Kiếm Các văn linh – Chương 61

Chương 61

***

Chiếc hộp gấm màu xanh kia thoạt nhìn thì bình thường, chẳng có gì nổi bật. Thế nhưng quanh nắp hộp lại ẩn hiện một vòng phù văn tím sẫm, rõ ràng là một loại cấm chế cực kỳ lợi hại.

Cấm chế như vậy, xưa nay chỉ dùng để phong ấn vật gì đó vô cùng nguy hiểm!

Những người có mặt trong phòng đều không phải hạng tầm thường thiếu hiểu biết, vừa nhìn thấy chiếc hộp gấm tim không khỏi đập mạnh một nhịp, đến cả hơi thở dường như cũng bị cấm chế kia lôi kéo mà ngưng trệ trong chốc lát!

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 50

Chương 50

***

“Điện hạ, bên kia đã chuyển đồ tới rồi, ngài có thể yên tâm. Ngoài ra, Sài Bảo Lâu khai trương ba tháng, cũng kiếm được kha khá.”

Trong điện không thắp nhiều đèn, ánh sáng mờ tối, ngự thị theo hầu là Ngô Mãn bước vào, hành lễ với chủ nhân đang ngồi trong bóng tối, rồi đặt hai cuốn sổ mỏng lên án thư.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 49

Chương 49

***

Phòng tiếp khách của Thẩm phủ đóng kín cửa sổ, đèn đỏ và đồ trang trí mừng cưới treo từ hôm cưới đến giờ vẫn chưa gỡ xuống, như cũng cảm nhận được không khí căng thẳng trong phòng, chỉ lặng lẽ rũ xuống trong làn gió nhẹ lướt qua, không nhúc nhích.

“Yến ngự sử, chuyện này… sao có thể như vậy được!”

Trong phòng tiếp khách, Thẩm Tuyên đối mặt ánh mắt sắc như dao của Yến Nguyên Chiêu, mặt đầy vẻ chấn kinh và khó hiểu.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 48

Chương 48

***

Thu Minh vừa nói vừa động đến vết thương trên mặt, đau đến nhe răng nhăn mặt. Hắn kể lại tỉ mỉ cảnh tượng khi đó, những hình ảnh nguy hiểm như còn hiện lên trước mắt.

Hôm qua lang quân thành thân, cả phủ vui mừng, hắn và Liên Thư cũng uống thêm vài chén. Sáng sớm hôm nay còn chưa sáng hẳn đã bị người giữ cửa gọi dậy, nói phu nhân muốn ra ngoài, đích danh gọi hai người theo hộ tống.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 47

Chương 47 

***

Một đêm xuân tiêu qua đi, trời vừa hửng sáng.

Trong phòng, nến tàn hương lạnh, vẫn còn sót lại dư vị diễm lệ. Màn la đỏ rủ dài chấm đất bị một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén lên, gương mặt non nớt kiều diễm hiện ra.

Thẩm Nghi Đường đặt chân xuống sàn, chân mềm nhũn, phải lấy lại thăng bằng mới đứng vững được. Nàng bỏ chiếc quạt tròn trong tay xuống, cẩn thận khép kín màn giường, không để hở một khe, rồi xỏ giày vào, lảo đảo bước tới trước gương đồng.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 46

Chương 46

***

Khung cửa sổ phòng tân hôn đóng kín, rèm la đỏ rủ dài tận đất, che khuất mọi cảnh trong màn.

Yến Nguyên Chiêu sai người mang vào thùng tắm, hai người mỗi người một gian rửa sạch. Thẩm Nghi Đường tắm chậm hơn hắn, lúc chui vào màn thì thấy chăn đệm lộn xộn ban nãy đã được thay mới sạch sẽ.

Giường rất rộng, Yến Nguyên Chiêu nằm ngoài, nàng rút người vào trong, ôm lấy tấm chăn lụa mỏng, quay lưng lại phía hắn, lặng lẽ suy nghĩ kế hoạch đêm nay.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 44

Chương 44

***

Đoàn xe rước dâu từ từ lăn bánh trên trục chính đông tây của Chung Kinh, xình xịch, chậm rãi, đi một đoạn lại dừng.

Đại Chu có lệ chặn xe cưới: bất kỳ xe hoa nào cũng sẽ bị người ta chặn lại mấy lần trên đường, phải tặng ít hoa quả, rượu hay tiền mừng để đổi lấy lời chúc tốt đẹp, mới được đi tiếp.

Phủ công chúa rộng tay, rải ra toàn là kẹo vàng bạc, khiến dân chúng hai bên đường hò reo không ngớt, càng lúc càng náo nhiệt, đoàn xe càng đi càng chậm.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 43

Chương 43

***

Tối trước ngày cưới, Thẩm Nghi Đường trở về Thẩm phủ, cùng Vân Tụ thương lượng thêm một lúc mới ngủ. Nhắm mắt chưa đến hai canh giờ thì đã bị Vân Tụ đánh thức.

Vân Tụ cũng chưa ngủ đủ, mắt thâm quầng, chỉ ra ngoài cửa: “Người đến trang điểm cho cô nương đã đợi sẵn rồi.”

Thẩm Nghi Đường ngáp dài ngồi dậy, ăn qua loa vài miếng bánh ngọt thay bữa sáng, rồi rửa mặt sạch sẽ, ngồi vào trước gương đồng để nương tử trang điểm tô tô vẽ vẽ trên mặt.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 42

Chương 42

***

“Sao còn chưa tới? Phủ công chúa nói đúng giờ này sẽ đưa người đến cơ mà.” Tống Chân cầm khăn tay ngồi không yên ở sảnh Thẩm phủ.

A hoàn bên cạnh an ủi: “Có lẽ đi đường chậm trễ một chút, phu nhân người đang mang thai, nên ngồi nghỉ một lát đã.”

Tống Chân vừa ôm bụng bầu ngồi xuống thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, nàng vội vàng đứng dậy bước ra cửa.

Continue reading