Yến Lang Quân – Phiên ngoại 7

Tuyến thời gian giả định: Tiểu thanh mai từ trên trời rơi xuống (2)

***

Kể từ lần thả diều hôm đó, Yến tiểu lang quân dần nhận ra A Đường là một tiểu cô nương gan to bằng trời.

Nói cô bé không hiểu lễ nghi thì còn nhẹ, căn bản là coi quy củ như không tồn tại.

Những việc trộm cắp vặt làm không ít, tỷ như lén lấy khăn tay của cậu, hay thừa lúc không ai để ý lẻn vào nhà bếp trộm vài miếng bánh. Còn có cả chuyện, nhân lúc mọi người sơ ý mà leo tường trèo cây như chẳng có gì lạ. Một lần, khi trời nhá nhem tối, thậm chí tiểu cô nương còn trèo tường vào tận Thừa Uyên Viện của cậu, lúc ấy Yến Nguyên Chiêu đang ở sân đọc sách, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp một đôi mắt linh động ẩn trong bức tường phủ đầy hoa.

Continue reading

Yến Lang Quân – Phiên ngoại 6

Tuyến thời gian giả định: Tiểu thanh mai từ trên trời rơi xuống (1)

***

Khi Yến Nguyên Chiêu mười hai tuổi, trong phủ đón về một muội muội.

Thì ra năm xưa, Tần nương tử người cùng phụ thân hắn học đàn dưới một sư môn, sau khi gieo mình xuống nước lại không chết, mà lưu lạc nơi tha hương, sinh hạ một đứa bé. Nửa năm trước, Tần nương tử lâm bệnh qua đời, để lại một bức tuyệt bút thư, nhờ người mang theo đứa bé cùng thư gửi đến kinh thành, tìm đến phủ Công chúa.

Continue reading

Yến Lang Quân – Phiên ngoại 5

Phiên ngoại: Chuyện thường nhật sau khi thành thân (4)

***

Tiếng tỳ bà của Lạc nương tử mỗi lúc một thêm u uẩn dịu dàng, ánh mắt rơi trên thiếu niên áo xanh cũng càng lúc càng nhu hòa.

Yến Nguyên Chiêu liếc sang bên cạnh, thấy trong mắt A Đường lấp ló nụ cười, đang cùng Lạc nương tử đối diện đưa tình.

Hắn chẳng còn tâm trí đâu nghe đàn nữa, bàn tay đặt dưới rèm bàn bất chợt siết lấy cổ tay nàng, không mạnh không nhẹ, chỉ là một cái bóp cảnh cáo.

Continue reading

Yến Lang Quân – Phiên ngoại 4

Phiên ngoại: Chuyện thường nhật sau khi thành thân (4)

***

Trước đây, những tưởng tượng và yêu cầu của Yến Nguyên Chiêu đối với thê tử chỉ có hai điều: một là hắn thích, hai là người đó phải nghe lời hắn. Năm hai mươi tư tuổi, hắn gặp Thẩm nương tử, nàng đại để đã đáp ứng được hai điều này, thế là hắn cưới nàng, nào ngờ lại ngã một cú đau điếng.

Về sau gặp lại tiểu lừa đảo kia, hắn bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, để giữ nàng bên mình, đành phải bỏ đi điều kiện thứ hai.

Continue reading

Yến Lang Quân – Phiên ngoại 3

Phiên ngoại: Chuyện thường nhật sau khi thành thân (3)

***

Sắp đến kỳ thi mùa xuân, không ít sĩ tử từ khắp nơi đổ về kinh thành ứng thí, lui tới cửa các bậc công khanh quyền quý, dâng tập, cầu kiến, mong được người có địa vị để mắt tới, tiến cử cho quan chủ khảo, hòng giành được cơ hội cầm chắc phần thắng.

Hôm ấy, có một vị thiếu niên họ Dư đến bái kiến Yến tể tướng.

Continue reading

Yến Lang Quân – Phiên ngoại 2

Phiên ngoại: Chuyện thường nhật sau khi thành thân (2)

***

Làm Tể tướng phu nhân, khó tránh khỏi phải tham dự một số trường hợp xã giao, kết giao với các quý nhân trong kinh. Nhưng tính tình của Yến tướng vốn chẳng ưa giao tiếp, lại sợ những cuộc xã giao phiền toái nhàm chán ấy khiến A Đường chán ngán, nên toàn quyền làm chủ, nhất loạt từ chối thay nàng.

Chỉ có vài lần, tỷ như cùng nhau đến Yến phủ bái kiến tổ phụ, cũng chỉ là ứng phó qua loa.

Continue reading

Yến Lang Quân – Phiên ngoại 1

Phiên ngoại: Chuyện thường nhật sau khi thành thân (1)

***

Yến Nguyên Chiêu xưa nay làm quan cần mẫn, sau khi bước chân vào hàng ngũ tể tướng, lại càng thêm chăm chỉ. Nhưng cho dù công vụ chất chồng, hắn vẫn xử lý đâu ra đó, thong dong rành rẽ. Giữa trăm công nghìn việc, vẫn có thể chừa ra thời gian để bầu bạn cùng thê tử. Điều này đương nhiên liên quan đến việc năng lực cao, hiệu suất tốt, lại ít xã giao lui tới, mọi sự đều theo ý mình của hắn.

Song theo quan sát của A Đường, còn có một nguyên nhân trọng yếu nữa, đó là…Yến Nguyên Chiêu không thích ngủ. 

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 13

Hồi thứ mười ba

Sát chiêu đến quá đột nhiên, Thạch Chân còn chưa kịp phản ứng thì món đồ gỗ trên vai đã “rầm” một tiếng vỡ vụn, ánh bạc chói lòa đã tới sát trước mắt.

Thạch Chân theo phản xạ bản năng chắp hai tay lại, định thi triển chiêu ‘tay không đoạt đao sắc — đoạt — đoạt cái búa ấy!

Thứ bị kẹp giữa hai lòng bàn tay nàng, căn bản không phải là binh khí sắc bén nào cả, mà là một con cá bạc ánh lên lấp lánh, đôi mắt cá chết trợn trừng, cái miệng mấp máy khép mở, thậm chí còn chưa chết hẳn.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 20

Chương 20: Tòa nhà ăn thịt người (16)

***

Căn phòng rất nhỏ, một chiếc giường sáu thước kê sát vào bên trong, ba mặt đều dựa sát tường. Thêm một chiếc bàn dài, một bàn trang điểm nhỏ, hai rương mây xếp chồng lên nhau, ấy là toàn bộ gia sản trong phòng.

Trước giường, màn vải xanh loang lổ vết máu lớn đỏ nâu đến giật mình, đã khô lại thành màu nâu xỉn.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 19

Chương 19: Tòa nhà ăn thịt người (15)

***

Hải Triều chợt hiểu ra, chủ tiệm là người có giọng nói sang sảng, lại chẳng hề hạ thấp giọng khi trò chuyện, những lời vừa rồi của họ, tám chín phần là Lương Dạ đứng ngoài nghe thấy cả rồi.

Thật mất mặt chết đi được! Hai má vừa mới nguội lạnh của nàng lập tức lại bừng bừng nóng rực.

Nào ngờ bà chủ lại còn thêm dầu vào lửa, vừa nhướng mày vừa cười toe toét, nói với Lương Dạ: “Để tiểu lang quân đợi lâu rồi, mau nhìn nương tử nhà cậu xem, mặc bộ này xinh biết bao!”

Continue reading