Chương 45
***
Trời dần sáng.
Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, Phù Huỳnh mới cảm thấy khá hơn. Cơ thể đã có chút sức lực, nàng chậm rãi chống tay ngồi dậy, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Căn nhà gỗ này bày trí đơn giản, không giống nơi có người ở lâu dài. Đưa mắt nhìn quanh không thấy bóng dáng Hạ Quan Lan, nàng đoán chắc hắn đã ngủ bên ngoài.
Phù Huỳnh chợt nhớ đến Bích La, liền tháo Ẩn Thanh Đăng xuống, lần nữa cảm nhận tình trạng của nó.
Nó dường như đã kiệt sức, đang cuộn tròn bên trong ngủ say.
Lo lắng con chim nhỏ không ăn không uống mà chỉ ngủ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, Phù Huỳnh cẩn thận mang nó ra ngoài.
Do linh lực không đủ để duy trì hình thể, Bích La lúc này chỉ còn là một cục tròn nho nhỏ, say ngủ an nhiên trong lòng bàn tay nàng.
Khi không quậy phá, nó thực sự rất đáng yêu, khiến người ta thương tiếc.
Phù Huỳnh dịu dàng dùng đầu ngón tay vuốt ve bộ lông của nó, xuống giường tìm ít nước để đút cho nó uống. Sau khi chăm sóc xong, nàng lại đặt nó trở về Ẩn Thanh Đăng để nghỉ ngơi.
Chăm sóc Bích La xong, Phù Huỳnh lấy từ túi Càn Khôn ra một bộ y phục sạch sẽ thay vào, đơn giản buộc tóc lên rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngoài cửa, trời trong mây sáng, trước hiên nhà có một cây hiên viên bách tán rộng tỏa bóng. Xa xa là một con sông nhỏ nước chảy róc rách, đưa mắt nhìn quanh không thấy bóng dáng nhân gian, chỉ thấy nơi chân trời thấp thoáng những đám linh vân lơ lửng.
Chắc hẳn đây là một tiểu ảo cảnh do Hạ Quan Lan dùng thuật pháp tạo ra.
Nàng chậm rãi bước tới bờ sông.
Mặt nước lấp lánh phản chiếu hình bóng nàng thành những mảnh vỡ. Khi Phù Huỳnh vừa định vốc một nắm nước, đột nhiên có thêm một người xuất hiện trong dòng phản chiếu.
Hắn lặng lẽ đứng phía sau nàng, tà áo trắng như sương bao phủ dáng người cao gầy, tĩnh lặng như thể chính là chiếc bóng của nàng.
Phù Huỳnh thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh đã xoay người hành lễ.
“Đa tạ Tư Ly Quân đã chiếu cố.”
Hạ Quan Lan chăm chú nhìn nàng.
Mái tóc dài được buộc đơn giản bằng dây lụa, đen mượt óng ả. Dưới hàng mày thanh tú, đôi mắt nàng trong trẻo dịu dàng, khuôn mặt mang nét đẹp bình thản vô hại. Sắc mặt nàng cũng khá hơn nhiều, ít nhất đã có huyết sắc, không còn nhợt nhạt như hôm qua.
Xem ra, máu hắn có tác dụng.
“Không có gì.”
Phù Huỳnh ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta đã hoàn toàn bình phục, Tư Ly Quân chi bằng thu hồi ảo cảnh, chúng ta cũng tiện tiếp tục lên đường.”
Hạ Quan Lan lại một lần nữa nhìn nàng. Im lặng trong chốc lát, hắn vung tay áo dài, tựa như một bức họa bốc cháy, ảo cảnh từ chân trời dần dần cháy lan đến dưới chân, để lộ ra thế gian thật sự, là một mảnh hoang tàn đổ nát.
“Đi theo ta.” Hạ Quan Lan gọi kiếm bay đến, đứng lên, rồi vươn tay về phía nàng.
Phù Huỳnh do dự trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra.
Hạ Quan Lan nắm chặt lấy, giật mạnh một cái, kéo nàng đứng trước mặt mình.
Trường kiếm lướt trên không, băng qua tầng mây, Phù Huỳnh đứng giữa trời cao, phóng tầm mắt nhìn xuống toàn cảnh Dao Sơn.
Thành Vạn Thanh dù đã được trùng tu, nhưng vẫn khó có thể khôi phục lại vẻ huy hoàng như xưa.
Từng tầng trận pháp bao bọc bên ngoài tường thành để ngăn chặn Huyền Quỷ xâm nhập. Dấu vết tàn phá vẫn còn khắp nơi, cả vương thành tựa như một tảng đá bướng bỉnh đứng nơi vách núi, bề ngoài có vẻ kiên cố, nhưng bên trong lại mong manh, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hạ Quan Lan chỉ bay một vòng trên trời rồi mang Phù Huỳnh quay trở lại chỗ cũ.
Hắn đặt nàng xuống, thản nhiên nói: “Như nàng thấy, tai họa tứ phương, sinh linh trăm họ còn khó bảo toàn bản thân.” Hắn ngừng một chút rồi tiếp, “Nàng có lòng yêu thế gian, nhưng lại không có phương cách cứu thế. Như vậy, chữ ‘cứu’ cũng chỉ là lời nói suông.”
Lời của Hạ Quan Lan đánh thẳng vào điểm yếu của Phù Huỳnh.
Nàng sững sờ nhìn hắn, càng không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói với nàng những điều này.
Phù Huỳnh trầm ngâm chốc lát, rồi hỏi: “Tư Ly Quân, lời này có ý gì?”
Hắn khẽ cụp mắt: “Lấy quyển kén ngọc ra.”
Phù Huỳnh liền lấy ra cuộn trục hắn từng đưa từ trong Ẩn Thanh Đăng.
Hạ Quan Lan mở nó ra.
Trên nền cuộn trục bạch ngọc, từng đường phù văn màu vàng trải dài, Phù Huỳnh hoàn toàn không hiểu được.
Hắn niệm chú, một đạo phù văn lơ lửng trên không trung, tỏa ra ánh kim chói mắt, rồi từ từ biến thành một bức họa sống động.
“Đây là Vạn Ách Xử Bi Thuật, là phép thanh tẩy bụi trần do thượng thần năm xưa lưu lại khi không đành lòng nhìn lê dân chịu cảnh chia lìa, bị yêu tai quấy nhiễu.”
Hắn tiếp tục chỉ vào một phù văn khác: “Đây là Trừ Tà Tị Hại Thuật, một pháp thuật thần thánh giúp xua đuổi mọi tai ương.”
“Đây là Độ Khổ Thuật, còn đây là Thái Ất Phù Bi Chú…”
Hạ Quan Lan lần lượt giới thiệu từng cái một.
Tổng cộng có ba mươi bảy loại thượng cổ thuật pháp còn sót lại trên thế gian, tất cả đều được ghi chép trong cuộn kén này.
Phù Huỳnh lắng nghe, trong lòng dậy sóng, bỗng chốc hiểu ra ý định của hắn.
“Ngài muốn… ta học hết tất cả sao?”
Hạ Quan Lan phất tay thu lại các thuật pháp vào trong kén. “Ta đã nói rồi, ta không giống Ninh Tùy Uyên.” Giọng hắn lạnh nhạt, “Muốn cứu người, trước hết phải cứu lấy chính mình. Nếu bản thân không có năng lực, làm sao có thể cứu khổ cứu nạn?”
Phù Huỳnh khựng lại, “Nhưng tại sao?”
Nàng không hiểu.
Hạ Quan Lan vốn không phải người có lòng trắc ẩn, càng không phải kẻ sẵn sàng lãng phí bảo vật và thời gian quý giá để giúp một người không quan trọng. Nếu nói hắn nhắm vào Quyết Minh Đăng trong cơ thể nàng, hắn hoàn toàn có thể bắt nàng về Thái Hoa Sơn khi nàng còn bất lực, như vậy còn đỡ phiền phức hơn.
Nhưng hắn lại cứu nàng, chăm sóc nàng, thậm chí còn muốn truyền thụ thuật pháp cho nàng.
Tất cả những điều này đều không giống tác phong của Hạ Quan Lan.
“Phù Huỳnh, truy cứu tận cùng không phải là chuyện tốt.” Hạ Quan Lan hiếm khi khẽ cười, “Bất kể ta có mục đích gì, có tâm tư gì, thì cũng không gây hại cho nàng, đúng không?”
“Nàng cứ xem như ta có ý đồ lợi dụng, nhưng học những pháp thuật trong kén này, đối với nàng không có gì bất lợi. Biết đâu…”
Hắn tiến lên hai bước, cúi người, đôi môi kề sát bên tai nàng: “…Một ngày nào đó, nàng có thể dùng những thứ học được để giết ta.”
Đồng tử Phù Huỳnh co rút, nàng lập tức ngẩng lên, đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không của hắn.
Hạ Quan Lan dường như đã nhìn thấu nàng. Đôi mắt trong trẻo như hồ nước phẳng lặng, có thể soi chiếu đến tận đáy tâm tư nàng, phản chiếu sự kinh ngạc trong đáy mắt nàng, nhưng trái ngược lại, hắn vẫn điềm nhiên như thường.
“Nếu nàng hận Ninh Tùy Uyên vì thảm sát cả tòa thành, vậy thì ta, kẻ cũng bị cuốn vào trong đó, đương nhiên cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.” Hạ Quan Lan nói, “Nàng hận ta là điều đương nhiên, muốn giết ta cũng là chuyện có thể hiểu được. Nhưng với thực lực hiện tại của nàng…”
Hắn dừng lại, khẽ lắc đầu, ánh mắt thoáng vẻ thất vọng.
Thì ra hắn biết?!!
Thì ra hắn biết rõ những gì mình đã làm gây ra tổn thương lớn đến mức nào cho thế gian này.
Hắn biết bản thân cùng Ninh Tùy Uyên đã gây ra bao nhiêu tội nghiệt, khiến hàng vạn sinh linh phải rơi vào cảnh ly tán, bơ vơ.
Phù Huỳnh từng nghĩ rằng hắn là kẻ cao cao tại thượng, không màng đến khổ đau của chúng sinh.
Nhưng không.
Hắn biết tất cả.
Hắn còn cố tình để nàng nhìn thấy.
Hắn biết rõ hậu quả, nhưng vẫn làm vậy, vẫn cứ đứng yên nhìn thế gian lụi tàn mà chẳng chút động lòng!
Phù Huỳnh siết chặt tay, mắt đỏ hoe, cắn răng gằn từng chữ: “Các người chưa bao giờ coi mạng người là mạng người cả!”
Ánh mắt Hạ Quan Lan lóe lên tia phức tạp, hắn chậm rãi nói: “Dưới bầu trời này, tất cả đều chỉ là phù du. Đã ở trong vòng luân hồi, ai mà không phải chịu khổ? Mệnh có nhân quả, đó chính là định số.”
Hay cho một câu nhân quả định số!
Hay cho một câu vạn vật trên đời chỉ là phù du!
Phù Huỳnh tức đến bật cười.
Nàng biết tất cả những gì mình nói với hắn đều vô ích. Hắn không thể hiểu, cũng chẳng cách nào cảm nhận được.
Nàng hít một hơi thật sâu, cố đè nén nỗi nghẹn khuất trong lòng, rồi nghiêng đầu, không muốn nhìn hắn nữa: “Tư Ly Quân là kỳ tài của thế gian, là thiên chi kiêu tử, chưa từng trải qua cảnh thân nhân chia lìa, nên tất nhiên không thể hiểu. Ta cũng không muốn phí lời tranh luận với ngài.”
Khi nàng nói đến câu “chưa từng trải qua cảnh thân nhân chia lìa”, đôi mắt Hạ Quan Lan khẽ dao động. Hắn khẽ cử động ngón tay, tiến lên một bước, môi hơi mấp máy như muốn nói gì đó.
“Ta đồng ý học.”
Phù Huỳnh lùi lại, tránh đi sự tiếp cận của hắn. Hắn còn chưa kịp lên tiếng, nàng đã chủ động cắt ngang.
“Tư Ly Quân nói đúng, ta thực sự yếu ớt. Nhưng ta cũng không cao thượng như ngài tưởng. Ta chỉ là một kẻ không nơi nương tựa, hai chữ ‘cứu thế’ đối với ta quá mức xa vời. Ta làm không nổi. Ta chỉ muốn bảo vệ những người bên cạnh mình, vậy là đủ rồi.”
Nói xong, nàng bước đến trước kén ngọc, nhẹ giọng nói: “Chúng ta bắt đầu thôi.”
Hạ Quan Lan có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tất cả lại nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn lặng im rất lâu, nhìn đôi mắt bình lặng của nàng. Bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu suy nghĩ, cuối cùng cũng hóa thành một làn khói mờ, trôi dạt cùng nỗi mất mát khó tả.
Hắn chợt thấy thật nực cười.
Chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn thực sự đã muốn giải thích với nàng về tất cả những gì mình đã làm.
Nhưng… có cần thiết không?
Hạ Quan Lan chưa từng hối hận về những gì hắn đã làm, cũng không hối hận về con đường mình đã chọn.
Dù phía trước có đầy rẫy gai nhọn, dù có bị thiên hạ căm hận, dù có bị đày đọa thành ma… Hắn vẫn sẽ tiếp tục đi đến cùng.
Đây chính là nhân quả mà hắn đã chọn.
***