Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 92

Chương 92

***

Yến Nguyên Chiêu chưa vội đáp, cúi người dọn bớt mấy món, chừa lại một khoảng trống nhỏ, rồi vén áo ngồi xuống.

“Sao lại mang hết đồ mua được chất trong phòng ngủ?” Hắn hỏi.

“Ta thích để những thứ mua về bên cạnh, nhìn chúng mà ngủ, nhìn chúng mà thức dậy.”

“Ra là vậy.” Yến Nguyên Chiêu nói, “Tiếc là phòng trong công xá này hơi nhỏ.”

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 91

Chương 91

***

Trong vườn nhỏ của quan xá tại Khánh Châu, tiểu hiên sát mặt nước, hai bên thả rèm trúc rủ xuống, ngăn đi làn gió thu lành lạnh.

Trong hiên đặt một bàn đá, trên bàn bày đủ món thịt nướng, rau xanh, của ngon vật lạ trên cạn dưới nước, rượu ngon thức quý, hết sức phong phú.

“Mấy ngày qua chậm trễ với tiên sinh, Nguyên Chiêu đặc biệt bày tiệc này, xem như chút thành ý tạ lỗi.” Yến Nguyên Chiêu nâng chén trà thay rượu, kính Lục Tử Nghiêu một ly.

Continue reading

Cơn khát – Chương 35

Chương 35

***

Bạc Hàn Nghiêu mắc chứng sạch sẽ, cậu tuyệt đối không cho phép mình qua loa khi rửa bát.

Mỗi chiếc bát, chiếc đĩa đều phải được rửa ít nhất hai lần, chỉ khi chắc chắn không còn chút màng dầu nào bám lại, cậu mới tráng nước, để khô.

Ở nhà, cậu cũng có một loại ham muốn kiểm soát đối với đồ đạc của mình đến mức đáng sợ.

Continue reading

Cơn khát – Chương 34

Chương 34

***

Ăn xong, Giang Bảo Thuần đứng dậy, đi tới tủ lạnh lấy cho mình một lon coca.

Trở lại bàn ăn, cô thấy Bạc Hàn Nghiêu vẫn đang ăn miếng bít tết còn thừa lại của mình, trong lòng khẽ động, bước tới, lấy lon nước lạnh buốt áp lên mặt cậu.

Bạc Hàn Nghiêu ngẩng mắt nhìn cô.

Continue reading

Ta là chướng ngại vật của vai ác – Chương 6

Hồi thứ sáu

Lý do A nương quyết định chuyển nhà, quả nhiên là vì vấn đề ăn uống của Thạch Chân.

Từ lúc “phá xác” chào đời, Thạch Chân chưa từng khóc một tiếng, luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, hệt như một “tiểu đại nhân”. A nương và A cha cứ tưởng con mình trời sinh đã “trầm ổn ít nói”, nào ngờ trong thân xác ấy lại cư ngụ một linh hồn “người lớn” thật sự.

Mà người lớn này, kiếp trước còn là nhân tộc, lại thêm một cái “dạ dày kén ăn”.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 90

Chương 90 

***

Ánh nến hồng hắt qua song cửa nhỏ, trăng tàn tràn khắp căn phòng.

Yến Nguyên Chiêu bế A Đường từ phòng tắm trở về, đặt nàng xuống bên trong giường, đắp chăn lại. A Đường toàn thân rã rời, xương mềm nhũn, cuộn tròn trong chăn bông êm ái như một con mèo lười biếng.

Yến Nguyên Chiêu càng nhìn càng thấy lòng ngọt ngào, không vội ngủ, tựa vào gối mềm, cầm vài lọn tóc đen còn ướt của nàng lên, quấn quýt trên đầu ngón tay.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 89

Chương 89

***

Yến Nguyên Chiêu đưa mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới, môi mím thành một đường thẳng, giọng trầm thấp: “Ngắm trăng.”

“Ồ.” A Đường ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang bị bóng cây che khuất, “Thú vui tao nhã thật đấy. Chàng không bận thẩm án à?”

“Giờ cũng không bận lắm.” Yến Nguyên Chiêu sánh bước cùng nàng về phòng nghỉ, thuận miệng hỏi, “Lục tiêu sinh đâu?”

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 88

Chương 88

***

Canh ba trong đêm, bóng tối đặc như mực loang ra khắp nơi, cánh cửa gỗ của khách điếm bị gió lạnh thổi vào kêu lạch cạch không ngừng.

Một nữ tử cao gầy vận y phục đen lặng lẽ băng qua sảnh đường vắng vẻ, phía sau là hai nam nhân trung niên bám sát theo sau. Ba người bước vào một gian phòng trên lầu hai.

“Chủ tử, người đến rồi.” Vân Tụ nói với nữ tử áo xanh đang ngồi trước bàn trang điểm.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 87

Chương 87 

***

Vào khoảng giờ Mão chính hai khắc, trời hãy còn mờ mờ xanh nhạt, chưa đến lúc hừng sáng.

Xe ngựa của Thứ sử Khánh Châu chậm rãi dừng trước nghi môn châu nha, phu xe ghì cương, tùy tùng nhảy khỏi càng xe, vén rèm mời Sầm Nghĩa xuống xe.

Giờ điểm danh vào công đã qua, nhưng Sầm Nghĩa thân là Thứ sử một châu, cho dù có đến trễ nửa buổi cũng chẳng ai dám dị nghị. Ông ta không vội không vàng, từng bước trầm ổn mà hữu lực tiến vào nha môn.

Continue reading

Yến Lang Quân lại nổi giận rồi – Chương 86

Chương 86 

***

Trời đã rất khuya.

Nhưng trong căn phòng đá không sao không trăng, không ngày không đêm này, thời gian như đông đặc lại, bóng tối nặng nề đến ngột ngạt như một tồn tại vĩnh hằng. Nơi đây sẽ không bước vào đêm tối, cũng chẳng đón được bình minh.

A Đường sờ soạng theo vách đá, cơn buồn ngủ kéo đến, mí mắt trĩu nặng. Nàng cắn môi, cố gắng giữ mình tỉnh táo, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Hai ta cứ đi loanh quanh mò tường thế này, ta chợt nhớ đến một câu chuyện từng đọc. Ừm, có một người cứ nửa đêm là nửa tỉnh nửa mê bò dậy khỏi giường, giống như chúng ta giờ đây, lần mò tường trong nhà, làm mấy hành động kỳ quặc…”

Continue reading