Chương 1
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Quảng trường
Đá cẩm thạch trắng tinh khiết đúc nên một không gian hoành tráng và rộng mở.
Ở trung tâm quảng trường, hệ thống phản trọng lực nâng đỡ một bức tượng thiên sứ mười hai cánh khổng lồ đang say ngủ. So với cánh cổng khổng lồ cao hàng trăm mét, bức tượng này còn sừng sững hơn, như một lưỡi kiếm sắc bén xuyên thẳng lên bầu trời.
Nó trang nghiêm như một tấm bia thần thánh trấn giữ hành tinh.
Sáu đôi cánh khổng lồ khép lại trước thân mình. Thiên sứ chống tay lên quyền trượng, đôi mắt nhắm nghiền, đầu cúi thấp, đứng yên lặng. Gương mặt bị khắc họa một cách mơ hồ, dưới ánh sáng trắng đục của mặt trời, càng toát lên vẻ thánh khiết và tĩnh lặng.
Tô Đường nhìn chằm chằm vào bức tượng thiên sứ khổng lồ ấy.
Nó quá cao, khuôn mặt hơi cúi xuống gần như chìm trong tầng mây, không thể nhìn rõ. Cô cũng không thể nhớ mình đã từng thấy nó ở đâu.
Nhưng… nó lại mang đến một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Chỉ nhìn vài giây, Tô Đường đã thu lại ánh mắt.
So với cảm giác quen thuộc không rõ ràng kia, thứ thu hút sự chú ý của cô hơn là những lễ vật đặt trước bức tượng.
Những khay trái cây tươi được sắp xếp ngay ngắn, vỏ quả vẫn còn vương chút hơi nước sau khi rửa sạch, chứng tỏ chúng vừa được hái và vận chuyển đến đây mỗi ngày.
Đói khát, kiệt quệ, ánh mắt Tô Đường dán chặt vào những khay trái cây, đến mức đôi mắt cũng ánh lên sắc xanh thèm thuồng.
“Này! Cậu đang nhìn bức tượng của thiên sứ cai quản tinh tú và thiên thể, Uriel.”
Giọng nói đột nhiên vang lên phía sau khiến cô giật mình. Người đó dường như hiểu lầm ánh mắt quá mức nóng bỏng của cô dành cho bức tượng.
“Sao hả? Có phải cậu đã bị sự vĩ đại của Uriel đại nhân làm chấn động không?”
Tô Đường theo phản xạ nghiêng đầu, nhưng ngay lập tức bị ánh sáng lấp lánh làm chói mắt.
Người nói chuyện là một thiếu niên tóc xoăn, da trắng nõn, trông béo tròn đầy đặn. Quan trọng hơn là cậu ta ăn mặc cực kỳ xa hoa.
Từng chiếc vòng vàng, trang sức lấp lánh trên người phản chiếu ánh nắng mặt trời, khiến cậu ta trông chẳng khác gì một nguồn ô nhiễm ánh sáng di động.
Tô Đường nhìn chằm chằm vào tên nhóc nhà giàu lấp lánh kia, rồi lại sờ túi áo rỗng tuếch của mình, trong lòng lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt nghèo khó.
Từ khi xuyên đến thế giới này, cô đã lang thang suốt năm ngày, suýt nữa thì chết đói ngoài đường. Bụng thì réo loạn, túi thì rỗng không, sạch sẽ đến mức còn sáng bóng hơn cả khuôn mặt cô.
Vậy mà lại có người đeo vàng đầy người, nhởn nhơ chạy khắp nơi.
Tên nhóc béo trông có vẻ khá hòa đồng, chẳng hề bận tâm đến bộ dạng nghèo khổ của Tô Đường, rất tự nhiên bắt chuyện với cô.
“Tôi đã đến Thánh Quang Tinh và tận mắt nhìn thấy bản thể của Uriel đại nhân đấy.” Cậu ta nhướng mày, vẻ mặt đầy tự hào khi nhắc đến điều đó.
“Thật ra, bức tượng này còn không lớn bằng một ngón tay của Uriel đại nhân đâu. Những ai chưa từng đến Thánh Quang Tinh thì không thể nào tưởng tượng được sự vĩ đại của ngài ấy.”
“Mà cũng phải thôi, chưa từng gặp Uriel đại nhân cũng là chuyện bình thường.”
“Dù sao thì không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy một Siêu Phàm chủng cấp truyền kỳ. Trong toàn bộ dân số Tinh Tế, số người từng thấy tận mắt chỉ chiếm không quá 0,001%. Ở một nơi hẻo lánh như Bạch Hằng Tinh của chúng ta, số lượng Siêu Phàm chủng rất ít, ngay cả Siêu Phàm chủng cấp B cũng hiếm thấy, chứ đừng nói đến cấp truyền kỳ.”
Đám người xếp hàng vẫn đang chậm rãi di chuyển.
Tô Đường nuốt khan, cổ họng khô rát…
Cô rũ mắt, im lặng lắng nghe tên thiếu gia khoác lác, từ những câu chữ vụn vặt mà thu thập thêm thông tin về thế giới này.
Đây đã trở thành một thói quen của cô.
Là một kẻ không có hộ khẩu, cô không có bất kỳ chứng nhận danh tính nào. Tất cả hiểu biết của cô về thế giới này đều dựa vào quảng cáo điện tử và những cuộc trò chuyện rải rác trên đường. Chỉ trong vài ngày, cô đã có một nhận thức đại khái về nơi này.
Thế giới này hoàn toàn khác với Trái Đất.
Nó vừa có nền công nghệ phát triển cực cao, lại vừa tồn tại những thế lực siêu nhiên. Ngoài loài người, thế giới này còn tồn tại những sinh vật siêu phàm và dị chủng khác.
Ở đây, trở thành một “Thức Tỉnh giả” là niềm tự hào của mỗi người. Song hành với Thức Tỉnh giả chính là “Siêu Phàm chủng”.
Thức Tỉnh giả có thể ký kết khế ước với Siêu Phàm chủng, nhận được một phần sức mạnh phi nhân loại từ họ, dùng để chống lại những Siêu Phàm chủng đã sa đọa và những dị thú hung bạo.
Ngược lại, Siêu Phàm chủng trưởng thành nhờ vào việc hấp thu sức mạnh tinh thần của con người.
Nghe có vẻ giống một mối quan hệ cộng sinh.
Phần lớn trường hợp, đúng là như vậy.
Nhưng…
Cách mà con người ở thế giới này đối xử với những Siêu Phàm chủng cấp cao, so với việc xem họ là bạn đồng hành, thì lại càng giống như – kính sợ thần linh.
Những Siêu Phàm chủng cấp cao xuất thân từ các truyền thuyết cổ xưa của nhân loại, là những sinh vật thần thoại chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng kỳ ảo. Họ được phân thành chín trận doanh dựa trên khuynh hướng thiện – ác, trật tự – hỗn loạn của bản chất.
Một số được dân chúng toàn tinh hệ tôn thờ và kính ngưỡng, một số khác lại bị sợ hãi và căm ghét.
Tên nhóc mập nhắc đến vị Uriel nào đó, hẳn là thuộc nhóm được thờ phụng. Nhưng vào lúc này, trong lòng Tô Đường, không có gì quan trọng bằng một cái bánh nướng nóng hổi.
Đói quá rồi!
Tên nhóc mập không hề nhận ra sự thiếu kiên nhẫn của cô, vẫn hào hứng thao thao bất tuyệt. Nói xong, cậu ta còn vô cùng nhiệt tình vỗ vỗ vai cô, ánh mắt tràn đầy khích lệ: “Nhưng mà này, cậu không phải hoàn toàn không có cơ hội đâu. Nếu cậu vượt qua bài kiểm tra thiên phú, thi vào Học viện Liên Bang và trở thành Thức Tỉnh giả cấp cao, biết đâu sau này cũng có cơ hội lên tàu vũ trụ, đến Thánh Quang Tinh để diện kiến Uriel đại nhân.”
Tô Đường uể oải như một cây cải muối, lười biếng hé mắt: “Tôi đến gặp hắn làm gì?”
“Hả?” Nhóc mập ngẩn người. “Cậu nhìn chằm chằm bức tượng đến mức mắt cũng phát sáng rồi, chẳng phải vì sùng bái Uriel đại nhân sao?”
Làm sao có người khi đứng trước tượng thần Uriel mà trong lòng lại không dâng lên niềm kính ngưỡng từ tận đáy lòng chứ?!
Tô Đường: “…”
Rõ ràng cô đang nhìn mấy cái khay hoa quả được bày phía trước tượng mà?!
Cô quay sang, lạnh lùng buông một câu: “Không sùng bái. Không quen biết. Không biết là ai. Không hứng thú.”
“Cậu sao có thể như vậy?!”
Vẻ mặt nhiệt tình của nhóc mập lập tức sụp xuống, bĩu môi đầy bất mãn: “Sau khi Đường Chủ biến mất, chính Uriel đại nhân đã luôn trấn thủ trung tâm Thánh Quang Tinh, thay con người bảo vệ thế gian. Ngay cả Bạch Hằng Tinh này năm xưa cũng là nhờ Đường Chủ và Uriel đại nhân cứu vớt. Nếu không có ngài ấy, chúng ta đã sớm chết sạch rồi!”
Đường Chủ?
Tô Đường sững người. Cái tên này… nghe có vẻ quen quen. Cô cúi đầu, nhíu mày, cố gắng suy nghĩ trong vài giây.
Nhưng đáng ghét thật, cô đói quá rồi. Não bộ cô bây giờ giống như một mặt kính nhẵn thín bị ai đó cầm bàn ủi là phẳng. Những mảnh ký ức lướt qua bề mặt trơn bóng ấy, không để lại một chút dấu vết nào.
Tô Đường lập tức từ bỏ việc động não, quay sang nhìn tên nhóc lắm lời: “Đường Chủ và Uriel là ai?”
Do thiếu nước trầm trọng, giọng cô khàn đặc, giống như tiếng giấy nhám cọ lên mặt bàn.
Nhóc mập vốn tên là Vương Phú Quý — suýt nữa thì bị dọa giật nảy người. Hắn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của thiếu nữ, không hiểu sao bỗng dưng có chút chột dạ.
Nhưng cảm giác kỳ lạ đó nhanh chóng bị sự kinh ngạc lấn át. Nhóc mập gần như sụp đổ.
“Ngay cả Uriel đại nhân và Đường Chủ mà cậu cũng không biết?! Cậu là dân bản địa lạc hậu di cư từ hang động dưới lòng đất hay tinh cầu hoang dã nào đến đây sao?”
Tô Đường, người vừa mới bị gọi là “dân bản địa lạc hậu”: “…?”
Sau khi than trời trách đất xong, nhóc mập vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Hơn một ngàn năm trước, dị chủng xâm lược. Đường Chủ đã ký kết khế ước với Siêu Phàm chủng, xoay chuyển tình thế nguy nan, trở thành cứu tinh của nhân loại. Mà Uriel đại nhân chính là Siêu Phàm chủng mà ngài ấy ký khế ước.”
“Khi Bạch Hằng Tinh bị đám Sa Đọa chủng xâm chiếm, Liên Bang đã hoàn toàn từ bỏ nơi này. Chính Đường Chủ và Uriel đại nhân đã cứu Bạch Hằng Tinh. Nếu không có Uriel đại nhân, Bạch Hằng Tinh đã sớm biến mất khỏi bản đồ của Liên Bang rồi.”
Cậu ta thành kính nhìn lên bức tượng thiên sứ khổng lồ, đôi mắt lấp lánh.
“Bức tượng Thiên Sứ Tinh Thần này là do cư dân Bạch Hằng Tinh xây dựng để tỏ lòng biết ơn Uriel đại nhân. Ban đầu, tượng của Đường Chủ được đặt phía trước Uriel đại nhân, nhưng về sau lại bị…”
Giữa chừng, cậu ta bỗng im bặt, giống như bị ai đó bóp nghẹn cổ họng. Dường như vừa vô tình chạm đến một điều cấm kỵ nào đó.
Nhưng Tô Đường chẳng mấy bận tâm.
Những câu chuyện thần thần bí bí này cô không hứng thú, cô chỉ quan tâm đến bữa ăn đầu tiên sau năm ngày nhịn đói, chính la mâm hoa quả trên tế đàn.
Hàng người đang dần di chuyển về phía tế đàn.
Trước bức tượng thiên sứ trắng tinh, một bàn tế trắng muốt đầy ắp trái cây, được bày biện trên những chiếc lá xanh thẫm, điểm xuyết thêm những bông hoa tươi.
Rõ ràng ban tổ chức chưa bao giờ nghĩ sẽ có kẻ to gan dám nhắm đến lễ vật dâng tế, chỉ đơn giản dùng một sợi dây đỏ quây lại thành hàng rào mang tính trang trí.
Hàng người xếp hàng đang di chuyển dọc theo hàng rào, chỉ cần đưa tay ra, cô có thể với tới quả gần nhất.
Đó chính là mục tiêu hôm nay của Tô Đường.
Thật ra, suốt mười mấy năm sống trên đời, trừ những lúc phá phách trong game, bình thường cô vẫn luôn là một công dân tuân thủ pháp luật.
Nhưng cái thời đại Liên Bang này quản lý quá nghiêm ngặt, đến mức không chừa lấy một kẽ hở để cô len vào.
Là một người không có hộ khẩu, ngay cả khi cô muốn tìm một công việc không lương, chỉ cần có cơm ăn và chỗ ngủ thôi, cũng bị yêu cầu phải cung cấp số thứ tự thân phận!
Ở đây, thậm chí một chỗ tuyển lao động chui cũng không có!
Trong suốt mấy ngày qua, cô đã thử tìm việc đến chín mươi chín lần, nhưng bị từ chối đến chín mươi tám lần.
Những công việc tử tế thì không cần cô, còn những nơi dám nhận cô… thì đều không phải nơi tử tế.
Lần duy nhất không bị từ chối là khi cô đụng phải một nhóm lừa đảo. Nếu không phải phản ứng nhanh, chạy thoát kịp thời, e là giờ này đã chẳng còn đứng đây nữa rồi.
Sau nhiều ngày lang thang đói khát trên phố, Tô Đường đã nhắm vào mâm hoa quả trên bàn tế.
Mỗi ngày, người ta đều thay mới lễ vật trên bàn tế, những mâm hoa quả cũ sẽ bị dọn đi và xử lý như rác thải.
Trái cây để một ngày sẽ không hỏng, nhưng dù chưa bị thối rữa, với mức độ mê tín của cư dân tinh cầu này, chẳng ai dám ăn lễ vật đã bị dọn xuống.
Bọn họ tin rằng ăn hoa quả đã dâng cúng là một sự xúc phạm đối với Thiên Sứ Tinh Thần.
Lãng phí quá mức!
Với tư cách là một thế hệ trẻ của thời đại mới, nguyên tắc của Tô Đường chính là tuyệt đối không lãng phí dù chỉ một hạt gạo! Thế nên, cô quyết định thay mặt nhân dân Liên Bang âm thầm chuộc lại tội lỗi lãng phí lương thực này!
Ban đầu, cô dự định chờ nhân viên dọn lễ vật rời đi, rồi lén bám theo đến bãi rác để nhặt đồ.
Nhưng không ngờ, bãi rác hỗn loạn ngoài sức tưởng tượng.
Độc thân, thiếu nữ, không có hộ khẩu, ba yếu tố này cộng lại, đừng nói đến chuyện tranh giành thức ăn, ngay cả bản thân cô cũng có nguy cơ trở thành con mồi của người khác.
Sau khi đánh giá lại năng lực chiến đấu của mình, Tô Đường đành lặng lẽ quay về.
Giờ ngay cả nhặt rác cũng phải giành thế chủ động mới có tiền đồ.
Thế là, cô đến đây để làm “người ở đầu nguồn”!
Khi hàng người sắp đến gần bức tượng, Tô Đường nhanh chóng ra tay, chộp lấy trái cây gần nhất.
Hành động cực kỳ dứt khoát, nhanh như chớp.
Cô cúi đầu nhìn quả trong tay. Một quả đỏ rực, nhỏ hơn trứng bồ câu một chút, trông giống cà chua bi nhưng lại có hoa văn tinh xảo như vảy rắn.
Cô lập tức cắn một miếng, nước quả ngọt thanh tràn vào khoang miệng, làm dịu đi cổ họng khô khốc.
Rõ ràng quả rất nhỏ, nhưng điều kỳ lạ là cảm giác no bụng cực kỳ mạnh, ngay lập tức trấn an cái dạ dày đang nổi loạn.
Tô Đường như được hồi sinh.
Trước đây cô chưa từng trải qua cảm giác đói, bữa nào cũng có gà rán với Coca. Bây giờ mới hiểu ra, được ăn no là một chuyện đáng quý biết bao.
Khi cô còn đang cảm động rưng rưng vì biết ơn lương thực, một tiếng hét kinh hãi bỗng vang lên bên tai.
“Cậu, cậu, cậu—”
Tô Đường quay đầu, thấy nhóc mập đang run rẩy chỉ vào mình, mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.
Cô nhanh tay nhét một quả trái cây vào cái miệng đang há to kia, “Ai gặp thì có phần.”
Nhóc mập còn chưa kịp nói gì, quả đã trượt xuống cổ họng theo một đường thẳng tắp!
Cậu ta lập tức gào lên một tiếng chói tai!
“A a a a a!!!”
Cậu ta vừa ăn lễ vật của Uriel đại nhân!!
Tô Đường nhanh chóng bịt miệng cậu ta lại, nhướng mày: “Nhỏ tiếng thôi! Cậu muốn cho cả thiên hạ biết cậu vừa ăn trái cúng hả?”
“Ưm ưm!” Nhóc mập nước mắt lưng tròng, ánh mắt đầy căm phẫn trừng cô.
Tô Đường còn đang suy nghĩ xem làm sao để cậu ta im miệng thì bỗng nhiên vai cô bị đè xuống, một cơn lạnh sống lưng lan khắp cơ thể.
Cô chậm rãi quay đầu lại.
Hai gã lực lưỡng đứng ngay sau lưng cô, ánh mắt đầy địch ý. Bàn tay to như cái quạt vỗ lên vai cô, vẻ mặt dữ tợn, bắp tay to bằng cả đùi.
Bọn họ mà đánh cô ba phát, e là cô phải đi làm lễ cầu siêu luôn.
Áp lực từ ánh mắt của bọn họ vô cùng nặng nề, giọng nói trầm thấp vang lên: “Buông thiếu gia ra!”
Tô Đường: “…??” Thiếu gia?
Ra ngoài còn mang theo vệ sĩ, hèn gì nhóc mập này dám nghênh ngang như một cái tủ vàng di động!
Cô lập tức thả tay, vỗ vai cậu ta một cái, cười cười: “Người anh em, hiểu lầm! Hiểu lầm thôi mà!”
*
Trên chiến hạm vũ trụ, một nhóm thiếu niên nam nữ vóc dáng cao ráo đang quan sát màn kịch náo loạn này.
Bọn họ đều mặc quân phục đen, trên ngực áo thêu hình đại bàng trắng giương cánh nhìn lên bầu trời. Đó là huy hiệu của Học viện Trung ương Liên Bang.
“Hừ.”
Trước màn hình giám sát, một tiếng cười khẩy vang lên. Thiếu niên tóc vàng cao ráo khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn vào màn hình theo dõi thời gian thực. Mái tóc vàng óng của hắn được chăm sóc rất tốt, mềm mại sáng bóng. Gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười chế nhạo đầy cay nghiệt.
“Đám rác rưởi hạ đẳng của tinh cầu cấp thấp. Đến cả lễ vật dâng Thiên Sứ Tinh Thần mà cũng dám ăn trộm.”
“Mỗi năm phân bổ chỉ tiêu tuyển sinh cho đám tinh cầu cấp thấp này đúng là lãng phí tài nguyên của Liên Bang.”
“Dù có thức tỉnh, Siêu Phàm giả của tinh cầu cấp thấp cũng chỉ là tầng đáy trong bảng thiên phú. Chiêu mộ bọn họ chỉ làm giảm tiêu chuẩn của trường.”
“Cử người đến Bạch Hằng Tinh tuyển sinh, đúng là phí thời gian.”
“Nếu biết trước phải đến đây xem cá tạp diễn trò, tôi đã từ chối chuyến khảo sát thực địa lần này rồi.”
“Ai bảo địa điểm phục sinh của Siêu Phàm chủng cấp A+ lại ngay trên Bạch Hằng Tinh này.” Người bên cạnh nhún vai.
“Địa điểm khảo hạch thực chiến của chúng ta trùng với khu tuyển sinh đặc biệt của tinh cầu cấp thấp mà Liên Bang phân bổ. Năm nay chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt của trường vẫn chưa hoàn thành. Đám lão già bên bộ giáo vụ lười nhác, tiện tay ném nhiệm vụ này cho đội gần nhất thôi.”
“Lần này thực sự là Siêu Phàm chủng cấp A+ phục sinh sao? Trường nghĩ gì mà cử chúng ta đến xử lý? Đó là cấp A+ đấy!”
“Không chỉ có chúng ta. Các học viên từ những học viện quân sự khác cũng đến. Đây hẳn là một cuộc diễn tập thực chiến quy mô lớn.” Cô gái tóc dài đứng bên cạnh lên tiếng, giọng điệu trầm ổn.
Vừa nói, ánh mắt cô dừng lại trên màn hình giám sát, chợt trầm giọng: “Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Đương nhiên là không đúng rồi.” Lệnh Dĩ Châu khẽ cười lạnh, bên dưới đôi mắt xanh lam là sự kén chọn và kiêu ngạo bẩm sinh của dòng dõi quý tộc.
“Theo thông lệ, trường học tiếp nhận Siêu Phàm chủng sẽ được ưu tiên quyền ký khế ước với nó. Nhiều học viện quân sự tham gia thế này, mà chỉ có một Siêu Phàm chủng, cuối cùng phân chia thế nào?”
Thiếu niên bên cạnh uể oải lên tiếng: “Dĩ Châu, đừng nói đến quyền sở hữu nữa. Chúng ta có thể đối phó với một Siêu Phàm chủng cấp A+ hay không còn chưa chắc. Lần diễn tập này cũng điên rồ quá rồi? Ai nghĩ ra cái kế hoạch này vậy?”
“Tôi nói không đúng là ám chỉ cô ta.” Bạch Nguyệt chỉ vào màn hình giám sát, ánh mắt bất lực nhìn đồng đội.
Trên màn hình, một cô gái tóc đen buộc cao xuất hiện. Cô ta trong gầy yếu vô cùng, môi trắng bệch, tóc có phần rối tung.
Quần áo trên người bị thứ gì đó rạch ra vài lỗ, đầy bụi bẩn, trông chẳng khác nào một nhân vật quần chúng bị nhấn chìm trong đám đông, hoàn toàn không có gì nổi bật.
Thực tế, nếu không phải vì cô ta động vào lễ vật của Ngài Uriel, hệ thống AI của Tàu Chiến Thiên Khải cũng chẳng thèm ghi nhận.
“Có gì kỳ lạ chứ? Không phải chỉ là một dân nghèo từ tinh cầu rìa ngoài thôi sao?”
Bạch Nguyệt chậm rãi nói: “Tình trạng của cô ta cho thấy đã lâu rồi không có đủ thức ăn và nước sạch. Nhưng… những người dân nghèo không đủ điều kiện sinh hoạt cơ bản sẽ có cảnh giác cao hơn người khác, đồng thời cũng nhát gan hơn. Thế nhưng cô ta…”
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô gái trên màn hình: “Không có chút dáng vẻ nào của một kẻ nhặt rác. Trực giác mách bảo tôi rằng, cô ta không giống một kẻ lang thang chút nào.”
Lệnh Dĩ Châu lại cười lạnh: “Vậy thì sao? Cùng lắm là một kẻ vừa hèn hạ vừa liều lĩnh hơn những dân nghèo bình thường thôi. Dám lấy cả lễ vật dâng lên Siêu Phàm chủng huyền thoại, dù có thức tỉnh thiên phú, cũng sẽ chẳng có Siêu Phàm chủng nào muốn ký khế ước với cô ta. Những kẻ như vậy nên bị liệt vào danh sách đen của liên minh các học viện, vĩnh viễn không được tuyển chọn.”
Với tư cách là nhóm hỗ trợ giám sát kỳ thi, bọn họ có quyền loại trừ những ứng viên không phù hợp.
Bạch Nguyệt mở màn hình: “Nhìn cái này đi.”
Mọi người nhìn vào màn hình, lập tức hít vào một hơi lạnh.
AI đã quét qua dữ liệu cơ thể của cô gái kia, cột bên phải dày đặc những chỉ số sinh lý màu đỏ khiến bọn họ khẽ nín thở.
Đói khát, mất nước… thiếu hụt đủ loại chất dinh dưỡng… Thêm vào đó, thể chất cực kỳ kém, cả sức mạnh lẫn độ dẻo dai của cơ bắp đều không đạt mức trung bình của Liên Bang. Đây là hậu quả của tình trạng suy dinh dưỡng kéo dài.
Bạch Nguyệt liếc nhìn Lệnh Dĩ Châu: “Nếu cậu ở trong tình cảnh của cô ta, chưa chắc đã làm được tốt hơn. Ngài Uriel đã ngủ say nhiều năm, căn bản sẽ không đụng đến lễ vật này. Nếu cậu báo cáo để đưa cô ta vào danh sách đen, chẳng khác nào cắt đứt cơ hội đổi đời của cô ta khi thi đậu vào học viện hàng đầu.”
“Chậc, cậu còn là một Siêu Phàm giả hệ Quang Minh đấy.” Lệnh Dĩ Châu nhếch môi cười mỉa mai: “Cậu đoán xem, tại sao những năm gần đây Ngài Uriel ngày càng ít phản hồi với Liên Bang?”
“Chính vì có những kẻ nghèo hèn và vô đạo đức như thế này tồn tại, nên Ngài ấy mới ngày càng thất vọng với Liên Bang.”
“Lận Như Ngọc, cậu nói có đúng không?”
Nói xong, Lệnh Dĩ Châu hơi nghiêng đầu, hất cằm về phía chiếc ghế sô pha phía sau, tìm kiếm sự đồng tình.
Trên sô pha, một thiếu niên lạnh lùng như ngọc ngồi yên lặng. Đôi mắt rũ xuống, ngón tay thon dài kẹp lấy một cuốn sách, chăm chú đọc.
Bìa sách được in chìm bằng chữ vàng: “Đường Chủ truyền kỳ”.
Nghe thấy đồng đội gọi tên, cậu ta thậm chí không thèm ngẩng đầu, chỉ hờ hững đáp lại: “Nhàm chán.”
“Cậu vẫn còn đọc cuốn sách giả đó sao?” Lệnh Dĩ Châu liếc nhìn bìa sách, đảo mắt đầy chán ghét: “Anh trai cậu đã vậy thì thôi, ngay cả cậu cũng bị ảnh hưởng à? Nhà họ Lận các người ai cũng điên cả. Hết người này đến người khác mắc chứng hoang tưởng, hao tâm tổn trí truy đuổi một nhân vật cổ đại trong lịch sử.”
Cáo già nhà họ Lận, rõ ràng thủ đoạn và năng lực đều vô song, nhưng lại mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng.
Từ khi còn niên thiếu, hắn ta đã điên cuồng tìm kiếm dấu vết của Đường Chủ, mê muội tin rằng mình đã tận mắt nhìn thấy sự tồn tại huyền thoại ấy.
Nhưng thực tế, Đường Chủ đã mất tích gần một nghìn năm.
Con người không thể sống lâu như vậy. Dù bà ấy từng là truyền thuyết của một thời đại, thì bây giờ cũng đã sớm hóa thành tro bụi.
Mọi người đều cho rằng Lận Đình Châu đã phát điên.
Vậy mà ngay cả Lận Như Ngọc cũng bị hắn ảnh hưởng, ngày ngày chìm đắm trong việc thu thập tư liệu, truy tìm dấu vết của Đường Chủ.
Lệnh Dĩ Châu giật lấy cuốn sách trong tay cậu ta, nhướng mày: “Chương ‘Tân Kỷ Nguyên của Đường Chủ’ trong lịch sử bắt buộc 12 năm giáo dục vẫn chưa đủ cho cậu học thuộc sao? Mấy cuốn sách giả cổ bịa đặt này, một ngày tôi có thể chế ra cả chục bản. Đừng nói với tôi là cậu cũng giống anh trai mình, tin rằng Đường Chủ vẫn còn sống?”
Lận Như Ngọc không biểu lộ cảm xúc, giật lại cuốn sách từ tay hắn. Cậu bình tĩnh lấy ra một chiếc khăn tay, lau sạch bìa sách nơi bị Lệnh Dĩ Châu chạm vào từng chút một.
“Tôi không giống anh ta.” Khóe môi cậu ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười châm biếm: “Một kẻ điên trong nhà họ Lận là đủ rồi.”
“Còn bảo là mình không điên? Cậu nhìn dáng vẻ lúc này của mình xem có bình thường không?”
Lệnh Dĩ Châu nhìn cậu ta nghiêm túc lau bìa sách, đặc biệt là hai chữ “Đường Chủ” trên đó, khóe miệng khẽ co giật.
Thiếu niên vẫn đang tranh luận, trong khi video giám sát phía sau tiếp tục truyền dữ liệu một cách lặng lẽ.
Trên màn hình, cô gái tóc đen khẽ quay đầu nhìn vệ sĩ, mái tóc đuôi ngựa dài vẽ nên một đường cong mềm mại trong không trung.
Những lọn tóc đen mượt lướt qua đôi cánh của bức tượng thiên sứ.
[Đinh!]
Ở một vùng tinh vực xa xôi cách hàng vạn năm ánh sáng, một đôi cánh trắng muốt khẽ rung lên.
Giữa những vì tinh tú vây quanh, thiên sứ đang say ngủ chậm rãi mở mắt, nơi đáy mắt lóe lên một tia vàng rực.
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng thần thánh cuộn trào như những con sóng, lan rộng chỉ trong nháy mắt, quét ngang vài tinh vực!
Một học viên của Học viện Quân sự Trung ương, người đang sợ hãi quan sát cuộc cãi vã giữa Lệnh Dĩ Châu và Lận Như Ngọc lại vô tình bắt gặp ánh sáng vàng lấp lánh nơi khóe mắt.
Hắn quay đầu lại, khó hiểu nhìn qua cửa sổ khoang tàu. Ngay lập tức, đôi mắt hắn trợn trừng, hít mạnh một hơi lạnh.
“Đó là… cái gì?”
Cả Lệnh Dĩ Châu và những người khác cũng bị thu hút, theo bản năng nhìn ra ngoài chiến hạm.
Bạch hồng quán nhật.
Ánh sáng chói lóa như cầu vồng trắng xuyên thẳng trời cao.
Bầu trời vốn mang sắc sương trắng của Bạch Hằng Tinh giờ đây bị ánh sáng vàng kim rực rỡ xuyên qua, tựa như một mặt trời mới sắp rơi xuống từ thiên không.
Đồng thời, trong tâm trí mọi Siêu Phàm giả hệ Quang Minh – những người sở hữu huyết mạch mạnh mẽ nhất, cũng dấy lên một cảm xúc cuộn trào dữ dội.
Dù cách nhau hàng tỷ năm ánh sáng, vào cùng một khoảnh khắc, ở nhiều địa điểm khác nhau, tất cả người thức tỉnh hệ Quang Minh đều đồng thời cảm nhận được… Một cảm xúc kích động đến sôi trào từ tận sâu trong huyết mạch.
“Là Ngài Uriel! Ngài đã thức tỉnh!”
“Rầm!”
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một quân nhân mặc quân phục cấp cao sải bước tiến vào từ cánh cửa thép lạnh lẽo.
Dáng người hắn thẳng tắp, đôi mắt như tinh tú rực sáng. Cả cơ thể tỏa ra hào quang nhàn nhạt màu sữa, một con chim ánh sáng trắng lượn vòng quanh hắn.
“Thượng Tướng!”
Những thiếu niên trên chiến hạm lập tức chào theo nghi thức quân đội.
Nhưng người đàn ông không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại, cảm ứng liên kết với Thiên Đường Điểu là Siêu Phàm chủng hệ Quang Minh mà hắn đã ký khế ước. Lắng nghe ý chỉ đến từ vị quân vương đang ngồi trên vương tọa Quang Minh.
“Thần đang triệu hồi—” Đôi mắt hắn mở bừng!
Ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm xuyên thẳng bầu trời, giọng nói trầm ổn nhưng không thể kìm nén kích động. Chỉ thốt ra một chữ:
“Đường.”
***