Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 70

Chương 70

***

Yến Nguyên Chiêu đã bắt A Đường khâu đai nguyệt sự thì cũng chẳng thể tiếp tục né như rắn độc nữa, nàng vừa khâu, hắn vừa nói chuyện chính sự.

“Chuyến đi Khánh Châu này, nếu thúc ngựa không ngừng nghỉ, trong năm ngày sẽ tới. Để tránh rắc rối, tốt nhất nên cải trang—”

“Được thôi.” A Đường lập tức đón lời, “Yến đại nhân tuấn tú thế kia, ra đường không biết bao nhiêu cô nương nhìn đến ngây ngốc không bước nổi, phải che đi chút thôi…”

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 69

Chương 69

***

Rạng sáng, ánh trời xé một vệt trắng nơi chân trời, gà trống trong khách điếm lại ngẩng đầu, cất tiếng gáy vang chào buổi sớm.

Tiếng gáy lan vào tai nữ tử còn đang say ngủ trong phòng, khiến A Đường khó chịu trở mình, kéo chăn che đầu tiếp tục ngủ. Tiếp theo, nàng lại bị tiếng gà đánh thức hai lần, cuối cùng đành kéo chăn trùm kín đầu, yên tâm tiếp tục mộng đẹp.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 68

Chương 68

***

Sáng sớm hôm sau, bầu trời phủ kín một tầng sương mù dày đặc, nặng nề ép xuống mái ngói tường nhà của quán trọ. Trong sương mù ngưng tụ những giọt nước nhỏ li ti không nhìn thấy được, chạm vào áo liền thấm, người ta co cổ lại bước đi vài bước trong làn sương, hơi lạnh thấm tận xương tủy.

Đoàn người đã lên đường từ rất sớm, A Đường bước lên xe ngựa vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, rụt cổ co người nằm nghiêng ở một góc trong khoang xe, nhắm mắt ngủ bù. Tấm khăn voan trắng dày cài trên búi tóc sau tai, dài tới ngực, che khuất hơn nửa gương mặt ngủ say của nàng.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 67

Chương 67

***

A Đường là tên thật của nàng, cũng là cái tên duy nhất.

Khi ấy nàng còn nhỏ, nằm gọn trong lòng mẹ, cùng bà phiêu bạt khắp nơi. Gặp vận tốt thì tìm được am ni cô hoặc nhà người tốt cho ở nhờ, xui rủi thì phải ngủ trong miếu đổ hay dưới gầm cầu.

Trời thường rất lạnh, nàng luôn đói, mẫu thân thì cứ dỗ mãi: A Đường, A Đường, đừng khóc nữa, ngủ đi con, ngủ rồi sẽ không lạnh, ngủ rồi sẽ không đói. Lời ru dịu dàng thấm vào gió chiều, ngấm vào biết bao đêm dài về sau.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 66

Chương 66 

***

Khánh Châu là thành trọng yếu ở phía Bắc Hà Đông, cũng là thành thị lớn nhất vùng biên Bắc của Đại Chu. Đi tiếp về phía Bắc, chính là vùng chuyển tiếp giữa ruộng đồng và thảo nguyên, rải rác vài thị trấn làng mạc, rồi sau đó là lãnh địa của người Thiết Cốt.

Từ Lăng Châu đến Khánh Châu cách nhau sáu trăm dặm, nếu đi đường quan đạo bình thường thì mất bảy đến tám ngày. Thẩm Nghi Đường nghĩ rằng hành trình của Yến Nguyên Chiêu đã bị chậm trễ, hẳn sẽ phải ngày đêm gấp rút để kịp đến Khánh Châu, nhưng hắn lại không hề sắp xếp như vậy. Đoàn xe rời khỏi thành phi nhanh vài canh giờ, rồi dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ. Sau đó, theo lời Bạch Vũ đến xin chỉ thị, mỗi đêm đều sẽ tìm khách điếm để nghỉ lại.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 65

Chương 65

***

Đầu thu, Hà Đông, lá ngô đồng rơi rụng, gió tây hiu hắt se se, trong khi đó, Chung Kinh vẫn chưa qua hết tam phục, hơi nóng chưa tan.

Trong gian gác nhỏ, đặt sẵn bồn băng cho vơi đi oi bức, một nam nhân trẻ tuổi vận y phục lụa là nằm ngả trên giường trúc, khép mắt, khẽ phe phẩy quạt giấy, lắng nghe thuộc hạ bẩm báo.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 64

Chương 64 

***

Trong nhà xác, mái tóc đen như mây của nữ nhân xõa xuống cổ, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, tương phản dữ dội với đôi môi vẫn còn vương chút son đỏ.

Giai nhân năm nào, giờ chỉ còn là xác lạnh. Lão bản nương Hội Tiên Lâu xinh đẹp, khéo léo ngày trước giờ đây trông thật mỏng manh, yếu đuối. Vẻ đẹp còn sót lại càng khiến thi thể nàng thêm phần đáng sợ.

Thẩm Nghi Đường ngơ ngẩn nhìn Thiên Kiều tỷ tỷ của mình, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 63

Chương 63

***

Hừng đông, ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua khung cửa sổ vào căn phòng nhỏ.

Nữ nhân nằm dưới đất vẫn còn đang say ngủ, mặt nghiêng một bên, hai chân co rút sát ngực, trông như một con thú nhỏ đang canh giữ miếng ăn của mình.

Yến Nguyên Chiêu vén màn rời giường, mặc y phục, rửa mặt. Tiếng guốc gỗ gõ trên nền gạch xanh, vang lên từng nhịp rõ ràng. Tối qua tắt đèn đi ngủ, hắn ngủ không yên giấc, mà cái không yên ấy càng rõ rệt khi nghe thấy tiếng thở dài dài đều đều của nàng.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 62

Chương 62

***

Thẩm Nghi Đường ngồi đờ người hồi lâu.

Nghĩ theo hướng tích cực, tuy bị thuốc khống chế, nhưng không còn bị nhốt trong tủ, cũng chẳng bị trói lại nữa, thế đã là một dạng tự do lớn rồi. Huống hồ, được ở bên cạnh hắn, biết đâu còn có cơ hội khiến hắn động lòng mà tha cho nàng.

Tính nàng vốn lạc quan, có một ngày để sống thì sẽ sống vui một ngày, vì vậy nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tình, đứng dậy hoạt động gân cốt.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 61

Chương 61

***

Yến Nguyên Chiêu kiểm tra xong vết bầm tím đầy trên người nàng, tuy trông đáng sợ, nhưng may mắn không nghiêm trọng đến mức cần thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm là ổn. Hắn thật không ngờ nàng lại gào khóc dữ đến vậy, ngày trước lúc giả làm Thẩm nương tử, dù bị đâm rách cả vai còn có thể khóc một cách yên lặng đáng thương đến vậy cơ mà.

Hắn chỉnh lại y phục cho nàng, kéo nàng dậy.

“Ta không phải Thẩm nương tử.” Giọng nàng khẽ khàng nói.

Continue reading