Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 41

Chương 41

***

Tối qua mưa giông kéo đến ào ạt, sấm sét kinh hồn, nhưng chỉ gầm vang đến canh hai rồi tan.

Mặt trời chói chang nung nấu cả ngày dài, mặt đất bị thiêu đến khô khốc, mà ánh tà dương dường như vẫn chưa muốn rút lui, co lại thành một khối đỏ rực như vàng như lửa, tỏa ra muôn vạn tia sáng rực rỡ. Trên cửa sổ lụa xanh phản chiếu một bóng đỏ, khiến gò má nàng thiếu nữ ngồi yên dưới khung cửa cũng bừng sáng, tăng thêm mấy phần kiều diễm.

“Hôm nay nàng bỗng dưng lại yên tĩnh như thế?”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 10

Chương 10: Tòa nhà ăn thịt người (6)

***

Phu nhân chậm rãi nói: “Đêm nay ban đầu cũng chẳng khác gì thường ngày, dùng xong cơm tối, rửa mặt xong, lang quân lại cùng thiếp đánh hai ván song lục…”

Nàng liếc nhìn Tô Đình Viễn, khóe môi hiện lên một nét e ấp thẹn thùng: “Đánh xong, lang quân đến thư phòng kiểm kê sổ sách, thiếp thấy hơi mệt, bèn gọi nha hoàn đến hầu hạ đi ngủ.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 9

Chương 9: Tòa nhà ăn thịt người (5)

***

Trình Hàn Lân nằm bất động trên đất.

Hải Triều vội chạy đến, định kiểm tra hơi thở của hắn, nhưng Lương Dạ đã nhanh hơn một bước, nói: “Để ta.”

Hắn đưa tay thăm dò: “Vẫn còn thở, chắc không sao đâu.”

Rồi quay sang hỏi Lục Uyển Anh: “Kim châm có mang theo bên người hay không?”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 8

Chương 8: Tòa nhà ăn thịt người (4)

***

Mọi người đều nói không cảm thấy gì bất thường.

Lương Dạ hỏi: “Động như thế nào?”

Hải Triều giơ tay làm động tác, duỗi ra co lại như một con sâu đo: “Giống như vậy.”

Trình Hàn Lân do dự: “Ờ… Hải Triều muội muội vừa mới tỉnh ngủ nên có hơi mơ màng chăng?”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 7

Chương 7: Tòa nhà ăn thịt người (3)

***

Đêm ấy, Hải Triều nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, bên tai cứ văng vẳng tiếng ho khe khẽ của Lương Dạ.

Gió bắt đầu nổi lên bên ngoài, cây hoè trong sân xào xạc lay động, gió lùa qua khe cửa sổ, len vào những kẽ gỗ, lượn quanh rường kèo, nghe như tiếng thở dài ai oán.

Trên giường bên cạnh, Lục Uyển Anh cũng trở mình không ngừng, hiển nhiên vẫn chưa ngủ.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 6

Chương 6: Tòa nhà ăn thịt người (2)

***

Mãi đến bữa tối, chủ nhân Tô phủ vẫn chưa lộ mặt.

Lý quản sự mời bốn người dùng bữa xong thì sai một tiểu đồng đưa họ đến biệt quán trong hậu viên để nghỉ lại.

Tiểu đồng đó khoảng mười bốn mười lăm tuổi, tên là Lý Cát, là con nuôi của Lý quản sự.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 5

Chương 5: Tòa nhà ăn thịt người

***

Cánh cửa mở ra, một lão gác cổng thò nửa người ra ngoài, nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ, lầm bầm như nói với chính mình: “Lại là bọn trừ tà nữa à?”

Chưa kịp đợi họ trả lời, lão đã phẩy tay nói: “Chờ ở phòng gác đi.” Dứt lời thì lắc lư đôi vai, dáng vẻ lười biếng, chậm rãi bước vào phía sau bức tường chắn.

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 4

Chương 4: Thi thể

***

Chính điện lúc này chỉ còn lại hai người là sa môn và Giang Thận.

Sa môn tựa lưng vào vách đá, ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt như đang nhập định, kỳ thực thỉnh thoảng lại hé mắt ra một khe nhỏ, lén quan sát Giang Thận bên đống lửa.

Giang Thận gảy gảy đống lửa rồi bước tới gần y: “À đúng rồi, thiền sư vào mùa hạ năm nay nhập hạ ở thiền tự nào tại kinh sư vậy?”

Continue reading

Mộng hồi Tây Châu – Chương 3

Chương 3: Gặp lại

***

Hải Triều chưa từng thấy Lương Dạ thê thảm đến thế bao giờ. Hắn chỉ mặc một lớp trung y, toàn thân ướt sũng, vạt áo dính đầy bùn đất, còn lấm tấm cả vết máu, dáng đi rất lạ, hình như chân tay bị thương.

Ba năm không gặp, hắn cao hơn trước nhiều, lại gầy hơn, vẻ non nớt thuở thiếu niên đã lui, hiện rõ những đường nét góc cạnh, càng thêm thanh tú thần tuấn.

Continue reading