Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 85

Chương 85

***

“Không cần chết nữa? Chàng nghĩ ra cách rồi à? Trước tiên chàng để ta xuống đã!”

Yến Nguyên Chiêu nói đứng là đứng, nói bế là bế, A Đường bị ép hai chân lơ lửng, đối mặt treo trên người hắn, cảm giác thật chẳng dễ chịu gì.

Thế nhưng Yến Nguyên Chiêu sải chân dài, bước đi như bay, thẳng đến gian mật thất giấu binh khí mới đặt nàng xuống đất.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 84

Chương 84

***

Một vùng tĩnh mịch.

Trong bóng tối, ánh đèn dầu chập chờn yếu ớt, không đủ xé tan lớp u tối lạnh lẽo dày đặc quanh họ, nhưng cũng đủ soi rõ gương mặt tái nhợt của nữ tử.

“Giờ phải làm sao đây…” A Đường run giọng nói.

Sau khi Sầm Nghĩa bỏ đi, nàng đã thử hết cách, gọi lớn, đập cửa, đá cửa, nhưng ngoài tiếng vọng dội lại từ vách tường, không có lấy một lời đáp.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 83

Chương 83

***

Nửa xiên kẹo hồ lô dần biến mất trong tầm mắt của Yến Nguyên Chiêu, cho đến cuối cùng một chút dính vụn kẹo còn dính trên cán que bị nàng liếm sạch sẽ, Yến Nguyên Chiêu vẫn không chờ được nàng chủ động nói với hắn một lời.

Phải biết rằng, tiểu lừa đảo miệng lưỡi sắc bén này gần như lúc nào miệng cũng không chịu nghỉ, hoặc là đang ăn, hoặc là đang nói, hoặc là cả hai cùng lúc.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 82

Chương 82 

***

Hơn ba mươi năm trước, Lục Tử Nghiêu vẫn là một thiếu niên.

Thiếu niên tu tập võ nghệ, mới bước chân vào chốn giang hồ, eo đeo kiếm thân cưỡi ngựa, du ngoạn Đông Đô. Ở đỉnh Di sSn, hắn gặp gỡ hai vị một nam một nữ tuổi tác không sai biệt lắm với hắn, thiếu nhiên khí phách hăng hái, kết làm bạn tốt, vượt qua một đoạn ngày tháng uống rượu ngắm hoa, đánh đàn múa kiếm tiêu dao.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 81

Chương 81

***

Khi Yến Nguyên Chiêu bước vào sân trong công xá, trời đã khuya khoắt, ánh trăng thu vằng vặc như gương, sóng vàng lấp lánh trôi.

Hắn từ chối ý tốt của tiểu đồng định thắp đèn trong phòng giúp, tự tay đẩy cửa bước thẳng vào buồng ngủ. Trong phòng phủ một tầng bóng tối lờ mờ, không hoàn toàn là đen kịt như hắn tưởng.

Ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ chiếc chân đèn sen bạc bên giường, ngọn nến dài nhỏ khẽ lay động, rải xuống ánh sáng ấm áp mờ ảo.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 5

Hồi thứ năm

Thạch Chân là ai? Là kẻ ôn thi công chức.

Người ôn thi công chức, vốn là những dị nhân trong thiên hạ. Dáng như khúc gỗ khô, thần như hồn du địa phủ, mắt lại sáng quắc tựa hải đăng, tay cầm bút viết ào ào, chữ nhanh hơn bùa chú của quỷ. Ngày ẩn, đêm hiện, sống nhờ trà Bá Vương và kẹo bổ khí công chúa, lấy trắc nghiệm và luận văn làm gối đầu, lão mẹ quát: “Lên giường ngủ mau!”, vẫn trơ như đá. Hiếm hoi ra khỏi nhà, hàng xóm nhìn thấy trên đầu bay lơ lửng hàng chữ: “Trời định ban biên chế cho kẻ này”, ai nấy vội lấy tay che mặt, tránh đi như tránh tà.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 80

Chương 80

***

Nhóm người vội vã đến châu nha Khánh Châu. Khi nghe Yến Nguyên Chiêu tự báo tên, đám lại dịch suýt nữa trừng rớt tròng mắt. Ban đầu còn không tin, nhưng nhìn thấy hắn ăn mặc cao quý, khí độ bất phàm, bèn chạy đi bẩm báo với một vị lục sự đang trực.

Lục sự kia ra gặp, Yến Nguyên Chiêu cũng không dài dòng, lập tức đưa ra tờ cáo thân bằng lụa vàng.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 79

Chương 79

***

Chiều hôm ấy, A Đường theo Yến Nguyên Chiêu vào thành Khánh Châu, tại một khách điếm tên là Hồng Phúc, gặp được người mà hắn đã cử đến điều tra án.

Người này dáng vóc cao lớn, lông mày rậm vắt ngang trán, đôi mắt sắc như ưng, giữa lông mày toát ra phong thái tiêu dao bất kham. Chỉ là mái tóc phần nhiều đã bạc trắng, tóc bạc mà dung mạo vẫn uy nghi, khiến người nhìn không khỏi cảm thán.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 78

Chương 78 

***

A Đường luôn mơ hồ cảm thấy, tuy Yến Nguyên Chiêu nói gấp rút tới Khánh Châu, nhưng hình như cũng chẳng gấp đến thế. Dọc đường cứ thong thả nghỉ ngơi qua đêm, còn cố ý dừng lại ở Phù Dương.

Nếu bảo vì thân phận cao quý nên không chịu cực nhọc đường xa thì cũng không đúng, bởi hắn là trung thần siêng năng cần mẫn. Huống hồ kẻ địch tìm đủ cách cản trở, đủ thấy vụ án ở Khánh Châu vô cùng khẩn cấp.

Continue reading