Chương 49
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Phù Huỳnh đau, theo bản năng lui về sau né tránh, nhưng Ninh Tùy Uyên không cho nàng cơ hội. Hắn nghiêng người áp tới, đồng thời ngón tay chống đỡ, vừa đủ lực để giữ chặt lấy cằm nàng.
Khoảng cách giữa hai người gần kề trong gang tấc.
Mái tóc dài của nam nhân được cố định bởi mão quan đen, theo đường cong vai cổ rủ xuống, nhẹ nhàng lướt qua ngực nàng. Phù Huỳnh bị hắn khóa trọn trong lòng, chặt chẽ đến mức không chừa lấy một khe hở.
Ninh Tùy Uyên rũ mắt xuống, hàng mi dày phủ bóng lên đôi đồng tử thâm sâu.
Biểu cảm trên mặt hắn nhạt nhòa, mỏng như sương, chẳng có chút dục vọng nào. Nhưng bàn tay hắn lại không hề ngừng lại, đầu ngón tay trước tiên mơn trớn bờ môi nàng, sau đó chậm rãi dời xuống cổ, ánh mắt hắn cũng dần trượt theo từng cử động của tay.
Phù Huỳnh cảm giác ngón tay hắn như lửa, lướt qua da mang theo cảm giác nóng rát tê dại.
Trong khoảnh khắc, đầu óc nàng như tê liệt, rồi ngay sau đó lại bừng lên ý muốn phản kháng, nhưng lý trí nhanh chóng đè nén tất cả.
Ninh Tùy Uyên cúi xuống gần hơn, hơi thở lướt qua đỉnh đầu nàng, bóng dáng cao lớn hoàn toàn che khuất ánh lửa mờ nhạt phía sau, phủ lên nàng một tầng bóng tối nặng nề.
Ánh mắt hắn khóa chặt nàng, như một thợ săn giam cầm con mồi trong tầm mắt.
Lồng ngực Phù Huỳnh phập phồng dữ dội, môi run lên tê dại, tứ chi cứng đờ, ngay cả chớp mắt cũng quên mất, chỉ biết thấp thỏm nhìn khuôn mặt hắn càng lúc càng gần.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng năm ngón tay, hắn đột nhiên dừng lại, khóe môi cong lên: “A Huỳnh sợ rồi?”
A Huỳnh.
Danh xưng này thân mật đến mức ngay cả Thẩm Ứng Châu khi còn sống cũng chưa từng gọi nàng như thế.
Trong thoáng chốc, Phù Huỳnh sững sờ, sau đó vừa lắc đầu, lại vừa gật đầu.
Hắn khẽ cười khẩy, chợt xoay người rời đi, kéo giãn khoảng cách: “Ta không thích miễn cưỡng. Nếu ngươi sợ, ta sẽ ra ngoài ngủ.”
Nghe vậy, cả người Phù Huỳnh cứng đờ.
Bàn tay phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, nàng lập tức túm chặt cánh tay Ninh Tùy Uyên, mạnh mẽ kéo hắn về phía mình.
Bị lực kéo bất ngờ, hắn lảo đảo ngã xuống người nàng. Để tránh đè trọn lên nàng, hắn chống một tay xuống giường, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc trong thoáng chốc.
Ngay sau đó, một vòng tay mềm mại nhẹ nhàng quấn lấy cổ hắn.
Nàng ngửa cổ lên, một thứ mềm mại, lành lạnh áp lên má hắn.
Là môi nàng.
Trong khoảnh khắc, không có từ ngữ nào đủ để hình dung tâm trạng hắn lúc này.
Đôi mắt Ninh Tùy Uyên mở to, ngỡ ngàng vô cùng. Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác nơi da thịt bị nàng chạm vào.
Mềm mại, thoang thoảng hương thơm của nữ nhân, từng chút từng chút len lỏi vào sâu trong lồng ngực hắn.
Yết hầu hắn trượt nhanh lên xuống.
Hắn không thể tin nổi mà nhìn Phù Huỳnh.
Nàng khẽ mím môi, đôi mắt hạnh ươn ướt, như có chút ngượng ngùng xen lẫn trong ánh nhìn.
Ninh Tùy Uyên bỗng nhiên mất hết suy nghĩ, ánh mắt không kìm được mà rơi xuống đôi môi nàng, no tròn, hồng hào, như một quả anh đào căng mọng.
Bên tai hắn bỗng vang lên tiếng “thình thịch” dồn dập, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, hỗn loạn đến mức khiến hắn khó chịu.
Nhưng…
Xung quanh lại chẳng có bất kỳ âm thanh nào khác.
Phòng trong yên tĩnh đến mức ngay cả gió bên ngoài cũng nín lặng.
Mãi một lúc sau, Ninh Tùy Uyên mới nhận ra, thứ đang ồn ào không phải là màn đêm, mà là nhịp tim của hắn.
Chuyện gì thế này?
Hắn không hiểu.
Một cảm giác bức bối trào lên trong lòng, không rõ vì sao, lại khiến hắn khó chịu đến phát hỏa.
Ninh Tùy Uyên vốn là người thẳng thắn, vui hay không vui, bực bội hay thiếu kiên nhẫn, đều hiện rõ trên mặt.
Phù Huỳnh thấy bóng tối u ám thoáng lướt qua giữa hàng chân mày hắn, lòng cũng trầm xuống.
Nam nhân rất dễ dỗ dành, ngày thường chỉ cần cho một chút ngọt ngào là được.
Tỷ như Thẩm Ứng Châu, chẳng có chuyện gì mà một nụ hôn không giải quyết được.
Nếu Ninh Tùy Uyên có lòng tham, sự chủ động của nàng chỉ khiến hắn vui vẻ, không có lý nào lại khiến hắn tức giận. Vậy gương mặt sa sầm kia là vì ai? Chẳng lẽ đây không phải điều hắn muốn sao?
“Đế Quân…” Phù Huỳnh giả vờ bất an, cẩn thận móc lấy ngón tay út của hắn, “Ta đã làm sai điều gì sao?” Khi nàng nói, đôi môi khẽ hé mở, lộ ra hàm răng trắng ngần.
Ninh Tùy Uyên căn bản không giữ nổi định lực, toàn bộ suy nghĩ đều dán chặt vào miệng nàng, còn có đầu lưỡi ẩn hiện trong từng câu chữ.
Trông cũng mềm mại.
So với nụ hôn vụng về ban nãy, lại càng hấp dẫn hơn.
Cổ họng hắn khô khốc, như có thứ gì đang gào thét trong lòng, quẫy đạp muốn phá vỡ lý trí để cuộn trào mà ra.
Càng thêm phiền muộn.
Ninh Tùy Uyên xoay người bật dậy, “Ta ra ngoài đi dạo.”
Đi dạo?!
Nàng liều mình như vậy là để giữ hắn lại, sao có thể để hắn đi dạo được!!
Phù Huỳnh hoảng hốt ôm chặt lấy cánh tay hắn, “Đế Quân đừng bỏ lại ta ở đây!”
Ninh Tùy Uyên cau mày, lập tức muốn hất tay nàng ra.
Phù Huỳnh bám riết không buông, từng câu từng chữ tràn ra như chuỗi hạt: “Hạ Quan Lan có thể sẽ đến bất cứ lúc nào, ta không muốn theo hắn lên Thái Hoa Sơn. Nơi đó chẳng tốt đẹp gì cả. Đế Quân, lần trước ngài sai ta đi tìm thuốc giải, chỉ một lần ấy thôi, ta đã quyết định cả đời này sẽ không bao giờ đặt chân đến Thái Hoa nữa.”
Trong mắt nàng hiện lên sự sợ hãi còn vương lại, “Biết đâu, giờ phút này Hạ Quan Lan đang ẩn mình đâu đó chờ cơ hội. Đế Quân, sao ngài có thể bỏ mặc ta lại đây?”
Những ngón tay đang níu lấy tay áo hắn không kìm được mà run lên.
Ninh Tùy Uyên quả nhiên dừng động tác, giữa mày thoáng hiện vẻ trầm tư.
Phù Huỳnh cũng không dám nới lỏng tay, đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm hắn, không nói một lời, nhưng lại khiến từng tầng phòng bị trong lòng hắn sụp đổ.
Thật điên rồi.
Chỉ trong khoảnh khắc trầm mặc ấy, hắn lại thực sự đặt mình vào vị trí của Hạ Quan Lan, thậm chí không thể kiểm soát được mà tưởng tượng, nếu hắn là Hạ Quan Lan, hẳn cũng sẽ nhân cơ hội này cướp nàng đi, sau đó…
Ninh Tùy Uyên nhắm mắt lại, âm thầm chôn vùi tất cả ý niệm thấp kém trong lòng, chậm rãi ngồi xuống mép giường.
Phù Huỳnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nghiêng người tới, đưa tay cởi y phục của hắn. Tay nàng vừa nhỏ vừa mịn, mềm mại vô cùng, từ phía sau lặng lẽ luồn tới, giống như một con rắn nhẹ nhàng quấn quanh.
Cơ thể Ninh Tùy Uyên vừa thả lỏng liền đột ngột căng cứng trở lại.
Hắn phản xạ nắm chặt cổ tay nàng, trong mắt lộ ra cảnh cáo rõ ràng: “Làm gì?”
Hắn đầy cảnh giác, tư thế phòng bị như thể nàng là kẻ địch, khiến Phù Huỳnh thoáng ngẩn người.
“Hầu hạ Đế Quân nghỉ ngơi.”
Từ khoảnh khắc quyết tâm giả làm Tô Ánh Vi, nàng đã sẵn sàng trả giá bằng mọi thứ. Nếu thân thể có thể trở thành vũ khí, vậy thì nàng cũng vui vẻ lợi dụng nó.
Cái gọi là “thân thể trong sạch” chẳng qua chỉ là gông xiềng mà thế gian áp đặt lên nữ tử. Nàng không bận tâm.
Nàng yêu Thẩm Ứng Châu, nhưng cũng không vì vậy mà giữ tiết. Dù Thẩm Ứng Châu có biết, hắn cũng sẽ không trách nàng vì những gì nàng làm.
Ninh Tùy Uyên nghe vậy liền cười lạnh, hất tay nàng ra: “Trong mắt ngươi, bổn tôn lại tùy tiện đến thế, ai cũng có thể hầu hạ sao?”
Sắc mặt hắn đầy khó chịu, hơi thở còn lạnh lẽo hơn trước.
Phù Huỳnh ngơ ngác.
Rõ ràng là hắn khiêu khích trước, tại sao đến cuối cùng, nàng lại trở thành kẻ vô liêm sỉ?
“Nhưng… ta tưởng Đế Quân muốn…”
“Ngươi tưởng?” Ninh Tùy Uyên không vui cắt ngang, “Ngươi tưởng ngươi khuynh quốc khuynh thành, bổn tôn bị mê hoặc?”
“…”
Phù Huỳnh không đoán được suy nghĩ của hắn, đành ngoan ngoãn quỳ trên giường: “Phù Huỳnh không dám.”
“Đã không dám, sau này chú ý lời nói và hành động của mình.”
Ninh Tùy Uyên bực bội nới lỏng cổ áo, ngạo mạn ra lệnh: “Về giường của ngươi.”
Phù Huỳnh từ lâu đã nhìn thấu sự độc đoán và tùy hứng của hắn. Thế nhưng, khi bị trách mắng vô cớ như vậy, nàng vẫn đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của mình.
Nàng không động đậy, giọng bình thản: “‘Ta không thích miễn cưỡng’, chẳng phải chính Đế Quân đã nói vậy sao?”
Nàng dừng lại một chút, rồi tiếp lời: “Ta chỉ muốn chứng minh với Đế Quân rằng ta chưa từng cảm thấy miễn cưỡng. Ngược lại thì…”
Phù Huỳnh không chút nể nang mà nói thẳng: “Người ngoài không biết, chắc sẽ tưởng ta đã mạo phạm đến thân thể tôn quý của ngài rồi.”
“Ngươi—!”
Ninh Tùy Uyên suýt thì bùng nổ, nhưng khi chạm phải ánh mắt thẳng thắn của nàng, hắn bỗng dưng… nguội cơn giận.
Hắn siết chặt đốt ngón tay, hậm hực quay lưng đi.
Thật ra, ngay từ đầu, hắn chỉ muốn thử nàng, muốn thấy nàng khó xử.
Nhưng khi nàng thực sự làm vậy, hắn lại không hài lòng. Nàng rõ ràng không cam tâm, nhưng đã không muốn, cớ gì lại phải uốn mình lấy lòng?
Chẳng qua vì thân phận của hắn mà thôi.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, ngực hắn như có dao cắt, khó chịu đến mức không thể chịu đựng nổi.
“Vậy thì sao?” Sắc mặt Ninh Tùy Uyên lạnh tanh, giọng điệu cố chấp, “Bây giờ, lập tức, xuống khỏi giường ta.”
“…”
Đồ thần kinh.
Phù Huỳnh nghiến răng, miễn cưỡng rời khỏi giường, miễn cưỡng bước về phía bình phong, rồi lại miễn cưỡng thò đầu ra sau một lúc.
“Đế Quân có định nhân lúc ta không để ý mà lén bỏ đi không?” Đôi mắt nàng rủ xuống, hiếm hoi lộ ra chút bất an.
Ninh Tùy Uyên hít sâu một hơi, “Ta không đi.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Phù Huỳnh mới yên tâm trở về giường.
Vừa định khép mắt, nàng bỗng cảm thấy ánh sáng trở nên chói hơn. Quay đầu nhìn lại, nàng mới phát hiện bức bình phong ngăn cách hai người đã biến mất từ lúc nào.
Ninh Tùy Uyên vẫn nhắm mắt ngồi thiền, vẻ mặt hờ hững như thể không có chuyện gì xảy ra.
Phù Huỳnh khẽ động tâm, xoay người đối diện với hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ánh nến lay động giữa hai người, gian phòng yên tĩnh, màn đêm lặng lẽ trôi qua.
Khi trời sáng, Phù Huỳnh cũng thức dậy đúng giờ.
Vừa bước ra cửa, nàng thấy từ nhà bếp bốc lên làn khói xanh. Chỉ chớp mắt, phụ thân nàng đã bưng món ăn vừa nấu xong từ trong nhà đi ra: “Hai vị dậy rồi? Đêm qua ngủ có ngon không?”
Lời vừa dứt, Ninh Tùy Uyên đã xuất hiện bên cạnh nàng.
Hai người đứng sóng vai, đối diện với nụ cười hiền lành của phụ thân, trong lòng Phù Huỳnh bỗng dâng lên một cảm giác bối rối và lúng túng khó tả.
Phụ thân có lẽ đã nhận ra nàng từ lâu.
Ông không biết thân phận của Ninh Tùy Uyên, cũng không hay những gì nàng đã trải qua. Trong mắt ông lúc này, ông chỉ thấy đứa nữ nhi đã chết nay lại sống sót trở về, nhưng không chịu nhận thân; thậm chí còn chung sống cùng một nam tử xa lạ.
Nếu vậy… lúc này trong lòng ông đang nghĩ gì? Ông sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt ra sao?
Sự xót xa cuộn lên trong ngực, Phù Huỳnh bước tới nhận lấy mâm cơm trong tay ông: “Lão nhân gia không cần vất vả, bọn con mượn chỗ trú đã là quấy rầy rồi.”
“Ta chỉ là kẻ cô đơn một mình, sao lại tính là quấy rầy?” Ông cười hiền, rồi quay sang gọi Ninh Tùy Uyên: “Công tử mau tới dùng bữa, chỉ là mấy món ăn đạm bạc trong nhà, mong đừng chê bai.”
Lúc này, Phù Huỳnh mới nhận ra trên tay nàng là hai đĩa thức ăn, đều là những món nàng thích nhất khi còn bé.
Thịt xào, bí đao hấp.
Giờ không phải mùa bí đao, chắc hẳn ông đã dậy sớm, không biết tìm đến ai để đổi lấy.
Hốc mắt nàng nóng lên.
Ninh Tùy Uyên từ trước đến nay chẳng mấy hứng thú với chuyện cơm canh phàm tục. Đêm qua hắn vốn đã phiền muộn, lúc này càng chẳng buồn đáp lời, chỉ tự mình quan sát bày trí trong sân.
Phù Huỳnh cũng chẳng bận tâm đến hắn. Nàng sắp xếp lại bát đũa, rồi cùng ngồi xuống bàn đá trong sân.
Trước kia, mỗi ngày ba người nhà nàng đều ăn cơm ở đây.
Đặc biệt là vào mùa xuân và hè, khi giàn tử đằng nở rộ trong sân. Đón làn gió đêm mát rượi, lắng nghe những câu chuyện vụn vặt trong ngày, dù chỉ là một bữa cơm rau cháo cũng thấy ngon miệng lạ thường.
Bao năm rồi, khi ngồi lại nơi này, Phù Huỳnh lại có cảm giác như chưa từng có gì thay đổi.
Nàng vẫn là đại tiểu thư nhà họ Phù, luôn bên cạnh phụ thân mình; còn phu quân của nàng cũng chưa từng rời xa, chỉ là vì bận việc mà không có thời gian ở nhà.
“Cô nương, nếm thử xem tay nghề của lão phu thế nào.”
Giữa cơn mơ màng, ông gắp một miếng thịt xào đặt vào bát nàng.
Phù Huỳnh nhìn miếng thịt vẫn còn bốc khói nóng hổi, bỗng ngước mắt nhìn phụ thân mình bên kia bàn.
Phụ thân nàng lúc nào cũng cười hiền hòa. Theo lời hàng xóm, từ khi quen biết ông, chưa ai thấy ông nổi giận, là người hiền lành nhất vùng.
Còn mẫu thân nàng thì trái ngược hoàn toàn. Mẫu thân xuất thân danh giá, từ nhỏ được nuông chiều trăm bề, tính tình kiêu kỳ, được cưng chiều như ngọc.
Mối nhân duyên giữa hai người, nghe qua giống như một câu chuyện cũ trong thoại bản.
Mẫu thân gặp nạn được phụ thân cứu giúp, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã đem lòng si mê vị thư sinh tuấn tú như gió mát ngày xuân kia. Bà bám theo ông dai dẳng không buông, thậm chí còn lợi dụng gia tộc để ép buộc. Dưới áp lực ấy, một thư sinh nhỏ bé như ông không thể phản kháng, đành trở thành chàng rể ở rể của đại tiểu thư danh gia vọng tộc.
Phụ thân vốn mang họ Lộ, tên là Lộ Hữu Hành.
Sau này, khi gia tộc của mẫu thân sa sút, hai người dọn đến trấn Sơn Tuyền sinh sống, nhưng ông chưa bao giờ đổi lại họ cũ.
Khi còn nhỏ, ai ai cũng nói rằng phụ thân không yêu mẫu thân. Nhưng chỉ có Phù Huỳnh biết, vào những đêm khuya thanh vắng, ông luôn lặng lẽ ngồi trước bức họa của mẫu thân mà thất thần rơi lệ, vô số lần tự trách bản thân, trách mình không thể nghịch thiên cải mệnh, từ trong tay Diêm La giành lại mạng sống cho bà.
Phụ thân đã dành những điều tốt nhất cho Phù Huỳnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng để nàng chịu chút ấm ức nào.
Những năm tháng mất con suốt mười bảy năm qua, người nam nhân hiền lành, ít nói ấy đã một mình vượt qua những đêm trường cô quạnh như thế nào đây?
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Phù Huỳnh sợ bị Ninh Tùy Uyên phát hiện, liền cúi đầu uống một ngụm cháo.
Nhưng bát cháo này… đắng quá. Đắng đến mức khó nuốt trôi.
Phụ thân nhìn thấy ngón tay nàng khẽ run lên, giọng ông khàn đặc: “Mùi vị thế nào?”
Phù Huỳnh lén lau nước mắt, đặt bát đũa xuống, cố gắng nở nụ cười gật đầu: “Ngon lắm.”
Chỉ một câu ngắn ngủi, lại khiến đôi mắt ông phủ đầy vẻ cay đắng xót xa.
Phù Huỳnh cẩn thận liếc nhìn Ninh Tùy Uyên phía đối diện, không dám lên tiếng, càng không dám dùng thuật pháp. Nàng chỉ lặng lẽ nhúng ngón tay vào nước, viết lên mặt bàn hai chữ…
Phụ thân.
Nàng gọi ông, không thành lời.
Nhưng nét nước trên bàn rất nhanh bị gió hong khô.
Nỗi bi thương khắc sâu trên gương mặt già nua, khoé miệng ông khẽ run rẩy, rồi khẽ nói một câu chỉ có hai người nghe được:
“Con nhất định… đã chịu nhiều ấm ức lắm rồi.”
***