Nữ phụ chết thảm – Chương 75

Chương 75 

Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt

***

“Đế Quân, ngài không sao chứ?”

Đối diện với câu hỏi đầy lo lắng của Thành Phong, Ninh Tùy Uyên không nói một lời.

Thần khí đâm sâu ba tấc, suýt chút nữa đã xuyên qua tim, nàng thực sự không hề nương tay, hoàn toàn mang ý định muốn lấy mạng hắn.

Ninh Tùy Uyên không rõ bản thân đang có cảm giác gì.

Hắn không giận nàng vì to gan muốn giết mình, thậm chí cũng không có ý định lập tức trả thù; so với điều đó, chuyện khiến hắn căm giận hơn chính là nàng đã rời đi, nàng đã chọn một người khác sau lưng hắn.

Điều này khiến Ninh Tùy Uyên cảm thấy bị phản bội và ruồng bỏ.

Vết thương trên ngực đang dần dần khép lại với tốc độ chậm rãi.

Thành Phong cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, mạnh dạn nói: “Đế Quân, vì sao không nói rõ mọi chuyện với Phù cô nương? Phù cô nương không phải người vô lý, nếu không có ngài ra tay, những người đó e rằng đã chết từ lâu.”

Ninh Tùy Uyên hừ lạnh, trong lòng vẫn còn vương chút tức giận, cười nhạt: “Nói cái gì? Nàng đã có định kiến với ta sâu đến thế, liệu có tin ta không? Hơn nữa, sống chết của kẻ khác thì liên quan gì đến ta?”

Trên đường đến đây, hắn trông thấy ánh lửa ngút trời, trong màn đêm ngập tràn tà khí. Hắn chỉ lo nàng có thể rơi vào tay Huyền Quỷ, gặp nguy hiểm, còn về đám dân đen kia, nếu là ngày thường, hắn há lại quan tâm?

Nhưng khi cuối cùng nhìn thấy nàng và Vân Kỳ đứng cạnh nhau thân mật, hắn liền hiểu ra bản thân đúng là tự đa tình.

Hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, lòng Ninh Tùy Uyên vẫn không khỏi dâng lên một cơn bực bội.

Thành Phong lại hỏi: “Vậy có cần đi tìm Phù cô nương không?”

“Tìm cái gì?” Ninh Tùy Uyên liếc qua lạnh lẽo, “Tìm để thêm khó chịu à?”

Thành Phong lập tức cúi đầu, không dám hó hé thêm một lời.

Lúc này, vết thương trên ngực hắn đã khép lại hơn một nửa. So với những vũ khí thông thường, Ẩn Thanh Đăng hòa cùng thần ấn, dù có năng lực hồi phục mạnh mẽ, cũng phải mất ít nhất ba đến năm ngày mới có thể hoàn toàn lành lặn.

Ninh Tùy Uyên hít sâu một hơi, cảm nhận được cơn đau âm ỉ từ vết thương trước ngực. Sau cùng, hắn vẫn cất bước về phía trấn nhỏ.

Thành Phong không rõ Đế Quân nhà mình rốt cuộc muốn đi hay muốn ở, nhịn không được lại hỏi: “Đế Quân, ngài định đi đâu?”

Ninh Tùy Uyên không quay đầu lại: “Đi tìm khó chịu.”

Thành Phong: “……”

*

Huyền Quỷ đột nhiên tập kích trong đêm, khiến mấy gian kho bị thiêu rụi. Những người phát hiện ra trước may mắn giữ được mạng, nhưng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. May mắn là không có vết thương nào quá nghiêm trọng, chỉ cần chữa trị đơn giản là có thể xuống giường.

Bùi Dung Châu trước tiên cứu hai dân làng bị ngạt khói, sau đó mới xem xét tình trạng thương tích của ba người còn lại.

Lúc này mọi người đang bận rộn cứu chữa, có người thắc mắc: “Đêm hôm khuya khoắt, các ngươi chạy ra vùng ngoại ô làm gì?”

Nam nhân kia dường như vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng sợ, sững sờ nhìn vết thương trên cánh tay, mất một lúc lâu mới hoàn hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thần thụ mất rồi… Thần thụ mất rồi…”

Bùi Dung Châu khựng lại, bất giác ngẩng đầu lên: “Ngươi nói rõ xem, cái gì mất rồi?”

Người kia đột nhiên hoảng hốt hét lên: “Thần thụ! Thần thụ bị cháy rồi! Ta tận mắt nhìn thấy!!”

Như thể bị đả kích nghiêm trọng, hắn không màng đến vết thương trên tay, ôm đầu bật khóc nức nở.

Người đi cùng hắn dù bình tĩnh hơn nhưng sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao, nghẹn ngào kể: “Chúng ta đi câu cá đêm, đột nhiên nhìn thấy lửa bùng lên từ phía Thần thụ. Đến khi chạy tới nơi thì đã quá muộn, lửa cháy dữ dội không thể lại gần. Đang định quay về gọi mọi người giúp sức thì lại gặp Huyền Quỷ…”

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, khiến bọn họ không kịp trở tay.

Xung quanh lặng ngắt như tờ. Trưởng thôn lập tức phái người cưỡi ngựa đến xem xét. Khoảng cách không xa, chẳng mấy chốc đứa trẻ phái đi đã quay lại báo tin: “Không còn nữa! Cháy rụi sạch rồi! Họ không nói dối!”

Tin tức được xác nhận, lão trưởng thôn ngồi phịch xuống đất, mặt mày xám xịt.

Vẫn có kẻ chưa tin, lục tục kéo nhau chạy về phía cây ngô đồng cổ thụ. Nhưng đến khi quay lại, ai nấy đều cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt tuyệt vọng.

Trấn Tửu Tuyền không giàu có như những vùng khác, không có Trấn Thiên tư đóng quân, cũng không có vực giới để chạy trốn.

Sau đại nạn hủy diệt mười bảy năm trước, số lượng người của Trấn Thiên tư ngày càng ít ỏi, huống hồ nơi đây nằm giữa hai dãy núi hiểm trở, bao nhiêu năm qua đều nhờ vào cây ngô đồng cổ để được bình yên mà ngủ yên giấc.

Qua bao thế hệ, bọn họ tôn thờ cây ngô đồng ấy như thần linh của đất trời, dù vào năm mất mùa, họ cũng chưa từng bớt đi cống phẩm dành cho Thần thụ.

Mà Thần thụ cũng là một thần linh thiện lương, giữ cho trấn nhỏ yên bình, xua đuổi tà ma, ngay cả trẻ nhỏ nghịch ngợm cũng chưa từng bị trách phạt.

So với những vị tiên nhân cao cao tại thượng kia, cây cổ thụ này giống thần bảo hộ của họ hơn.

Nhưng giờ thì sao?

Không còn nữa?

Chỉ trong chớp mắt, đã không còn nữa sao?!

“Làm sao có thể… Bình thường vẫn yên ổn, làm sao có thể mất đi?”

Lão trưởng thôn khó lòng chấp nhận sự thật, cơn tức nghẹn nơi lồng ngực, đôi mắt già nua không ngăn được những giọt nước mắt tuôn rơi. Chỉ trong khoảnh khắc, ông như già thêm cả chục tuổi.

Giữa bầu không khí nặng nề, nam nhân bị thương bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

Hắn mở to mắt, gương mặt căng cứng, ngay giây tiếp theo liền vùng khỏi tay Bùi Dung Châu, bước tới tóm lấy Phù Huỳnh, kéo nàng ra khỏi đám người.

“Chính là ả!!”

“Ta tận mắt nhìn thấy ả đi về phía Thần thụ, sau đó không hề quay lại nữa!”

Phù Huỳnh sững sờ.

Bích La phía sau nghe vậy, cơn giận bùng lên, lập tức hất mạnh hắn ra, chắn trước mặt Phù Huỳnh: “Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm gì?!”

Nam nhân đang bừng bừng lửa giận, nghiến răng chỉ thẳng vào Phù Huỳnh, giận dữ mắng nhiếc:

“Mười năm qua, trấn Sơn Tuyền chưa từng gặp phải tai họa Huyền Quỷ. Vì sao ngay khi các ngươi xuất hiện, chúng ta liền gặp nạn? Rõ ràng là các ngươi đã dẫn Huyền Quỷ tới đây, muốn hại chết chúng ta!”

“Ngươi… ngươi nói bậy!” Bích La tức giận quát lại, “Chúng ta không thù không oán, sao phải hại các ngươi? Đây là vu oan giá họa!”

Nhưng lời hắn nói thực sự đã gieo rắc nghi ngờ vào lòng đám đông.

Chuyện xảy ra quá trùng hợp, trấn Tửu Tuyền đã rất lâu chưa bị người ngoài quấy nhiễu, thế mà hai nàng lại đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa, dọc đường đi họ liên tục dò hỏi tin tức về nhà họ Bùi, quả thực rất khả nghi.

Nam nhân kia đã khẳng định Phù Huỳnh là kẻ gây họa, vươn tay chộp lấy một cây trúc phía sau, hung hăng vung về phía nàng.

“Bích La, cẩn thận!”

Phù Huỳnh vội vàng kéo Bích La lại, né sang một bên, che chở nàng trong vòng tay mình.

Thế nhưng, cơn đau trong tưởng tượng lại không giáng xuống người.

Xung quanh bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Phù Huỳnh mơ hồ nhận ra có gì đó khác lạ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Không biết từ khi nào, Ninh Tùy Uyên đã xuất hiện ngay bên cạnh.

Hắn không nói một lời, chỉ lặng lẽ đứng đó, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước mùa đông, lãnh đạm không nhiễm chút bụi trần. Toàn thân hắn tỏa ra khí lạnh rét buốt, tựa như một pho tượng ngọc uy nghiêm trong trời đông lạnh giá, tịch mịch mà đáng sợ.

Chiếc gậy trúc đang vung xuống lại quỷ dị dừng lại giữa không trung, rồi ngay sau đó, vụn vỡ thành tro bụi.

Áp lực vô hình đè nặng khiến gã nam nhân kia bủn rủn cả chân tay, đầu gối mềm nhũn mà quỳ sụp xuống đất.

Ninh Tùy Uyên cúi xuống nhìn hắn từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng như thể có thể nghiền nát hắn chẳng khác gì cây trúc kia.

“Ngươi… ngươi là người đã cứu chúng ta lúc trước!”

Kẻ đồng hành với hắn cuối cùng cũng nhận ra Ninh Tùy Uyên, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Bùi Dung Châu khẽ động sắc mặt, nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Người kia liền giải thích: “Trước đó, ta và hắn bị Huyền Quỷ truy đuổi, may nhờ vị tiên khách này ra tay giúp đỡ, chúng ta mới… mới giữ được mạng.”

Hai người bọn họ ngỡ rằng Ninh Tùy Uyên là tiên khách của Lâm Tiên Các.

Mà Ninh Tùy Uyên cũng không buồn giải thích, chỉ lặng lẽ liếc mắt quan sát sắc mặt của Phù Huỳnh sau khi nghe những lời đó.

Thế nhưng, hắn lại thất vọng, trong ánh mắt nàng không có lấy một gợn sóng.

Trước mặt nàng, hắn dường như trở thành một người vô hình, hoàn toàn bị lãng quên, bị ngó lơ không chút do dự.

Nàng chẳng hề nhìn hắn lấy một cái, chỉ khẽ siết chặt tay Bích La, giọng nói dịu dàng quan tâm: “Muội có sao không?”

Bích La nhẹ nhàng lắc đầu, liếc mắt nhìn về phía Ninh Tùy Uyên đang đứng phía sau.

Nhưng Phù Huỳnh vẫn chẳng để tâm.

Đợi đến khi mọi người đã bình tĩnh lại, nàng mới bước ra, thanh âm bình thản mà kiên định: “Thần thụ đúng là do ta thiêu rụi.”

Lời vừa dứt, chẳng khác nào sấm nổ giữa trời quang.

Không chỉ đám dân làng, ngay cả Ninh Tùy Uyên cũng bất giác nhíu mày.

Ánh mắt xung quanh bỗng chốc trở nên rét buốt như dao, Bích La giật thót, hoảng hốt kéo tay nàng: “Phù Huỳnh…”

Phù Huỳnh hất tay Bích La ra, chậm rãi nói tiếp:

“Nó đã bệnh đến mức không thể cứu chữa. Nó lo sợ một ngày nào đó sẽ hóa thành Huyền Quỷ, gây hại cho mọi người, vậy nên mới nhờ ta giúp đỡ. Ta không nỡ để tâm nguyện của nó uổng phí, lại càng không muốn thấy nó ngày ngày bị tà khí dày vò, vì thế ta đã hoàn thành tâm nguyện của nó.”

“Ngươi nói bậy!”

Một kẻ trong đám đông bước ra quát lớn: “Thần thụ là linh thụ nghìn năm, sao có thể mắc bệnh? Rõ ràng ngươi đang bịa đặt!”

Phù Huỳnh hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt: “Ồ? Vậy ta hỏi ngươi, trong suốt nghìn năm qua, rốt cuộc trấn Tửu Tuyền có từng bị Huyền Quỷ tấn công chưa?”

“Đương nhiên là có, nhưng đều bị Thần thụ đánh đuổi!”

“Huyền Quỷ là loài tà vật sinh ra từ lửa nhiễm uế khí của Trọng Minh Vực, vốn đã là một thứ yêu nghiệt hắc ám. Mọi sinh linh dưới trời đất đều được nhật nguyệt che chở, nhưng Thần thụ vì bảo vệ các ngươi, hết lần này đến lần khác đối đầu với tà khí, chịu tổn thương dần dần. Theo thời gian tích tụ, nó mang trên mình đầy thương tích, bị đau đớn giày vò từng ngày. Các ngươi từng chịu ơn che chở của nó, vậy đã bao giờ các ngươi quan tâm đến nó chưa? Có từng để tâm đến nỗi đau mà nó phải chịu chưa?”

Lời chất vấn của nàng như những mũi dao sắc bén, đâm thẳng vào lòng từng người.

Toàn bộ những kẻ lên tiếng trách móc khi nãy, giờ đây đều cứng họng, không thể thốt nên lời.

Phù Huỳnh quét mắt nhìn quanh đám đông, chậm rãi nói tiếp: “Đến tận giây phút cuối cùng, Thần thụ vẫn còn lo lắng cho các ngươi. Ta biết, hành động của mình nhất định sẽ bị hiểu lầm. Nhưng nếu đổi lại là các ngươi, các ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”

Không ai đáp lời.

Giữa bầu không khí trầm mặc, Bùi Dung Châu bước lên, đứng sóng vai cùng Phù Huỳnh.

“Ta tin lời Phù cô nương.”

“Bùi đại phu…”

Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.

Giọng hắn ôn hòa mà trầm ổn:

“Trước đây, ta từng đến cúng tế. Dù khi ấy đã là tiết tháng ba đẹp đẽ, nhưng cành lá của Thần thụ lại ủ rũ khô héo. Hẳn là khi đó, Thần thụ đã sớm lâm bệnh. Đều do ta sơ suất, thân là y giả mà chẳng thể nhận ra, nếu không phải bệnh tình đã không thể cứu chữa, Thần thụ há lại phải nhờ đến một người qua đường như Phù cô nương giúp giải thoát?”

Câu nói ấy khiến tất cả đều rơi vào im lặng.

Họ nhớ lại những điều mà trước nay chưa từng để tâm.

Họ nhớ đến những tán ngô đồng chẳng còn rợp bóng như xưa, nhớ đến thân cây yên tĩnh giữa gió mưa, nhớ đến tiếng thở dài yếu ớt mà bọn trẻ từng nghe thấy trong đêm tối.

Họ vẫn luôn cho rằng, đó chỉ là dấu hiệu của tuổi tác.

Chưa từng nghĩ rằng, Thân thụ cũng giống như con người, cũng sẽ bệnh tật, cũng biết đau đớn, cũng cần có người cứu giúp.

“Làm sao có thể trách ngươi được.”

Một người bật khóc nức nở: “Phải trách cũng chỉ có thể trách chúng ta. Nếu không phải vì bảo vệ chúng ta, Thần thụ sẽ không…”

“Đúng vậy. Nhiều năm qua, chúng ta luôn ỷ lại vào Thần thụ, xem sự che chở của Ngài là lẽ đương nhiên. Nhưng chưa từng… chưa từng thật sự quan tâm đến Ngài.”

“Thần thụ… chắc hẳn đã chịu khổ nhiều lắm.”

Tiếng nức nở lan ra khắp đám đông.

Không còn ai nghi ngờ, cũng chẳng ai oán trách nữa. Chỉ còn lại sự day dứt và hối hận khôn nguôi.

Lão trưởng thôn lúc này cũng đã hoàn hồn, ông yếu ớt phất tay: “Thôi được rồi… Ngày mai, hãy xây một ngôi miếu dưới gốc ngô đồng. Dù sau này không còn Thân thụ, chúng ta vẫn phải tiếp tục dâng hương, cầu nguyện cho Ngài sớm ngày siêu thoát.”

Ông được con cháu đỡ đến trước mặt Phù Huỳnh, khom lưng hành lễ, giọng khàn khàn: “Mạo phạm cô nương, thực sự có lỗi.”

Phù Huỳnh vội vàng đỡ lấy ông: “Thần thụ chưa từng trách cứ các vị. Ngược lại, trong suốt hàng ngàn năm ở nơi này, Nó sống rất vui vẻ và tự tại. Còn về thương thế của mấy người này… Ta đến từ Thái Hoa Sơn, có phương thuốc có thể chữa trị. Đồng thời, ta cũng sẽ lập một kết giới bảo hộ, xem như là một phần bù đắp.”

“Cô nương có lý do chính đáng để làm vậy, sao phải nói đến chuyện bồi thường.”

Lão trưởng thôn xoay người, gọi Bùi Dung Châu: “Nghe nói cô nương và Bùi tiên sinh đều là y giả. Nếu vậy, chi bằng phiền Bùi tiên sinh thay ta tiếp đón những vị khách quý này.”

Bùi Dung Châu chắp tay nhận lệnh.

Lúc này, trời đã khuya.

Sau khi đơn giản sắp xếp mọi việc, dân làng cũng lần lượt trở về nhà.

Bùi Dung Châu quay sang bốn người trước mặt, ôn hòa mời: “Nếu không chê, mời chư vị tạm nghỉ tại hàn xá.”

“Không cần.”

“Vậy thì làm phiền Bùi tiên sinh rồi.”

Ninh Tùy Uyên và Phù Huỳnh trả lời gần như cùng một lúc.

Một người từ chối, một người chấp nhận.

Không khí bỗng chốc đóng băng.

Ánh mắt Ninh Tùy Uyên tối sầm, hơi thở lạnh lẽo, đáy mắt tích tụ sát ý như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt. Hắn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng yết hầu khẽ động, sửa lại câu nói ban đầu: “Được, nghỉ lại hàn xá vậy.”

Bùi Dung Châu nhìn hai người họ, cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Nhất là vị nam tử này… nhìn thế nào cũng chẳng giống người tốt.

Nhưng lời đã nói ra, không thể bỗng dưng thay đổi, đành đưa tay dẫn đường.

Phù Huỳnh bước đi bên cạnh Bùi Dung Châu, nhẹ nhàng giẫm lên bóng hai người phía trước, khẽ hỏi: “Khi ấy ta không có chứng cứ, tại sao Bùi tiên sinh lại tin ta?”

***

Chương 76

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *