Chương 22
Dịch và đăng bài: Nữ Thần Tinh Nguyệt
***
Phù Huỳnh tỉnh lại sau cơn hôn mê dài. Động tác trở mình khiến Thúy Lung chú ý, nàng vội bước lên trước: “Cô nương tỉnh rồi?”
Nàng ngây ngẩn nhìn tấm màn trướng lộng lẫy, ý thức mơ hồ bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Phù Huỳnh đột ngột bật dậy khỏi giường: “Bây giờ là canh mấy?”
“Vừa mới qua giờ Thìn.” Thúy Lung đáp, “Cô nương có muốn dùng bữa không?”.
Giờ Thìn…
Phù Huỳnh day day ấn đường vì cơn đau đầu, lại hỏi: “Tối qua… ta trở về thế nào?”
“Là Đế Quân bế người về.” Nghĩ đến cảnh Đế Quân đặt nàng xuống giường một cách dịu dàng, gương mặt Thúy Lung không khỏi ửng hồng, “Đế Quân rất quan tâm đến cô nương, còn đặc biệt dặn dò chúng nô tỳ rằng người bị thương, phải hầu hạ thật cẩn thận.”
Một người lạnh lùng như Ninh Tùy Uyên, hiếm khi thấy hắn lo lắng vì ai đó như vậy.
Là Ninh Tùy Uyên đưa nàng về?
Phù Huỳnh im lặng, đưa tay chạm vào lưng.
Cơn đau đã thuyên giảm, hẳn là do Ninh Tùy Uyên đã tìm người chữa trị cho nàng.
Nhưng—
Nàng không màng đến cơ thể còn yếu ớt, gắng sức xuống giường, tùy ý khoác thêm một chiếc áo ngoài rồi định bước ra ngoài.
Thúy Lung vội vàng chạy theo: “Bên ngoài đang mưa, cô nương sẽ nhiễm lạnh mất!”
“Ngươi lấy cho ta một cây dù, ta muốn đến doanh trại.”
Doanh trại?
Thúy Lung sững người, rồi chợt hiểu ra, vội vàng đuổi theo đỡ nàng: “Cô nương muốn đến xem những binh sĩ bị trúng độc sao?”
Phù Huỳnh gật đầu.
Tối qua nàng ngất đi quá kỳ lạ, mười phần chắc chín là do Ninh Tùy Uyên không muốn nàng vào doanh trại, nên mới giở thủ đoạn dơ bẩn đó!
Trong lòng Phù Huỳnh trào dâng cơn giận.
Nếu trong doanh trại không có gì khuất tất, tại sao hắn lại ngăn cản nàng? Dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải tận mắt nhìn cho rõ.
Thúy Lung bừng tỉnh, chặn nàng lại: “Nếu cô nương lo lắng chuyện trúng độc, thì có thể yên tâm. Đêm qua sau khi dùng giải dược cô nương mang về, hôm nay bọn họ đã gần như hồi phục rồi.”
Phù Huỳnh sững sờ: “Đã khỏi rồi sao?”
Thúy Lung gật đầu.
Nàng cau mày, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Triệu chứng của các binh sĩ không giống với độc cổ thông thường, Phù Huỳnh vốn cho rằng Ninh Tùy Uyên đã động tay động chân, hoặc có điều gì đó ẩn giấu trong cổ độc. Cũng có khả năng, hắn muốn biến họ thành khôi lỗi sống… Nhưng nhìn tình hình hiện tại… Phù Huỳnh có chút do dự.
“Thúy Lung, ngươi đi chuẩn bị dù, ta vẫn phải tới đó một chuyến.”
Thúy Lung không thể ngăn cản, đành lấy một chiếc áo dày khoác lên người nàng, rồi che ô cùng đến doanh trại.
Mưa rơi lất phất như chuỗi ngọc đứt dây, màn mưa mờ ảo bao trùm toàn bộ vương thành. Chiếc kiệu lắc lư trên suốt quãng đường, cuối cùng cũng đến doanh trại.
Thúy Lung vội đỡ Phù Huỳnh xuống ngựa, sợ nàng bị lạnh, nên nghiêng ô che thật kỹ trên đầu nàng.
Phù Huỳnh thấy vậy, liền đón lấy chiếc ô từ tay Thúy Lung, đồng thời kéo nàng lại gần hơn.
Nhận ra động tác này, lòng Thúy Lung khẽ ấm lên, gương mặt lại đỏ bừng.
Cửu U thành vốn là vùng đất nóng bức, nhưng thời tiết cực đoan, mỗi khi mưa tuyết kéo đến, lạnh buốt đến tận xương, khó mà chịu nổi.
Cơn gió lạnh quét qua, khiến vành tai Phù Huỳnh đỏ ửng.
Nàng bước vào doanh trại, sân huấn luyện vắng lặng không một bóng người. Tiến về phía trước, băng qua hai cánh cửa, cuối cùng nàng cũng trông thấy hai binh sĩ ma tộc đang quét dọn.
Phù Huỳnh vội gọi họ lại: “Xin hỏi, những ma binh bệnh nặng được sắp xếp ở đâu?”
Doanh trại là nơi trọng yếu của Cửu U, ngày thường rất hiếm người lui tới.
Hai tiểu binh thoáng đánh giá nàng từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nghi hoặc, thấy nàng y phục bất phàm, chợt bừng tỉnh, thái độ lập tức trở nên cung kính hơn nhiều: “Thì ra là Phù cô nương, bọn họ đều đang nghỉ ngơi trong trại.” Một tên lính mang vẻ cảm kích, nói tiếp: “Nhờ có cô nương ra tay cứu giúp, huynh đệ chúng ta mới giữ được mạng.”
Xem ra, mọi người đã bình an vô sự.
Phù Huỳnh tạm thời yên tâm, theo sự dẫn đường của tiểu binh đến nơi các binh sĩ dưỡng thương. Vì lo lắng cổ độc lây lan, những ngày qua họ đều được bố trí ở cùng một chỗ.
Khi nàng đến, ai nấy đều đã hồi phục tinh thần, căn phòng náo nhiệt vô cùng. Thấy nàng xuất hiện, bầu không khí đang ồn ào lập tức im bặt.
Một đám binh sĩ mặt đỏ tai hồng, lúng túng chào: “Phù cô nương.”
Nàng bước thẳng đến trước mặt một người, chăm chú quan sát hắn.
Thiếu niên nàng nhìn chằm chằm chỉ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bị ánh mắt của nàng làm cho toàn thân đỏ bừng.
“Đưa tay ra, ta xem thử.”
Xung quanh vang lên những tiếng huýt sáo trêu chọc. Đối diện với ánh mắt cười cợt của đồng đội, thiếu niên ấy liếc nhìn trái phải, ngượng ngùng duỗi tay ra. Sợ tay mình bẩn, hắn vội cuộn góc chăn lau qua, rồi mới ngoan ngoãn đưa tới.
Sau lưng vang lên một tràng cười vang, ngay cả Thúy Lung cũng không nhịn được mà khẽ bật cười.
Phù Huỳnh đặt ngón tay lên mạch.
Không phải mạch tượng ổn định bình thường, mà là nặng nề, chậm rãi.
Có gì đó không đúng.
Nàng tiếp tục bắt mạch cho vài người khác và kết quả không nằm ngoài dự đoán — tất cả đều có cùng loại mạch tượng.
Trong vùng đất Bất Hư Châu, ba tộc Nhân, Yêu, Ma phân chia ranh giới rõ ràng.
Phù Huỳnh vốn là nhân tộc, chưa từng tiếp xúc với yêu tộc hay ma tộc. Tuy hình thái bề ngoài của hai tộc này không khác nhân tộc là mấy, nhưng nàng không dám khẳng định mọi thứ đều giống nhau. Nếu chỉ có một người có mạch tượng khác lạ, có thể coi là trường hợp đặc biệt; nhưng nếu tất cả đều như vậy, thì e rằng đây chính là đặc điểm sinh lý của ma tộc.
Nàng muốn tiếp tục kiểm tra từng người.
Đúng lúc này, nhóm binh sĩ đang xếp hàng chờ bỗng dưng im bặt, sắc mặt lộ vẻ sợ hãi, đồng loạt đứng dậy—
“Tham kiến Đế Quân!”
Phù Huỳnh quay đầu nhìn lại.
Ninh Tùy Uyên đứng ngay trước cửa, bên cạnh là Thành Phong. Ánh mắt hắn xuyên qua đám đông, chuẩn xác khóa chặt trên người nàng.
Hắn khẽ nâng tay, miễn lễ cho mọi người, rồi cất bước tiến vào. Ánh mắt lướt qua một lượt, nhàn nhạt hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”
Một vị tiểu đô thống đứng ra đáp: “Phù cô nương… đang bắt mạch cho chúng thuộc hạ.”
“Bắt mạch?” Ninh Tùy Uyên nhướn mày, “Vậy đã chẩn đoán ra điều gì chưa?”
Một nhóm binh sĩ đồng loạt lắc đầu.
Ninh Tùy Uyên bật cười, bước thẳng đến trước mặt Phù Huỳnh, đột nhiên chìa tay ra: “Nếu vậy, cũng thuận tiện xem giúp bổn tôn một chút.” Hắn nói, “Bổn tôn chưa từng bắt mạch bao giờ.”
Phù Huỳnh mím môi, tiến lên kéo tay áo rộng của hắn lên.
Hắn lật cổ tay lên, lòng bàn tay hơi khum lại, lực không quá lớn, nhưng xương quay cổ tay cũng theo đó mà nhô lên một đường rõ rệt.
Ngón tay lạnh như băng của nàng đặt lên cổ tay hắn.
Tay nàng rất lạnh, làn da trắng mịn nổi bật trên cổ tay hắn, nơi vốn có màu sắc trầm hơn. Ninh Tùy Uyên hơi nheo mắt, ánh nhìn vô thức rơi xuống khuôn mặt nàng.
Nàng chuyên chú, ánh mắt trầm tĩnh.
Ninh Tùy Uyên lại không tự chủ được mà dời ánh mắt xuống sống mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhạt, rồi cả mấy lọn tóc vương trên áo choàng.
Hắn hỏi: “Thế nào?”
Phù Huỳnh thu tay lại: “Mạch tượng của Đế Quân đập quá nhanh, e là tâm thần bất an.”
Nếu so với nhân tộc, mạch của hắn chậm; nhưng nếu so với đám ma binh, quả thực lại nhanh hơn hẳn.
Phù Huỳnh tạm thời yên lòng.
Ngay cả Ninh Tùy Uyên cũng như vậy, xem ra thể chất của ma tộc vốn dĩ đã thế.
Ninh Tùy Uyên thu tay về, chỉnh lại ống tay áo hơi xộc xệch, giọng điệu nhàn nhạt: “Mạch tượng của bổn tôn chưa từng thay đổi, ngươi nhất định là chẩn đoán sai rồi.”
Hắn có thể tùy ý khống chế linh phủ và khí căn. Để bản thân luôn giữ được trạng thái bình tĩnh, mạch tượng của Ninh Tùy Uyên luôn duy trì ở một nhịp ổn định.
Mạch đập nhanh ư? Chuyện hoang đường.
“Vậy thì ta sai rồi.” Phù Huỳnh không buồn tranh luận với hắn, “Nếu không có việc gì, ta đi trước đây.”
Nàng vừa xoay người định rời đi, thì một người vội vã chạy vào.
“Thành Phong đại nhân!” Đó là vệ binh trấn giữ cổng thành.
Hắn thở hổn hển, đưa mắt nhìn Ninh Tùy Uyên đứng bên cạnh, chần chừ không biết có nên nói hay không.
Những ngày này, tình thế hỗn loạn, Thành Phong sợ rằng người của Thương Dạ lại nhân cơ hội trốn khỏi Cửu U, liền trầm giọng ra lệnh: “Đừng dây dưa, có chuyện gì mau nói.”
Vệ binh cúi đầu: “Những người từ Dao Sơn được thả đi đêm qua… hiện vẫn quanh quẩn trước cổng thành.”
Thành Phong sững sờ: “Bọn họ chưa đi?”
Vệ binh lắc đầu đầy khó xử: “Có lẽ sợ yêu quỷ ngoài núi, nên vẫn chưa dám rời đi.”
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Phù Huỳnh mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Bọn họ vậy mà nhân lúc nàng hôn mê, đã đuổi đám phàm nhân không tấc sắt ấy ra khỏi thành?! Khác nào đẩy họ vào chỗ chết!
Mắt nàng mở to, không dám tin mà nhìn về phía Ninh Tùy Uyên, buột miệng trách vấn: “Trước đó Đế Quân rõ ràng đã đồng ý đợi ta chữa khỏi bệnh cho binh lính, ngài sẽ để họ bình an trở về nhà! Vì sao Đế Quân lại thất tín?!”
Lời nàng vừa dứt, sắc mặt Ninh Tùy Uyên trầm xuống, đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo: “Bổn tôn chỉ hứa sẽ giữ lại mạng cho bọn họ, chưa từng cam kết điều gì khác. Nếu bổn tôn thực sự thất tín, Ấn Bất Hối sẽ giáng phạt ngay lập tức.”
“Hừ, còn ngươi,” Ninh Tùy Uyên cười lạnh, “Chỉ chữa khỏi bệnh cho vài người mà đã dám đứng trước mặt bổn tôn lớn tiếng chất vấn, ngươi thực sự không sợ—”
Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy Phù Huỳnh quay người lao thẳng ra ngoài, chạy vào màn mưa.
Bóng dáng hồng nhạt nhanh chóng bị cơn mưa nuốt chửng.
Thúy Lung nhìn thoáng qua Ninh Tùy Uyên, rồi lại nhìn theo Phù Huỳnh, vội vã hành lễ với hắn, sau đó bật ô đuổi theo: “Cô nương, chờ nô tỳ với!”
Hai người chạy đi mất, chỉ còn lại Ninh Tùy Uyên đứng lặng trong doanh trại.
Lửa giận âm u dâng lên trong mắt hắn, ai ai cũng có thể nhận ra chủ nhân của nó đang cực kỳ khó chịu. Đám thuộc hạ đứng phía sau nín thở, không ai dám hó hé một lời.
Một lát sau, Ninh Tùy Uyên vung tay áo, sải bước rời đi.
—
Phù Huỳnh chạy thẳng đến cổng thành.
Lúc này, cơn mưa đã dần ngớt, bầu trời quang đãng trở lại, cổng thành chỉ còn cách vài bước chân.
Nàng điều chỉnh nhịp thở, đang định tiến về phía trước, thì giọng Ninh Tùy Uyên bỗng vang lên phía sau: “Nếu không muốn bị kết giới làm trọng thương, tốt nhất ngươi nên dừng lại.”
Phù Huỳnh giật mình, lúc này mới nhận thấy không khí xung quanh lấp lánh ánh sáng xanh mờ nhạt, đó là chú phong ấn.
Ninh Tùy Uyên xuống ngựa, ném cương sang một bên, vài bước đã đứng trước mặt nàng.
“Trở về.”
Hắn hạ lệnh, giọng điệu kiêu ngạo.
Phù Huỳnh toàn thân ướt sũng, mái tóc bết lại trên khuôn mặt, làn da vốn dĩ tái nhợt vì bệnh, giờ đây lại càng không còn chút huyết sắc.
Thân là một kẻ yếu thế, nàng hiểu rõ lời nói của mình chẳng có mấy trọng lượng.
Nàng cũng ý thức được bản thân đã quá bồng bột, nếu Ninh Tùy Uyên thực sự có ý giết nàng, thì không chỉ những người ngoài cổng thành, ngay cả nàng cũng không thể sống sót.
Lúc này, nàng đã bình tĩnh trở lại. Ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, nàng chậm rãi nói: “Ta nguyện đổi với Đế Quân một điều kiện. Chỉ cần Đế Quân mở cổng thành, để ta đưa họ bình an về nhà, thì bất kỳ điều kiện nào ta cũng chấp nhận.”
Nghe vậy, đường nét trên môi Ninh Tùy Uyên căng chặt.
Ánh mắt cố chấp của nàng khiến hắn không thể hiểu được, cũng giống như lòng trắc ẩn này của nàng, khiến hắn càng thêm bối rối.
Bất Hư Châu hiện tại, ba phần thiên hạ, bảy phần diệt vong.
Một ngọn núi chia cách, Thái Hoa Sơn tu theo con đường thương sinh, theo đuổi thứ đại nghĩa giả tạo. Yêu tộc nơi xa lại càng không từ thủ đoạn để tranh đoạt lợi ích. Ngay cả phàm nhân nơi trần thế, cũng sẵn sàng bán con đẻ cái chỉ để giành lấy đường sống. Ai ai cũng hiểu rằng, giữa thời loạn thế, chỉ có bảo toàn bản thân mới gọi là “nhân nghĩa”.
Nhìn nàng mà xem, chẳng có gì trong tay, nhưng lại muốn có được tất cả.
Vì một nhóm người chẳng đem lại lợi ích gì, một khi rời đi không thể gặp lại, mà dám cùng đại ma đầu của Cửu U hắn nói chuyện “giao dịch”.
Đây gọi là thiện lương sao? Trong mắt Ninh Tùy Uyên, đây chính là ngu xuẩn đến cực điểm!
Nàng không nhận ra bản thân mình nặng nhẹ thế nào, cũng không nhìn thấu cân lượng của hắn.
“Ngươi nói cái gì cũng đồng ý?” Ninh Tùy Uyên cười lạnh, “Nếu ta muốn mạng của ngươi—”
“Được.”
Chẳng đợi hắn nói hết câu, Phù Huỳnh đã gật đầu đồng ý. Không phải bốc đồng nhất thời, càng không phải giả bộ, mà trong ánh mắt nàng, là sự bình thản của kẻ đã cận kề cái chết.
Phù Huỳnh muốn sống để báo thù.
Nhưng so với báo thù, nàng càng muốn nhiều người có thể sống sót hơn.
Nàng dựa vào hận mà tồn tại, nhưng làm sao có thể quên đi yêu thương.
—Thiện lương và cứu rỗi, đó là đạo lý mà người thân đã dạy nàng.
Nếu vì vậy mà chết, cũng không phụ sự tái sinh này.
【Tác giả có lời muốn nói】
↑ Nàng ấy là thánh mẫu thật sự ↑
Báo thù là một phần cuộc đời nàng, nhưng cuộc đời nàng không thể chỉ có báo thù. Đừng mắng nàng ấy, nàng chỉ là một quả phụ mất phu quân đáng thương mà thôi *đáng thương* *đáng thương*
***