũng đã ăn đồ cúng.”
“……”
Lúc này, ánh mắt người đàn ông vô thức lướt qua những quả trái cây đỏ thẫm có vân vảy rắn. Sắc mặt hắn thoáng hiện vẻ phức tạp, nhưng nhanh chóng che giấu đi.
Nhiều đồ cúng như vậy… mà bọn họ lại ăn trúng đúng thứ này.
Đúng vào ngày hôm nay, ngày mà “Ngài ấy” sắp tới!
Tô Đường nhìn Vương Phú Quý mặt mày tái nhợt, thở dài một hơi, giơ tay lên: “Sĩ quan, là tôi ép cậu ta ăn. Chuyện này không liên quan đến cậu ấy.”
Vương Phú Quý lập tức hốt hoảng: “Sĩ quan! Tôi không có ý báng bổ Ngài Uriel! Tôi sẵn sàng bồi thường!”
Sĩ quan quân đội lạnh lùng quét mắt nhìn cả hai, giọng điệu không hề có chút thương lượng: “Cùng nhau đưa đi.”
Vương Phú Quý ỉu xìu như cải thảo héo, cúi gằm mặt, mếu máo khóc thút thít đi theo sau Tô Đường.
“Xong rồi… Sự nghiệp Thức Tỉnh giả của tôi còn chưa bắt đầu, đã sắp kết thúc rồi…”
Tô Đường bị tiếng khóc lóc làm ong cả tai, bất lực nhìn sang đám đặc vụ mặt lạnh như tiền, trong lòng không khỏi tò mò.
“Cậu ta không phải đồng phạm, cùng lắm chỉ là nạn nhân. Hơn nữa cậu ta sẵn sàng bồi thường. Vậy sao vẫn bắt luôn?”
“Đúng vậy!” Vương Phú Quý điên cuồng gật đầu, ai oán kêu lên: “Tôi chỉ là nạn nhân mà!”
Nhưng đám quân nhân khoác áo giáp đen vẫn không chút cảm xúc, khuôn mặt nghiêm nghị như Diêm Vương mặt sắt, không ai thèm đáp lời.
Tô Đường nheo mắt, suy nghĩ sâu xa.
Nếu họ đã có thể phát hiện cô lén ăn đồ cúng, vậy chắc chắn cũng thấy được cảnh Vương Phú Quý kéo cô đi xin lỗi.
Xét về thái độ, lúc đó Vương Phú Quý hoàn toàn không có dấu hiệu bất kính. Những người này rõ ràng không phải không biết tình huống, nhưng vẫn bắt cả hai. Vậy có lẽ… bị bắt đi, không đơn giản chỉ vì tội bất kính.
Trong đội ngũ này, bầu không khí căng thẳng như báo hiệu giông bão sắp ập tới.
“Haizzz.”
Có lẽ do bộ dạng sợ hãi đến muốn khóc ngất của Vương Phú Quý quá đáng thương, cuối cùng, một đặc vụ trẻ không nhịn được thở dài.
Anh ta quay đầu nhìn hai người, chần chừ mở miệng: “Lỡ ăn đồ cúng đúng là không phải chuyện lớn… Nhưng thứ các người ăn không phải loại bình thường. Ăn bậy… có thể mất mạng.”
“CÁI GÌ?!” Vương Phú Quý trợn tròn mắt, hét toáng lên: “Đừng nói với tôi là có độc?! Tôi sẽ chết sao?!”
Đặc vụ trẻ mặt búp bê lộ ra biểu cảm không rõ là ghen tị hay thương hại, chậm rãi nói: “Quả đó không có độc. Thậm chí… còn có lợi cho Siêu Phàm giả.”
“Nhưng…” Anh ta ngừng một chút, hạ giọng: “Chủ nhân của những quả đó… không phải kẻ dễ chọc vào. Đi thôi. Chúng tôi đưa hai người đi… cũng là để bảo vệ các người.”
Tô Đường còn định hỏi thêm, nhưng đột nhiên, gió lớn nổi lên trên bầu trời. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Bầu trời vốn trắng đục mờ sương… bỗng nhiên bị bao phủ bởi một tầng mây đen dày đặc. Cảm giác như có một thứ gì đó khổng lồ vô biên, đang từng chút một đè xuống hành tinh này.
Tiếng gió rít gào, hơi ẩm trong không khí nặng trĩu, như báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập đến.
Tô Đường nhạy bén phát hiện: Sắc mặt đám đặc vụ lập tức trở nên nặng nề hơn hẳn.
Người áp giải rõ ràng sốt ruột, đè một tay lên vai cô, đẩy mạnh cô vào xe cảnh sát bay: “Mau vào trong.”
Tô Đường không cảm nhận được ác ý từ những người này. Cô thuận tay kéo theo Vương Phú Quý đang khóc thút thít, cùng ngồi vào trong xe.
Chiếc xe bay vút đi, để lại một vệt sáng lóa mắt trên bầu trời.
*
“Đội trưởng, hai người đã được chuyển đi an toàn.”
Trên quảng trường, đội trưởng đội 9 Cung Thước của Đặc Tình Sở Liên Bang đang chỉ huy dẹp loạn đám đông.
Hắn chạm vào tai nghe, trầm giọng đáp: “Tốt.”
Sau đó, hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bầu trời đen kịt, sắc mặt nghiêm trọng.
“Chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta… đi nghênh đón——”
“Midgard Serpent.”
***
Tiếp theo, cho mời nam khách quý số 1 lên sân khấu!